Cố Sơn Trạch bình tĩnh lại, nhanh chóng mà xuống xe ấn chuông cửa Thẩm gia.
Chốc lát sau dì Giang đã ra mở cửa, nhìn thấy hắn lại cười một cái, ''Cố thiếu gia, Nhị thiếu gia từ tối hôm qua đi vẫn chưa có trở về.''
Cố Sơn Trạch nóng vội, ''Em ấy còn có bạn bè gì mà cháu không biết không?''
Dì Giang cẩn thận nghĩ, lắc đầu nói: ''Chắc là không có đâu, vốn dĩ cậu ấy cũng không có quá nhiều bạn bè.''
Sau một lúc lâu, Cố Sơn Trạch ngẩn ngơ không phản ứng lại, giống như không thể nào tiếp thu được sự thật này. Lục Thư Nam muốn tiến lên an ủi hắn vài câu, Cố Sơn Trạch lại đột nhiên lôi di động ra, hoang mang lo sợ nói: ''Chỉ có thể báo mất tích thôi.''
''Không cần đâu!'' Lục Thư Nam kinh hoảng đè hắn lại, ''Hay là anh lại điện cho cậu ấy xem, nhỡ đâu lúc này gọi được thì sao?''
Cố Sơn Trạch nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
Không giống như lần trước, lần này điện thoại rất nhanh đã được bắt máy, nghe được giọng nói quen thuộc truyền qua loa, Cố Sơn Trạch đột nhiên mở to mắt, mí mắt nhanh chóng đỏ lên, ''Châu Châu, em đang ở đâu?''
Thẩm Băng Châu đang vén rèm lên nhìn lén hắn, bỗng nhiên có chút không đành lòng, nhưng đã diễn được một nửa rồi thì phải diễn cho trót, ''Anh còn biết đến tìm em? Tối hôm qua anh đã làm cái gì?''
Cố Sơn Trạch nhẹ nhàng thở ra, nghe giọng điệu này có lẽ là không gặp phải nguy hiểm gì. Không gặp nguy hiểm gì là tốt rồi, chuyện hắn lo lắng nhất đã không xảy ra. Nhưng mà, nhớ đến tội trạng của mình tối hôm qua, hắn lại rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc không có trả lời, Thẩm Băng Châu ở đầu dây bên kia thúc giục: ''Sao vậy? Uống nhiều quá nên quên rồi à? Hay là đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi?''
Cố Sơn Trạch thần sắc phức tạp mà nhìn Lục Thư Nam ở bên cạnh, lại trầm mặc thật lâu mới nói, ''Bây giờ em đang ở đâu? Để anh đến đón em.''
Thẩm Băng Châu: ''Bây giờ tâm trạng em không tốt, không muốn gặp anh!''
Gọi một cuộc điện thoại xong, Cố Sơn Trạch như bị người ta rút xương, cảm thấy mỏi mệt vô cùng, số cồn còn sót lại đêm qua còn đang quấy phá, đầu đau muốn nứt ra.
Lục Thư Nam trộm nhắn tin cho Thẩm Băng Châu: Bây giờ phải làm sao đây?
Thẩm Băng Châu: Tôi cũng không biết...Có phải chúng ta làm hơi quá rồi không?
Đâu chỉ hơi quá, là ác liệt mới đúng. Tối hôm qua lúc bọn họ làm còn không cảm thấy gì, sáng nay dậy liền nghe Cố Sơn Trạch tự trách chính mình, lương tâm lại đau một trận.
Lục Thư Nam thở dài, cất điện thoại đi, nói với Cố Sơn Trạch: ''Thôi về thay quần áo trước đi, cứ đứng mãi ở chỗ này cũng không phải là cách.''
Đã đến giữa trưa, hai người đều đang đầu bù tóc rối, Cố Sơn Trạch bực bội đá một cái vào thân cây bên đường, ''Đi thôi.''
Hai người về lại trên xe, Cố Sơn Trạch hỏi: ''Nhà cậu ở đâu để tôi đưa cậu về?''
Lục Thư Nam thụ sủng nhược kinh, cấp trên này vốn không vừa mắt cậu lại chủ động muốn đưa cậu về nhà. Lục Thư Nam nói ra địa chỉ, chờ xe khởi động liền cẩn thận sắp xếp ngôn từ để nói với Cố Sơn Trạch: ''Giám đốc Cố....''
