Phòng khách to như vậy, Thẩm Thần Sa lại ngồi một mình ở ghế sô pha, mặt vùi vào đầu gối.
Gen Thẩm gia bọn họ vô cùng nổi trội, chị gái em trai đều vô cùng dịu dàng xinh đẹp, dáng người cũng không cao lớn, nếu đặt trong những chủng loại mèo thì chắc chắn là mấy con mèo chân ngắn. Chính điều này khiến Thẩm Thần Sa càng thêm nhỏ bé, đặc biệt khi cô còn đang trong trạng thái tinh thần không ổn định.
Từ thang máy đi ra, Thẩm Băng Châu nhìn thấy cảnh này, đợi một mới nói: ''Chị.''
Nghe được âm thanh, Thẩm Thần Sa ngẩng mặt, hơi ngẩn ra, ''Châu Châu?''
Thẩm Băng Châu nhìn xung quanh một vòng, lại không tìm thấy người muốn tìm, lo lắng hỏi: ''Cố Sơn Trạch đi rồi ạ?''
Thẩm Thần Sa hoảng hốt lắc đầu, mỏi mệt giữa chân mày hiện ra, ''Chị không để ý, chắc là đi rồi. Châu Châu, chị xin lỗi nhé, chị quên hôm nay là sinh nhật em, lại còn dẫn Thẩm Thanh Hòa đến nữa.''
Loại chuyện như sinh nhật này, đừng nói đến chị gái, ngay cả bản thân Thẩm Băng Châu cũng đã quên mất rồi. Nếu không phải nhìn thấy quà trong tay Cố Sơn Trạch, không chừng cả ngày hôm nay qua đi cũng không nhớ nổi. Anh tỏ vẻ không sao cả mà lắc đầu, ''Cũng không phải bé bỏng gì nữa, vốn dĩ em cũng quên sinh nhật mình rồi.''
Thẩm Thần Sa vẫn áy náy, ''Em còn ổn chứ? Lời cô nói em không cần để trong lòng.''
Đã là người thì đều có lòng tự trọng, láy thân thể khuyết tật ra để hạ thấp người khác chính là chuyện thiếu đạo đức, nhưng nếu chuyện này là Thẩm Thanh Hòa làm thì cũng chẳng mấy hiếm lạ. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, bà ta muốn kéo Thẩm Thần Sa xuống đài, đương nhiên sẽ không cho phép cô lam lung lay con thuyền lớn này. Lời nói ra thì có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng thực ra lại cố ý làm quá chuyện Thẩm Băng Châu ở rể lên, giống như bởi vì Thẩm Băng Châu hai chân tê liệt nên chỉ xứng vơi việc đến nhà người ta ở rể thôi vậy. Chính việc anh bị liệt như thế này mà Chu gia cháy nhà mới đi hôi của, nếu thật sự vì chuyện này mà trở mặt, ngược lại còn đúng ý Thẩm Thần Sa.
Suy nghĩ đã thông suốt, Thẩm Băng Châu thoải mái đi rất nhiều, nhẹ nhàng nói: ''Em không sao đâu, không cần lo cho em.''
Nghe được câu nói như vậy, chân mày Thẩm Thần Sa giãn ra vài phần, ''Em yên tâm, chị tuyệt đối sẽ không đồng ý để em đi ở rể. Cô ấy gả đến nhà chúng ta, muốn làm cái gì thi làm, ngược lại nếu là em đến ở rể thì còn phải xem sắc mặt người ta mà sống, nếu như vậy còn không bằng không đính hôn nữa còn hơn!''
Câu cuối cùng Thẩm Thần Sa nhấn mạnh lên như đã hạ một quyết tâm lớn. Thẩm Băng Châu bất giác nắm chặt tay, ''Không đính hôn thì công ty làm sao bây giờ?''
Thẩm Thần Sa ngồi thẳng mình, rất uy thế mà khoanh tay, ''Có thể nghĩ đến biện pháp khác mà, Thẩm Thanh Hòa không có khả năng đấu được chi.''
Quả thật liên hôn không phải là con đường duy nhất, nhưng trước mắt con đường có thể đi không nhiều, Thẩm Băng Châu biết tính cách của chị mình, biết cô chỉ là nói ngoài miệng như vậy, huống hồ với anh mà nói, từ giây phút đồng ý sẽ kết hôn kia là đã chuẩn bị sẵn hy sinh nửa đời sau của mình rồi.
