Buổi sáng sau khi tỉnh lại, Thẩm Băng Châu nằm trên giường, mờ mịt nhìn trần nhà.
Từ trước tới nay anh đều sinh hoạt đơn giản có quy luật. Mỗi ngày vào lúc 7 giờ sáng đồng hồ sinh học sẽ đánh thức anh dậy. Thẩm Băng Châu không có tật xấu ngủ nướng, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu, dì Giang ở dưới lầu là người đã làm việc ở Thẩm gia mười ba năm bất kể gió mưa đều sẽ chuẩn bị tốt bữa sáng cho anh, sau đó sẽ ôn hòa mà gọi một tiếng 'Nhị thiếu gia''.
Sau khi ăn sáng xong anh sẽ lái xe đến trường học, bắt đầu một ngày làm việc của mình. Bình thường vào giờ này mà không dậy thì nhất định sẽ muộn mất tiết học buổi sáng, nhưng bây giờ anh không cần lo lắng bất cứ điều gì nữa, cũng lo lắng không nổi.
Đã xuất viện được một thời gian rồi mà Thẩm Băng Châu vẫn chưa làm quen được, chi dưới vô lực, chỉ ngồi từ trên giường dậy thôi cũng là một nhiệm vụ khó khăn. Giường ngủ bây giờ đã đổi thành giường gấp, có thể thuận tiện giúp anh ngồi dậy, nhưng nếu dựa vào những vật trợ giúp thì sẽ không có lợi cho việc rèn luyện lực ở thắt lưng anh. Thẩm Băng Châu dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, trái phải dùng sức, từng chút từng chút ngồi dậy.
Vừa mới ngồi vững thì cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Thẩm Thần Sa bước nhanh vào, nói: ''Châu Châu, sao lại tự mình ngồi dậy rồi? Tỉnh rồi thì gọi mọi người là được mà.''
Bởi vì phải dùng nhiều sức, hai má Thẩm Băng Châu lúc này như phủ hai mảnh ráng hồng, nhìn rất có sức sống. Anh nhợt nhạt cong môi, ''Em có thể tự ngồi dậy được.''
Thẩm Thần Sa nhịn không được xoa đầu Thẩm Băng Châu, ''Xem ra là hồi phục rất khá đó, cách ngày hồi phục hoàn toàn không còn xa nữa rồi.''
Tình cảm của hai người trước nay vẫn luôn rất tốt, khi còn nhỏ luôn thường xuyên xoa đầu như vậy, nhưng bây giờ đã trưởng thành, có chút không thích hợp. Thẩm Băng Châu mất tự hiên né tránh, "Chị, ở nhà một mình rất nhàm chán, em muốn quay lại trường học.''
Thẩm Thần Sa ngạc nhiên nhướng mi, quả quyết cự tuyệt: ''Vậy không được, hiện tại là khoảng thời gian mấu chốt để em hồi phục. Trước tiên em đừng nghĩ đến chuyện đi làm nữa, hồi phục sức khỏe là quan trọng nhất.''
Nói đến vấn đề này, Thẩm Băng Châu không khỏi lo lắng, ''Thật sự có thể khôi phục bình thường ạ? Em xem qua rất nhiều trường hợp rồi, kha năng hồi phục cũng không lớn.''
Thẩm Thần Sa an ủi anh: ''Cái nay có thể tùy tiện so sánh sao? Tình huống bây giờ của em rất lạc quan, cho đến bây giờ cũng không xuất hiện biến chứng nào khác. Chị có liên hệ một người là bác sĩ phục hồi rất có kinh nghiệm, đồng ý 3 giờ chiều sẽ đến nhà khám thử, đến lúc đó em nói chuyện với người ta sẽ biết thôi.''
Sau khi xuất viện Thẩm Băng Châu đã tiếp xúc với rất nhiều bác sĩ cùng người trị liệu vật lý, lại châm cứu xoa bóp nhưng không chút khởi sắc. Tất cả mọi người đều nói anh có hy vọng, nghe thấy nhiều cũng khó tránh khỏi hoài nghi thật sự có thể hồi phục không.
Thẩm Thần Sa liếc mắt một cái liền biết anh đang nghĩ gì, trấn an mà vỗ vỗ mu bàn tay anh: ''Bác sĩ kia sẽ khai thông tâm lý cho em, việc bảo trì tâm trạng tích cực cũng rất quan trọng.''
Thẩm Băng Châu không muốn làm chị minh lo lắng, an tĩnh mà nói: "Em biết rồi, em sẽ phối hợp với bác sĩ thật tốt.''
