Bình thường gia đình họ hàng có việc vui gì thì tiền quà cáp tối đa
chỉ vào khoảng hai, ba ngàn, lần nào gia đình Đặng Hương Ấn cũng luôn là người tặng nhiều nhất.
Người khác tặng hai ngàn, bọn họ tặng tám ngàn, người khác tặng ba ngàn, bọn họ sẽ tặng mười ngàn.
Cầm một cục tiền để họ hàng nhìn với ánh mắt ngạc nhiên và hâm mộ, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời.
Vậy nên hôm nay cửa hàng của Ninh Thần khai trương, mặc dù bình
thường Hà Vân Kiệt rất ít qua lại với người chị họ này, nhưng cậu ta vẫn mua món quà bảy, tám ngàn. Theo cậu ta thấy, đây là thứ xịn nhất của
ngày hôm nay rồi, không ai có thể vượt mặt cậu ta được.
Trong lúc tặng quà, Hà Vân Kiệt còn cố tình quan sát biểu cảm của họ hàng.
Nhưng biểu cảm quen thuộc khiến cậu ta cảm thấy sung sướng ấy không hề xuất hiện, ngược lại ai nấy đều mang vẻ mặt rất kì lạ.
Lúc này, Đặng Hương Ấn ho vài tiếng, bà ta bước tới nói: “Vân Kiệt, sao con tới muộn thế? Đã ăn sáng chưa?”
Vừa rồi nhóm Liêu Thiên Bằng toàn tặng đồ có giá trị tiền triệu, so
với bọn họ thì bảy, tám ngàn này của Hà Vân Kiệt có đáng là gì.
Huống chi cậu ta còn tỏ vẻ kiêu ngạo như thế, khiến Đặng Hương Ấn vô cùng xấu hổ, chỉ có thể đứng ra chuyển chủ đề.
Thế nhưng Hà Vân Kiệt không hiểu điều đó, ngược lại còn tiện đà trả
lời Đặng Hương Ấn: “Tại con đi mua quà cho chị Ninh Thần mà, mẹ không
biết đâu, thứ này khó mua lắm, nếu con không nhờ vả bạn mua chỗ người
quen thì dù có bỏ ra mười ngàn cũng không mua được!”
Cậu ta càng nói càng hăng, Đặng Hương Ấn thì càng nghe càng xấu hổ.
Bà ta vội vàng kéo cậu ta lại và nói: “Được rồi, đừng nói chuyện quà cáp mãi như thế. Chắc là chị con vẫn chưa gặp Hiểu Mạn đâu nhỉ, con mau
giới thiệu đi”.
Hà Vân Kiệt cười ha ha, nói với cô gái trẻ tuổi bên cạnh: “Hiểu Mạn,
giới thiệu với em, đây là con gái của dì Ba anh, em gọi chị ấy là chị
Thần là được rồi. Chị Thần, cô ấy là Đường Hiểu Mạn, là bạn gái của em”.
Ninh Thần khách khí vươn tay ra nói: “Chào em, Hiểu Mạn”.
“Chào chị”, có vẻ như Đường Hiểu Mạn không thích những trường hợp như thế này cho lắm, nói chuyện không mấy mặn mà.
Hà Vân Kiệt không để trong lòng. Cậu ta nhìn sang phòng bếp, hỏi Ninh Thần xem đang làm món gì.
Cậu ta hoàn toàn không có ý định giới thiệu Hoắc Khải, khiến Đặng
Hương Ấn càng thêm lúng túng. Bà ta đành phải nhắc nhở: “Vân Kiệt, con
vẫn chưa giới thiệu anh rể kìa!”
Hà Vân Kiệt nhìn bà ta rồi ồ một tiếng, chỉ cho rằng mẹ không muốn
làm bầu không khí trở nên căng thẳng trước mặt con dâu, bèn chỉ vào Hoắc Khải và nói thản nhiên: “Đó là Lý Phong, chồng chị Thần”.
Trước kia Đường Hiểu Mạn cũng đã nghe cậu ta kể chuyện về Ninh Thần
và Lý Phong, biết người đàn ông này là một kẻ vô dụng, chẳng có tài cán
gì, chỉ biết dựa dẫm vào vợ.