Thẩm Băng Châu cố gắng biểu hiện bộ dáng không để bụng, an ủi nói: ''Thực ra cô nói cũng không sai, mặc kệ là cưới vợ hay ở rể thì đều là sinh hoạt cùng nhau. Hai nhà chúng ta cũng không phải là cách trời nam biển bắc gì, chỉ đơn giản là đổi một cái chỗ ở mà thôi. Nếu bởi vì chuyện này mà hủy hôn, mất nhiều hơn được.''
Thẩm Thần Sa thở dài một cách nặng nề, ''Hôm nào tìm bà Chu nói chuyện đi, bà ấy không phải kiểu người ngang ngược như Thẩm Thanh Hòa, hẳn là sẽ nhượng bộ.''
Đây là kết quả mà Thẩm Băng Châu mong muốn, nghe được những lời này, lòng anh lại thấy buồn bực. Thẩm Băng Châu là người không thể giấu được tâm trạng, mõi khi trong lòng khó chịu sẽ hiện lên trên mặt, gục đầu xuống buồn bã ảm đạm. Thẩm Thần Sa lập tức chau mày, ''Nếu em thấy không vui thì cứ nói ra, đừng để cái gì cũng nghẹn lại trong lòng.''
Thẩm Thần Sa vội vàng ngẩng đầu, ''Không có gì không vui cả, em đang nghĩ đến chuyện khác.''
Thẩm Thần Sa hỏi lại: ''Chuyện khác gì?''
Ánh mắt Thẩm Băng Châu nhìn xuống bàn trà, nơi đó có để bánh kem và hoa tươi mà Cố Sơn Trạch mang đến, đấy đều là những món quà rất bình thường nhưng lại là lời chúc duy nhất anh nhận được từ ngày hôm nay. Thanh âm Thẩm Băng Châu nhỏ đi: ''Em đang nghĩ đến Cố Sơn Trạch....''
Nhớ tới Cố Sơn Trạch để quà ở đây rồi xoay người rời đi, trong lòng anh cảm thấy bất ổn, cũng không biết là đang lo lắng cái gì, tóm lại là cảm thấy không thoải mái. Càng nghĩ, đôi mắt lạnh nhạt kia càng lộ ra vẻ lo lắng, dù trước đó bị Thẩm Thanh Hòa nhục nhã trước mặt cũng không lộ ra trạng thái dao động như thế.
Thẩm Thần Sa ngạc nhiên, ''Em với cậu ta làm sao vậy?''
Thẩm Băng Châu cảm thấy vô cùng khó nói, vô cùng hối hận mà nói đến chủ đề này. Chị gái hiểu cậu rõ như lòng bàn tay, từ nhỏ đều không có bí mật gì có thể giấu được, nếu cố tình tránh đi mà không nói thì chắc chắn sẽ giấu đầu lòi đuôi.
Rối rắm một lúc lâu, Thẩm Băng Châu dùng ngữ điệu miêu tả sự thật khách quan mà nói: ''Vẫn ổn, em chọc anh ta tức giận rồi.''
Thẩm Thần Sa càng thêm ngạc nhiên, ''Em vậy mà còn chọc cậu ta tức giận á? Mối quan hệ của hai người tốt đến mức này rồi à?''
Thẩm Băng Châu lạnh nhạt nói: ''Cứ quan hệ tốt thì mới có thể giận nhau ạ? Giận nhau cũng chỉ là chi nhân thường tình thôi.''
Thẩm Thần Sa nói: ''Vậy cậu ta tức giận thì liên quan gì đến em? Em mặc kệ cậu ta là được rồi mà?''
Thẩm Băng Châu hơi quẫn bách, ''Mặc kệ anh ấy sao được?''
Thẩm Thần Sa không khỏi cười, ''Thì đó không phải sao, nói quan hệ hai người tốt lại còn ngượng ngùng không chịu thừa nhận.''
''....''
Đúng là không thể giấu đầu lòi đuôi, vấn đề chính là, người rắp tâm gây rối là Cố Sơn Trạch, anh lại có tật giật mình theo làm gì?