Thẩm Thần Sa trìu mến nhìn anh: ''Ngọc Ngọc muốn cùng với em đi chọn lễ phục đính hôn, không phải em cảm thấy chán sao? Có muốn nhân lúc này đi giải sầu một chút không?''
Sau khi trở về từ Gia Đức, hôn sự cơ bản đã được định rõ, hai nhà quyết định làm tiệc đính hôn trước đã, chờ sức khỏe anh hồi phục rồi mới tính đến chuyện tổ chức đám cưới. Thẩm Băng Châu cảm giác có chút không chân thật, kết hôn là việc trọng đại của cuộc đời, mà đến phiên anh lại như một trò đùa tùy ý.
Thấy anh không nói gì, Thẩm Thần Sa cho là anh không muốn, sửa miệng nói: ''Nếu cảm thấy thân thể không thoải mái thì để chị đi với cô ấy cũng được.''
Anh lắc đầu, ''Cô ấy là vợ tương lai của em, đi mua lễ phục với cô ấy là việc em nên làm, chị mau đi đến công ty đi.''
Nghe thấy vậy Thẩm thần Sa liền ngồi xuống mép giường, nắm chặt tay anh, ''Châu Châu, chị hỏi em một lần cuối cùng, em thật sự không có ý kiến gì sao? Không cần tự làm khổ chính mình.''
Có làm khổ hay không Thẩm Băng Châu cũng không biết, từ trước đến nay anh chưa từng thích ai, trong lòng không lưu luyến, cũng không hướng đến cái gì gọi là tình yêu. Anh bình tĩnh nói: "Em cảm thấy cô Chu...Ngọc Ngọc cũng khá tốt, tính tình hoạt bát, vừa vặn bổ sung cho em, quan trọng nhất là cô ấy không để ý chuyện em bị tàn tật.''
Mày Thẩm Thần Sa đang nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra, ''vậy thì tốt rồi, chị cũng cảm thấy về điểm này cũng không dễ dàng, vậy lát nữa cô ấy sẽ đến đón em, các em đi vui vẻ nhé, chị đến công ty đây.''
''Vâng...''. Thẩm Băng Châu gật đầu, biểu tình do dự.
Thẩm Thần Sa hỏi: ''Còn có chuyện gì sao?''
Thẩm Băng Châu không quá tự nhiên: "Chị, chị có dùng nước hoa không?''
Thẩm Thần Sa khó hiểu: ''Trường hợp quan trọng thì chị sẽ dùng, sao đột nhiên em lại hỏi cái này, em muốn nước hoa à?''
Thẩm Băng Châu bình tĩnh lắc đầu, "Không có gì đâu chị, quan tâm chị một chút thôi, chị mau đi làm đi.''
Trung tâm thương mại IFC, vẫn là quán cà phê kia, vẫn là cốc latte lạnh.
''Cô ta lại nhắn tin cho tôi! Tôi không còn sức mà trả lời nữa rồi! Tất cả là lỗi của cậu! Tại cậu bán đứng tôi! Bây giờ cô ta đang nghĩ rằng tôi đang từ chối cô ấy, cố tình nói dối mình là bạn trai của Cố Sơn Trạch.''
Cố Sơn Trạch tựa lưng vào ghế, tinh thần có cút ủ rũ, ''Thì cậu cũng có phải bạn trai tôi đâu.''
Bành Vũ khóc không ra nước mắt nói: ''Tôi sống lâu như vậy đây là lần đầu tiên gặp được người con gái cực phẩm như Chu Ngọc Ngọc đấy! Thẩm Băng Châu có biết trên đầu mình đang nguyên một mảng xanh ngắt không vậy?''
Nhắc đến Thẩm Băng Châu là Cố Sơn Trạch lại bực bội. Cảm giác bực bội này liên tục từ khi trở về từ Gia Đức đến nay, giống như có những con kiến trong lòng, mỗi lần anh bình tĩnh lại sẽ dùng hàm răng mà móng vuốt của mình cắn anh một cái nhắc nhở: Hôm nay lại là một ngày không có được Thẩm Băng Châu.
Hắn nhấp một ngụm latte lạnh, chất lỏng lạnh lẽo chui xuống dạ dày cũng không áp nổi nỗi bực tức trong lòng. Cố Sơn Trạch đặt cái ly xuống, "Có thể đừng nhắc đến cậu ấy nữa được không?''
