Bá khí bức người, giọng nói đanh thép phảng phất chút ma mị hút người. Câu hỏi nhẹ nhàng nhưng lại có sẵn câu trả lời.
Tất cả chúng đều khiến cho Mỹ Quyên khiếp sợ đến tột cùng, ả ta bất giác
ngồi thẳng lưng góc chín mươi độ, một luồng khí lạnh lẽo bất giác chạy
dọc sống lưng của ả. Khuôn mặt méo mó tới mức khó coi.
Thần sắc của Minh Hào bây giờ thật sự rất đáng sợ, nó giống như một con quỷ
đang ung dung chơi đùa với mạng sống của phạm nhân, thái độ nửa đùa nửa
thật khiến cho không ai có thể đoán được bước tiếp theo Minh Hào sẽ làm
gì.
Run sợ tới mức xanh mặt, Mỹ Quyên lắp bắp nói trong sự nghẹn ngào.
- Anh... Anh sẽ... sẽ không làm điều đó chứ? Đừng có đùa... giết người là phải đi tù đấy.
Đầu óc quay cuồng trống rỗng, bây giờ cô ta không thể nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa rồi, chỉ muốn tìm kiếm tất cả những lý do để khiến cho Minh Hào
không ra tay với chồng của ả ta.
Nhưng Mỹ Quyên đâu có ngờ, câu nói vừa rồi của ả không khác gì một cái tát
thẳng vào mặt, là thứ chống đối lại với suy nghĩ hung tợn ban đầu của
ả.
Giết Khánh Tường.
Nghe thế Minh Hào chỉ biết cười khinh, cái điều mà cô ta vừa nói tới không
phải rất mâu thuẫn với tâm trạng của cô ta lúc đó sao?
Liếc nhìn Mỹ Quyên một cái, Minh Hào phấn khởi nói.
- Hóa ra cô cũng biết giết người có thể đi tù sao? Ấy vậy mà sao lúc cô
thuê người đâm Khánh Tường cô lại không nghĩ tới việc mình phải chịu
trách nhiệm trước pháp luật?
Dừng lại một chút, Minh Hào nói tiếp.
- Hay là... cô nghĩ rằng gia thế nhà chồng cô đủ to để che chắn cho cô
thoát khỏi lưới pháp luật? Và cô thật sự tin tưởng vào bọn lính đánh
thuê nghiệp dư này sao?
Mỹ Quyên im lặng không nói bất cứ điều gì. Cổ họng của ả ta bây giờ đau
như bị ai đó bóp nghẹn lại. Bởi vì thứ đạo lý mà cô ta đem ra để phản
đối hành động của Minh Hào thì có khác gì so với việc làm của ả ta? Sợ
rằng còn nặng hơn nhiều nữa cơ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
- Sao? Không nói được gì à?
Để tôi xem cô còn nói đạo lý tới đâu.
Mỹ Quyên đâu thể ngồi yên nghe người khác sỉ vả mình được, thân là một
người phụ nữ kiêu sa thì đương nhiên ả ta phải lên tiếng rồi chứ. Cô ta
lớn giọng nói rằng.
- Thế thì đã sao? Tôi cố ý giết chết Khánh Tường đấy, nhưng mà anh đừng
có quên tôi là con nuôi của nhà họ Hoàng, anh nghĩ chỉ bằng một câu nói
của anh có thể khiến cho họ tin tưởng sao?
Nói cho cùng thì chỉ bằng một câu nói không bằng chứng thì mấy ai tin? Tên
lính đánh thuê này coi bộ cũng sắp chết rồi, nếu anh ta không chết thì ả ta sẽ tìm cách bịt đầu mối, không có bằng chứng thì làm gì được cô ta?
Cho tới bây giờ tấm bình phong mang tên Khánh Tường vẫn còn có hiệu quả, ai sẽ tin rằng em nuôi ám hại chị gái?
Thật nực cười.
Minh Hào dường như đoán được suy nghĩ thâm độc đang chạy quanh quẩn trong
đầu của Mỹ Quyên. Anh lập tức đứng phắt dậy, đôi chân thon dài sải từng
bước đến chỗ Mỹ Quyên.
Cúi người xuống nhìn vào cái bụng bầu tròn vo của cô ta, khóe môi Minh Hào
hơi cong lên một chút. Thứ vật dụng sắc lạnh đặt lên trên bụng cô ta rồi cười nói.
- Cô cho rằng tôi nhàm chán tới mức độ đó sao? Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn méc phụ huynh. Cô cho rằng tôi ấu trĩ như cô à?
Mỹ Quyên bất giác lạnh người, hai tay vô thức che lại bụng bầu, ánh mắt
hằn lên tia cảnh giác khi thấy hành động kì lạ của Minh Hào.
Anh ta tính làm gì?
Minh Hào hơi liếc Mỹ Quyên một cái, sau đó ngửa cổ lên trời cười khúc khích. Anh nói.
- Tôi không làm hại tới con của cô đâu, cái thứ tôi hứng thú là cha của
nó cơ. Cô hành hạ vợ tôi, khiến cho cô ấy buồn rầu rồi suy nghĩ tiêu cực về tôi. Thì thử hỏi rằng tôi sẽ để cho chồng cô yên sao?