Còn may Thẩm Thần Sa không nghĩ đến phương diện kia, chỉ là đơn giản trêu ghẹo anh, thấy sắc mặt như vạn năm đóng băng dần dần thay đổi, cô không khỏi cảm thấy hiếm lạ. Thẩm Thần Sa cười nói: ''Xem ra lần trước đi ra ngoài hai người chơi không tồi nhỉ, chắc là gặp được bạn gái cậu ta rồi đi, thế nào?''
Thẩm Băng Châu đột nhiên cứng đờ, mơ hồ nói: ''Ừm...''
Thẩm Thần Sa: ''Thế nào? Chắc là người đẹp đi?''
Gay rồi, nói đến bạn gái Cố Sơn Trạch, không hiểu sao Thẩm Băng Châu lại tưởng tượng chính mình vào, lập tức hai tai đỏ lên, biểu tình có vẻ chịu đựng không nổi. Thẩm Thần Sa thấy vậy, nhịn không được mà trêu ghẹo: ''Không phải em nhìn trúng bạn gái nhà người ta đấy chứ?''
Anh lạnh giọng bác bỏ: ''Sao có thể?''
Thẩm Thần Sa cười đến không khép miệng được, ''Chị quả thật tò mò, loại người như cậu ta mắt nhìn không thể thấp được, là kiểu con gái như thế nào mới có thể lọt vào mắt hắn được nhỉ?''
Không biết từ khi nào Thẩm Băng Châu cũng tò mò theo, không phải cố ý khen Cố Sơn Trạch đâu, nhưng người như anh ta khiến người khác thấy hắn hư một con ngựa quý khó thuần, rất khó có thể tưởng tượng ra là loại người gì mới có thể chinh phục được.
Thẩm Băng Châu đỡ mắt kính, bất động thanh sắc mà nói dối: ''Cũng tầm tầm như vậy thôi, anh ta thích là được.''
Thẩm Thần Sa cảm giác thấy có lý, gật đầu tán đồng: ''Ừ thật, đồng ý thì ở bên nhau, không muốn thì chia tay, nếu em mà là con gái thì chị sẽ là người đầu tiên phản đối hai người ở bên nhau đấy. Loại người như cậu ta liếc mắt một cái là biết không phải là loại tốt đẹp gì.''
Thẩm Băng Châu không hiểu sao khẩn trương một chút, nhíu mày biện giải: ''Cũng không phải như chị nói đâu, trên người anh ta có rất nhiều ưu điểm á.''
''Trừ việc lớn lên trông đẹp trai ra chị chẳng thấy có ưu điểm gì cả.''
''Chị cũng không thân với anh ấy, cũng chẳng hiểu biết người ta, anh ấy có rất nhiều ưu điểm đó.''
Thẩm Thần Sa như suy tư gì mà gật đầu, ''Vậy em nói xem cậu ta có ưu điểm gì?''
Cố Sơn Trạch cùng Thẩm gia tiếp xúc lần đầu tiên chính kà việc cạy đi chỗ cung cấp của Vạn Thịnh, lưu lại ấn tượng rất xấu, Thẩm Thần Sa có thể bình tĩnh ôn hòa ngồi xuống nói chuyện đã là tình cảm lớn rồi, đừng nói mắng người ta không phải thứ gì tốt, mắng vài câu tạp chủng súc sinh gì đó cũng không có gì quái lạ.
Thẩm Băng Châu lúc này mới phản ứng lại, như đang kiềm chế, khí thế lập tức giảm đi nhưng cũng không chấp nhận chịu thua, vì vậy khách quan mà đánh giá một câu: ''Ít ra anh ta còn vì em mà chuẩn bị quà sinh nhật.''
Này xem như chọc trúng nỗi đau của Thẩm Thần Sa. Người quên đi sinh nhật của em trai không có tư cách chỉ trích người chuẩn bị quà đến chúc mừng. Chỉ là cô còn chưa mở miệng, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ, là buồn cười, lại như mang chút cảm giác chiều chuộng, là điệu người quen thuộc.
Thẩm Thần Sa nhìn về hướng đó, thấy vậy sắc mặt cũng vi diệu lên. Thẩm Băng Châu đưa lưng về phía hắn cũng cảm thấy lưng như kim chích, cứng còng cả người.