Bành Vũ nhìn hắn như suy tư gì trong chốc lát, đột nhiên lại hỏi một vấn đề khác: "Cố Sơn Trạch, nghe nói cậu xóa hết toàn bộ hậu cung của mình rồi sao? Thật hay đùa vậy?''
Cố Sơn Trạch trừng hắn một cái, nói: ''Làm sao? Cậu muốn thừa kế à?''
''Tôi mới không cần dùng đồ của cậu.'', Bành Vũ ghét bỏ nói, ''Cậu đây là có ý gì? Định làm lãng tử quay đầu đấy à?''
Buổi tối hôm đó sau khi tiễn Thẩm Băng Châu xong, Cố Sơn Trạch liền mất bình tĩnh, muốn tùy tiện hẹn một người nào đó uống rượu để đem chuyện này quên đi. Ai ngờ trong danh sách có nhiều người như vậy lại không tìm được một người nào phù hợp với mong muốn của hắn. Cuối cùng tâm lý bất ổn liền đem xóa hết.
Hắn nói: "Chơi không vui nữa.''
Bành Vũ không thể tin tưởng chẹp miệng, ''Cậu bị ma quỷ ám rồi, Thẩm Băng Châu kia ngoại trừ mặt đẹp dáng đẹp thì còn chỗ gì tốt đâu?''
Cố Sơn Trạch nhớ tới đôi mắt như chú mèo nhỏ kia, khóe môi không tự giác cong lên vài phần, "Cậu ấy rất ngoan?''
Vài giây sau, Bành Vũ bấm mở một đoạn video, âm thanh phát ra khiến người bên cạnh phải chú ý tới: "Thảm rồi thẩm rồi, cậu rơi vào bể tình rồi!"
Cố Sơn Trạch cố gắng kiềm chế nỗi xúc động muốn hất cà phê lên mặt hắn, "Nói xong chưa? Từ hôm nay đừng nhắc về Thẩm Băng Châu với tôi nữa!''
Bành Vũ liếc hắn, ''Tôi bảo, các cậu tối hôm đó thật sự chưa xảy ra cái gì sao? Bất cứ giá nào tôi cũng sẽ giúp cậu, hay là cậu không được?''
Đàn ông đều giống nhau, khi nghe thấy hai chữ 'không được' sẽ có vài phần tức giận, Cố Sơn trạch lại không hề phản ứng, suy sụp là bưng cà phê lên uống một ngụm, "Cậu ấy là thẳng, tôi không có hứng thú gì với cậu ấy, kệ đi.''
''Thật sự? Còn nhớ ước định 18 tuổi của chúng ta năm đó...''
Cố Sơn Trạch vẫn khinh thường, ''Tôi có ế cả đời cũng không thích người như Thẩm Băng Châu.''
Bành Vũ chép miệng, "Vậy thì tiếc thật đấy, mỹ nhân đẹp như vậy, quá tiện nghi cho Chu Ngọc Ngọc rồi. Nếu hôn sự này thành không biết Thẩm Băng Châu có bị bắt nạt hay không, phỏng chừng có bị bắt nạt cũng không dám nói với chị đâu, Thẩm Thần Sa bây giờ chỉ có thể dựa vào Bách Lai mà.''
Nhắc tới Chu Ngọc Ngọc cùng người nọ nói chuyện điện thoại ngày ấy, Cố Sơn Trạch lạnh mặt nói, "Cậu ta thật sự muốn kết hôn với Chu Ngọc Ngọc sao?''
''Không thì tìm người thiết kế nhẫn làm cái gì? Hôm nay còn đi chọn lễ phục đó, không khéo mấy ngày tới thiệp cưới cũng đến tay rồi.''
Như vậy đã chọn lễ phục? Tiến trình có phải quá nhanh rồi không vậy?
Bành Vũ lôi điện thoại ra, đưa hắn xem nội dung trên màn hình, "Chu Ngọc Ngọc đăng trên vòng bạn bè, vẫn là đi cửa hàng nhà Sơn Viễn các cậu, xem như thúc đẩy tiêu thụ nhà cậu.''
Bức ảnh trong vòng bạn bè đúng là một sản phẩn do Sơn Viễn vừa tung ra. Bành Vũ lướt qua những bức ảnh, lắc dầu thở dài: ''Hai người này nhìn thế nào cũng không đăng đối. Người phụ nữa tàn nhẫn như Thẩm Thần Sa, vì để đảm bảo vị trí giám đốc Vạn Thịnh đến ngay cả em trai sống nương tựa lẫn nhau cũng bỏ được, lần sau đừng dây dưa với cô ta nữa.''