Mới nói được nửa câu Cố Sơn Trạch đã ngắt lời cậu, ''Cậu đừng hỏi gì nữa, để tôi ngẫm lại một lát.''
''.....'' Lục Thư Nam xấu hổ mà cười, "Vậy anh ngẫm đi.''. truyen bjyx
Cố Sơn Trạch lại nghĩ một hồi, tối hôm qua vô cùng vui vẻ khiến hắn không có tiết chế mà uống rượu. Châu Châu khuyên hắn hắn còn không nghe, may mà Châu Châu không bị cái gì, hắn liền đổi lấy một bài học đẫm máu, về sau tuyệt đối sẽ không uống rượu như vậy nữa, nhưng cũng chỉ là về sau thôi, bây giờ phải làm gì đây?
Hắn đã phạm vào tội lỗi không thể sửa lại.
''Giám đốc Lục.'' Cố Sơn Trạch tận lực bình thản mà nói, ''Cậu với Châu Châu quen nhau từ bé à?''
Lục thư nam bất ngờ nói, ''Ừ.''
''Nhưng cậu thích chị em ấy mà?''
Lục Thư Nam đỏ mặt, "Sao lại hỏi cái này?''
Cố Sơn Trạch: ''Một khi đã như vậy sao cậu không đến Vạn Thịnh mà làm việc? Không phải như vậy sẽ gần hơn với cô ấy sao?''
Đúng là bởi vì tình cảm nên Lục Thư Nam mới không đến Vạn Thịnh làm việc, vấn đề này cậu rất không muốn trả lời, ''Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?''
Cố Sơn Trạch sâu kín mà nói: ''Nếu cậu không tới bộ phận của tôi làm việc thì tiệc liên hoan tối qua sẽ không có cậu, chúng ta cũng sẽ không cùng với nhau.''
Lục Thư Nam lâm vào trầm mặc, chung quy lại vẫn là từ ngọn nguồn là lỗi của cậu.
Cố Sơn Trạch bực bội mà thở dài: ''Nói cái này cũng vô dụng, cậu biết không, tôi đối với Châu Châu là nghiêm túc, tôi đã dẫn em ấy đi gặp cha mẹ rồi, còn làm nhẫn nữa để chuẩn bị cầu hôn em ấy, bây giờ phải làm sao đây?''
Từ sáng đến giờ, Lục Thư Nam thật sự đã nghe được quá nhiều bí mật của Cố Sơn Trạch, tự trách mà nuốt nước miếng, ''Vậy anh cứ tiếp tục nghiêm túc với cậu ấy đi, quên tôi đi là được.''
Cố Sơn Trạch không nói chuyện nữa.
Lục Thư Nam nói tiếp, ''Cứ làm như vậy đi, anh yên tâm, tôi sẽ giữ kín như bưng.''
Không cẩn thận đi qua bụi hoa bên ngoài, bụi hoa lại hết lần này đến lần khác nhấn mạnh hắn không cần phụ trách, Cố Sơn Trạch lại trước sau không thể làm thế được.
''Tôi thật ghê tởm.''
Lục Thư Nam chảy một giọt mồ hôi lạnh, ''Vậy bây giờ anh định làm gì?''
Qua một lúc lâu, chiếc xe dừng lại ở tiểu khu của Lục Thư Nam. Cố Sơn Trạch giống như đã suy nghĩ cẩn thận, cười khổ nói, ''Tôi tốt nhất vẫn là chia tay với em ấy đi.''
Lục Thư Nam lắp bắp kinh hãi, ''Không cần nghĩ đến chia tay đâu?''
''Tôi đã hạ quyết tâm phải một lòng một dạ với em ấy đến già, nhưng tôi lại không khống chế được hành vi của chính mình, nếu cứ tiếp tục sẽ làm hại đến em ấy.''
Lục Thư Nam âm thầm bội phục, quả nhiên vào lúc mấu chốt sẽ nhìn ra được phẩm chất của một người. Có quyết tâm như thế này, nếu cậu có là Thẩm Thần Sa cũng sẽ yên tâm giao em trai mình cho hắn.
Vì thế trong lòng Lục Thư Nam càng thêm áy náy, cười gượng nói, ''Giám đốc Cố, nếu, tôi nói là nếu nha, nếu như tối qua chúng ta chưa từng xảy ra cái gì thì sao?''