Cố Sơn Trạch như đang ở nhà mình, từ sân vắng tản bộ tới, dù không nhìn thấy cũng có thể từ trong lời nói đoán được hắn đang mỉm cười: ''Thầy Thẩm, cậu không phải không thích quà của tôi à?''
''....''
Ở sau lưng người ta nói bậy bị bắt được còn có thể trở mặt chứ ở sau lưng người ta nói tốt bị bắt gặp, đã thế vài phút trước lại còn hung dữ với người ta thì không trở mặt được rồi.
Hẩm băng châu căng thẳng, lạnh giọng dạy dỗ: ''Sao anh vẫ còn ở nhà tôi? Đây rốt cuộc là nhà anh hay là nhà tôi thế?''
Cố Sơn Trạch đi đến bên cạnh xe lăn, tập mãi thành quen nắm lấy vai anh, như đang tiện tay nắm một chiếc gậy quen tay, ''Tôi mượn phòng vệ sinh một chút, mới vừa ra liền nghe thấy thầy Thẩm đang khen tôi đó.''
Nếu hắn nghe được lời khen thì chắc câu mắng cũng nghe thấy rồi. Thẩm Thần Sa lộ ra nụ cười, thông minh mà chuyển đề tài: ''Nghe nói Châu Châu chọc cậu tức giận à?''
Tâm trạng Cố Sơn Trạch rõ ràng không tệ, cũng không thèm so đo xem mình có phải loại người tốt hay không, hào phóng mà nói: ''Tôi có giận gì đâu, chuyện lớn gì chứ, sao tôi lại giận thầy Thẩm được?''
Thẩm Băng Châu không thích bị người khác chạm vào, nhưng Cố Sơn Trạch lại luôn tới. Anh cúi đầu nhìn đôi tay đặt trên vai mình, vì cách quá gần nên anh có thể nhìn thấy rõ cả những đường gân và những sợi lông nhỏ, khớp xương trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng. Thẩm Băng Châu không biết dây thần kinh nào của mình hỏng rồi, anh nhớ đêm đêm đó dựa vào đầu giường, âm thanh hỗn loạn, chính bàn tay này khiến anh bật khóc.
Sức nóng của đêm đó chưa bao giờ hạ nhiệt, Thẩm Băng Châu đã âm thần giấu nó ở trong lòng, nhưng lúc này nó lại nhân cơ hội thoát ra ngoài, biến thành đám mây đỏ xinh xắn quấn quanh tai mà hai má anh.
Thất thần một lúc lâu, Thẩm Băng Châu mới cẩn thận lại chân thành hỏi: ''Thật sự không giận gì à?''
Cố Sơn Trạch từ trên cao nhìn xuống, kinh ngạc trước sự trong trẻo trong mắt của Thẩm Băng Châu. Đó là đôi mắt sáng, ngay khi thầm xúc động cũng có những gợn sóng trong trẻo, khác hẳn với những người hắn từng thấy. Cố Sơn Trạch vô thức siết chặt tay, cảm nhận được đôi vai gầy gò của Thẩm Băng Châu, ý cười bên môi cũng trở nên trong sáng.
Cố Sơn Trạch cũng thành thật đáp: ''Thật không giận gì mà, nếu có giận thật thì tôi đã không làm theo ý cậu rồi.''
Nhưng Thẩm Băng Châu hỏi xong liền hối hận, thầm nghĩ bản thân không có nguyên tắc gì cả, Cố Sơn Trạch có tức giận hay không thì liên quan gì đến anh chứ. Thẩm Băng Châu cúi đầu xuống không nói chuyện nữa, Thẩm Thần Sa bên cạnh nhìn ra khác thường, lại chỉ nhướng mày, giúp em trai giảng hòa: ''Đến cũng đến rồi, ở cùng với Châu Châu ăn sinh nhật xong rồi lại đi.''
Thẩm Băng Châu trong lòng muốn nói vài câu không cần, lại không dám nói ra, mắt thấy Thẩm Thần Sa xách túi đứng dậy, bộ dáng chuẩn bị muốn đi, anh ngẩn người, ''Chị phải ra ngoài sao?''
Thẩm Thần Sa đầy lòng áy náy mà cười khổ, ''Chị có hẹn một hạng mục, buổi tối phải lên máy bay, giờ phải ra sân bay rồi, chị xin lỗi nhé, để giám đốc Cố cùng ăn với em đi.''