Cố Sơn Trạch càng nghe càng phiền, đặt xuống ly latte chưa uống được bao nhiêu, "Đi thôi''.
Bành Vũ khó hiểu ngẩng đầu, ''Đi đâu?''
Hắn cũng không quay đầu lại, ''Tuần tra cửa hàng.''
*
Cuối tuần, lượng khách ở trung tâm rất nhiều, trong khu vực VIP của cửa hàng thời trang Sơn Viễn, Chu Ngọc Ngọc ngồi trên chiếc sofa vô cùng thoải mái, một số người mẫu mặt vô biểu tình đưa cho cô xem những chiếc váy. Chu Ngọc Ngọc loay hoay một tiếng đồng hồ, cuối cùng phân vân giữ màu trắng và màu cam, liền xin lời khuyên từ Thẩm Băng Châu ngồi bên cạnh: ''Thầy Thẩm thấy em mặc cái nào thì đẹp?''
Thẩm Băng Châu cảm thấy cái nào cũng không hợp với cô, cố gắng lựa chọn một cái nói: ''Cái màu cam đi, trông khá đáng yêu.''
Chu Ngọc Ngọc vẫn do dự, "Bỏ đi, mua cả hai cái vậy.''
Nói xong, cô đứng dậy đẩy xe lăn ra ngoài, ''Thầy Thẩm có thích cái gì không? Để em mua cho.''
Thẩm Băng Châu không phải là người chú trọng vào việc ăn mặc, càng không có sở thích đi dạo phố, thời gian rảnh rỗi sau khi làm việc xong, hoặc là ở phòng chứa đồ thưởng thức những đồ cất chứa, hoặc đi nơi buôn bán khoáng thạch cùng những người có sở thích khai thác quặng nói chuyện phiếm. Tóm lại là loại chuyện cùng con gái đi mua quần áo này thật sự làm khó anh. Thẩm Băng Châu mệt mỏi lắc đầu, ''Tôi không thiếu thứ gì cả, mua xong rồi thì về thôi.''
Nhưng Chu Ngocj Ngọc hiển nhiên khôg phải loại người biết chăm sóc, không quan tâm anh có đồng ý hay không mà đẩy Thẩm Băng Châu vào khu vực quần áo nam, đánh giá một hồi liền chỉ vào một chiếc áo sơ mi, nói: ''Cái này có vẻ thích hợp với thầy Thẩm, lấy xuống xem thử đi.''
Đó là một chiếc áo sơ mi bình t hường, thiết kế khá hợp thời trang, lấy màu xanh lá cây làm chủ đạo. Thẩm Băng Châu không thích lắm, ''Cái này tôi thấy không hợp đâu.''
Chu Ngọc Ngọc ướm áo lên người Thẩm Băng Châu đo thử, "Sao lại khôg hợp? Anh mỗi ngày không phải màu trắng thì là màu đen, không thời trang gì cả, tin tưởng vào ánh mắt của em, đi thử đi.''
Thẩm Băng Châu nghĩ tới chiếc váy lông đe dài cô mặc hôm nọ, nghĩ thầm không phải không tin tưởng, bây giờ đã không phải cùng một người. Anh không thích kiểu dáng này, huống chi nếu mặc vào, bây giờ anh tự mình thay quần áo còn khó khăn. Thẩm Băng Châu khó xử nói: "Bỏ đi, tôi bây giờ không tiện.''
Chu Ngọc Ngọc liếc nhìn anh một cái, hiểu không tiện ở đây có nghĩa là gì, hào phóng cười nói: "Anh không cần lo, em giúp anh thay là được, chúng là đều sắp đính hôn, em sẽ chăm sóc cho anh.''
Thẩm Băng Châu sửng sốt, bộn họ xác thật là sắp đính hôn, nhưng ngay cả tay cũng chưa nắm bao giờ, bây giờ lại phát triển đến mức thay hộ quần áo, là một người đàn ông, lú này tỏ ra chán ghét có phải hơi ra vẻ không?
Anh vẫn hơi khó xử, "Không cần đâu, tôi thực sự không thích...''
Không nghĩ đến lời vừa nói ra khỏi miệng, Chu Ngọc Ngọc khóe miệng rụt lại, "Thầy Thẩm, anh có phải không thích em không?''