Cố Sơn Trạch nhíu mày, "Cậu không cần như vậy, tôi tự mình phạm sai lầm sẽ tự gánh vác hậu quả.''
Lục Thư Nam nghĩ thầm, lần này chơi hơi lớn rồi.
Hiện tại mất bò mới lo làm chuồng còn kịp, Lục Thư Nam tăng thêm can đảm cho mình, "Tôi nói thật mà, tối hôm qua tôi đưa Châu Châu về nhà, cậu ấy bảo muốn dạy dỗ lại anh một trận.''
Cố Sơn Trạch không phản ứng lại được, "Là sao?''
"Tức là, tất cả là lừa anh thôi, sao tôi lại ngủ với anh được, tôi có muốn chạm vào anh đâu. Quần áo anh đều là Châu Châu cởi đó, hiện trường chân thật kia cũng là Châu Châu tự làm, bây giờ cậu ấy còn đang trong nhà kia kìa.''
Cố Sơn Trạch vẫn chẳng phản ứng lại được, ''Tôi biết, cậu không muốn vì chuyện này mà khiến chúng tôi chia tay, nhưng đã xảy ra thì chính là đã xảy ra, tôi tự có nguyên tắc của chính mình, không cần vì tôi mà nói dối.''
Lục Thư Nam nóng nảy, đơn giản ném điện thoại qua cho hắn xem, "Không tin à? Vậy anh xem lịch sử cuộc trò chuyện đi.''
Trên giao diện nói chuyện trên Wechat, ảnh đại diện của Thẩm Băng Châu còn đang gửi một icon kinh hoảng, không ngừng nhắn tới hỏi Lục Thư Nam: Làm sao bây giờ? Tối hôm qua hơi xúc động, không nghĩ tới hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Nếu anh ấy mà biết sự thật thì tôi đi đời luôn.''
Cố Sơn Trạch dần dần biến sắc.
Lướt qua một loạt lịch sử trò chuyện, hắn run rẩy nhắn lại: Tôi làm sao biết cậu phải làm gì bây giờ!
Thẩm Băng Châu không hề phát hiện người nhắn với mình đã thay đổi, còn nhắn lại: Hay là thôi đi nhỉ?
Lại còn bảo nhỡ rồi thì thôi, muốn quãng đời còn lại của Cố Sơn Trạch phải sống trong bóng ma tâm lý sao? Cố Sơn Trạch nhắn lại một icon mỉm cười, một lần nữa khởi động xe quay lại nhà Thẩm Băng Châu.
Lục Thư Nam bĩu môi, sự tình ngày càng vượt quá tầm khống chế của cậu. Điều duy nhất cậu có thể làm lúc này là nhắn cho Thẩm Băng Châu để anh chuẩn bị trước đi, không ngờ Cố Sơn Trạch dường như đã biết anh định làm vậy nên đặt điện thoại vào chỗ Lục Thư Nam không thể lấy được.
Bây giờ Lục Thư Nam chỉ có thể cầu nguyện, lúc nhấn chuông cửa Thẩm Băng Châu có thể kịp thời nghe được.
Nhưng mà một lần nữa trở lại cổng lớn Thẩm gia, mặt Cố Sơn Trạch đen sì nhảy xuống xe, bấm bấm mật mã rồi đi vào luôn.
Người này vẫn luôn biết mật mã nhà của Thẩm Băng Châu.
Bây giờ vừa hay là lúc dì Giang đi ra ngoài, căn nhà to như vậy chỉ có một mình Thẩm Băng Châu đang ghé vào trên giường nôn nóng chờ tin tức của Lục Thư Nam.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, anh tưởng dì Giang đã về, thẳng đến khi tiếng bước chân xông tới trong phòng Thẩm Băng Châu mới ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa bị sợ chết khiếp.
Cố Sơn Trạch phi đến như cơn gió, nhắm ngay vào mông anh đánh hai cái.
''Làm gì vậy!'' Lực đánh này không phải như đùa giỡn ngày thường mà mang theo trách cứ cùng tức giận, Thẩm Băng Châu ngây ngẩn cả cười.
Lục Thư Nam đứng ở cửa phòng, yên lặng lắc đầu với anh, ý nói cậu tự mình cầu phúc đi.