Bị chuyện này làm cho bất ngờ, trong lòng thẩm Băng Châu căng thẳng, trong đầu hiện lên cảnh tượng cô nhào vào lòng mình khóc lớn hôm ấy, mồ hôi lạnh đều túa ra rồi. Anh giải thích: "Không phải, tuy rằng có hôn ước nhưng chúng ta cũng chưa gặp mặt nhiều, cô được nuông chiều từ bé nên nghĩ rằng chăm sóc tôi rất đơn giản, thực ra không phải như vậy...''
''Sao em lại được nuông chiều từ bé? Anh ghét bỏ em được nuông chiều từ bé sao?''
Thẩm Băng Châu sửng sốt, "Ý tôi không phải là như vậy...''
''Em hiểu rồi, anh cảm thấy em được nuông chiều từ bé nên sẽ không biết chăm sóc đúng không? Em cũng không có ghét bỏ anh tàn tật, sao anh lại như vậy?''
Cảm xúc của Chu Ngọc Ngọc có chút mất khống chế, thanh âm chất vấn thu hút ánh mắt của nhân viên cửa hàng. Vô số ánh mắt từ nhân viên đảo qua Thẩm Băng Châu, có người đồng tình, có người cười nhạo khiến anh khó xử đến cực điểm.
Từ khi xuất viện tới bây giờ đây là lần đầu tiên anh ghét bỏ bản thân mình không có năng lực tự lo cho bản thân như vậy. Đàn ông nào mà chẳng có lòng tự tôn, không muốn cô ấy giúp mình thay quần áo, cho đến cùng là không muốn mất mặt trước mặt cô.
Chu Ngọc Ngọc là khách quen, nhân viên cửa hàng đều nhận ra cô là đại tiểu thư Bách Lai, ngược lại Thẩm Băng Châu lại là khách lạ, nhất thời không biết có nên đi lên hỗ trợ hay không. Tình huống lâm vào giằng co, Thẩm Băng Châu siết chặt tay, định nói xin lỗi chợt nghe trước cửa truyền đến một trận xôn xao: "Giám đốc Cố!''.
Thẩm Băng Châu quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Cố Sơn Trạch từ cửa tiến vào, một thân âu phục chỉnh tề màu tro đen, trên cổ thắt một chiếc cà vạt sọc đỏ thẫm, cơ ngực lộ rõ dưới lớp áo. Trông hắn có vẻ không vui, môi mím chặt, thong thả bước tới.
Thất thần trong chốc lát, trưởng phòng kinh doanh từ bên cạnh vội vàng chạy qua thăm hỏi đón tiếp: "Thiếu gia, hôm nay không phải thứ bảy sao, sao lại đến đây vậy?
Cố Sơn Trạch dừng lại cách đó không xa, ngón cái theo thói quen sờ viên hồng ngọc trên nhẫn ban chỉ, ánh mắt khóa chặt trên người đang ngồi trên xe lăn, "Tôi đến tuần tra cửa hàng, có ý kiến gì không?''
Trưởng phòng kinh doanh cuống quít xua tay, "Không có ý kiến ạ! Ngài muốn tôi giới thiệu gì không ạ?''
''Không cần'', hắn lạnh lùng từ chối, hất cằm chỉ về hướng hai người đang tranh chấp, "Các cậu cứ nhìn khách cãi nhau như vậy à?
Hai người phụ trách tư vấn tiểu thư mua đồ vội vàng đứng ra, khom lưng với hắn, "Xin lỗi giám đốc Cố, bởi vì là chuyện riêng của khách hàng, chúng tôi đang do dự có nên giúp đỡ một chút không thì ngài tới rồi.''
Cố Sơn Trạch không để ý, vòng qua cô trực tiếp đi đến trước mặt Chu Ngọc Ngọc. Thân hình hắn cao lớn, trong mắt lộ ra sự nguy hiểm, tản ra cảm giác uy áp như sư tử. Chu Ngọc Ngọc lập tức rùng mình một cái, không dám nhìn đối phương.
Hắn thu lại tầm mắt, cúi đầu bắt gặp ánh mắt của Thẩm Băng Châu, đột nhiên nở nụ cười: "Khéo thật đấy thầy Thẩm, chúng ta lại gặp nhau rồi.''
- -----------------------
chòi chòi bảo đừng nhắc đến Thẩm Băng Châu nữa tui hôk thít thẩm Băng Châu đâu mà thấy ngừi ta đi mua quần áo cái chạy ton tót đến z cái anh này
btw hôm nay là sinh nhật tui đó ૮₍⑅˶•▿•˶⑅₎ა