Cố Sơn Trạch từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng cười lạnh, ''Làm gì sao? Sao em không tự hỏi em đang làm gì đi?''
Thẩm Băng Châu cuối cùng cũng biết tại sao mãi Lục Thư Nam chẳng nhắn lại rồi, hóa ra là đã bại lộ. Anh bò lại trên giường, quay đầu lại cười trừ: "Không phải anh sẽ tức giận vì trò đùa này đâu đúng không?''
Cố Sơn Trạch khoanh tay, ý cười càng sâu, ''Em nói xem?''
Thẩm Băng Châu vẫn cười lấy lòng, gian nan mà bò dậy, ''Chắc là không đâu đúng không....''
Cố Sơn Trạch không nói lời nào.
Thẩm Băng Châu cẩn thận mà túm lấy tay hắn, ngẩng đầu tròn xoe mắt nói, ''Chồng ơi...''
Cố Sơn Trạch:......
Bị đùa như vậy đổi là người khác đã không chịu được rồi, Cố Sơn Trạch nghĩ không chỉ là đáng mông đơn giản vậy đâu, hắn muốn xử lý Thẩm Băng Châu một trận, không nghĩ tới một tiếng chồng ơi liền gọi đến lỗ tai hắn cũng mềm luôn.
Nhưng hắn vẫn đang rất tức giận, trò đùa ác liệt như vậy mà là do Thẩm Băng Châu nghĩ ra! Quả nhiên câu nói kia không sai, kết hôn rồi thì bạn gái sẽ nguyên hình tất lộ, tuy bây giờ bọn họ còn chưa kết hôn đâu.
"Em có biết là....''
Thẩm Băng Châu vội vàng, "Em biết!''
Chung quy Cố Sơn Trạch vẫn thở một hơi dài, thái độ cũng dịu đi, ''Châu Châu ơi, sao em lại làm như vậy được?''
Thẩm Băng Châu lúc này cũng phát giác được trò đùa này quá ác, nhưng đâm lao thì phải theo lao, Thẩm Băng Châu đuối lý, mặt cũng lạnh đi: "Còn không phải tại hôm qua anh làm em xong cũng chẳng dọn dẹp gì, anh không biết trong nhà này ai lớn nhất đúng không!''
Cố Sơn Trạch cũng đuối lý, "Vậy cũng không đến mức dùng chuyện này để lừa anh chứ, cho em làm lại anh không phải được rồi sao?''
"Việc nào ra việc nấy, lừa anh là để anh có thể nhớ kĩ, xem lần sau anh còn dám uống nhiều rượu như thế nữa không.'' Thẩm Băng Châu nhìn về phía Lục Thư Nam còn đang đứng ở cửa hóng chuyện, ''Thư Nam, cậu ra ngoài trước đi.''
Lục Thư Nam nghe lời rời đi, còn giúp bọn họ đóng cửa lại.
Thẩm Băng Châu nâng tay vẫy vẫy Cố Sơn Trạch, trong lòng Cố Sơn Trạch tức khắc nảy lên dự cảm chẳng lành, đứng yên không dám nhúc nhích. Thẩm Băng Châu mất kiên nhẫn, dứt khoát kéo hắn lại, thuần thục mà cởi bỏ dây lưng rồi sau đó từ trê cổ tay tháo xuống một cái dây buộc tóc màu đỏ.
Cố Sơn Trạch đột nhiên đè anh lại, cười lấy lòng, ''Vợ....''
Thẩm Băng Châu lạnh lùng giương mắt, ''Năm phút, nếu anh mà phản kháng thì lại thêm năm phút nữa.''
Cố Sơn Trạch chỉ có thể nhận mệnh, vì để giảm bớt thống khổ mà âm thầm niệm Chú Đại Bi trong lòng cho mình thanh tâm quả dục. Buộc xong rồi, Thẩm Băng Châu giúp hắn mặc lại cẩn thận, nhìn hắn nhẫn nại đến vất vả liền ý xấu mà đỡ lấy eo hắn, cách lớp quần hôn xuống một cái.
Chỉ là không ai ngờ tới, nháy mắt cửa phòng bị đẩy ra, Thẩm Thần Sa khiếp sợ đứng ở cửa.
Ba người ăn ý trầm mặc.
"Mọi người tiếp tục đi....'' Mí mắt Thẩm Thần Sa nảy kịch liệt, cười gượng đóng cửa lại.