Đường Hiểu Mạn chẳng có một chút thiện cảm nào với kiểu đàn ông như
thế, cô ta chỉ chào một câu lấy lệ, còn lạnh lùng hơn cả lúc nói chuyện
với Ninh Thần.
Thái độ của cặp đôi này khiến bầu không khí hơi mất tự nhiên.
Đặng Hương Ấn sốt ruột trong lòng, nhưng vì không tiện nói thẳng ra nên chỉ có thể nháy mắt với con trai liên tục.
Thế nhưng Hà Vân Kiệt chẳng hề quan tâm tới chuyện đó, cậu ta tới đây là để nổi bật, không phải là để làm thân với ai.
Lúc này Liêu Thiên Bằng bỗng nhìn Đường Hiểu Mạn và nói: “Cô này, bố cô là Đường Kiến Thiết à?”
Đường Hiểu Mạn nhìn ông ta: “Ông biết bố tôi à?”
“Có qua lại nghề nghiệp với nhau đôi chút, có một lần hình như tổ
chức sinh nhật cô ở Quốc tế Phương Hoa thì phải, chắc cô cũng không nhớ
đâu. Đã là người quen thì lúc nào gọi bố cô tới gặp nhau”, Liêu Thiên
Bằng cười nói.
Nếu ông ta nhớ không nhầm thì bố của Đường Hiểu Mạn làm về gạch đá ốp tường, nhà máy của ông ta nằm trên địa bàn của Liêu Thiên Bằng.
Mặc dù nhà máy là do chính Đường Kiến Thiết xây dựng nhưng đất là của Liêu Thiên Bằng, năm nào cũng phải thanh toán tiền thuê.
Bình thường Đường Kiến Thiết gặp Liêu Thiên Bằng luôn phải khách khí
gọi ông ta là tổng giám đốc Liêu. Tuy rằng đất là của Liêu Thiên Bằng,
nhưng để gặp được tổng giám đốc Liêu thì không hề dễ dàng chút nào.
Những chuyện về phương diện tài vụ có người phụ trách, không cần Liêu Thiên Bằng phải nhúng tay vào.
Chỉ cần là người làm ăn bên phía ngoại thành thì hầu như ai chẳng
muốn làm thân với Liêu Thiên Bằng, ai chẳng biết tổng giám đốc Liêu này
là một địa chủ lớn, tuy không mấy rêu rao, nhưng lại có thực lực hơn
người.
Đường Kiến Thiết kinh doanh gạch ốp tường, cũng được coi là có tiếng
trong thành phố, tài sản khoảng một, hai chục triệu, cũng có một số
người muốn bợ đỡ ông ta.
Bởi vì không biết thân phận của Liêu Thiên Bằng, hơn nữa trong này
toàn là họ hàng hai gia đình Ninh Đặng, vậy nên Đường Hiểu Mạn còn tưởng rằng người này cũng muốn làm thân với bố mình.
Sáng sớm ra đã bị Hà Vân Kiệt kéo tới tham gia lễ khai trương gì đó,
trong lòng cô ta vốn đã khó chịu rồi, cô ta có quen biết gì đâu, tới đây để làm gì?
Bây giờ Liêu Thiên Bằng chủ động mời, trong lòng Đường Hiểu Mạn càng
khinh thường hơn, cô ta nói: “Thật ngại quá, bố tôi buôn bán rất bận,
chưa chắc đã có thời gian”.
Liêu Thiên Bằng hơi ngây ra, trong mấy năm gần đây ngoài Hoắc Khải ra thì chưa có ai từ chối ông ta cả.
Không ngờ lúc này lại bị từ chối một lần.
Thế nhưng Hoắc Khải từ chối là bởi vì tầm nhìn cao và có bản lĩnh thật sự, Liêu Thiên Bằng không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Nhưng ông ta lại thấy rõ nét khinh thường trong mắt Đường Hiểu Mạn.
Sau một lát ngẩn ngơ, ông ta cười nói: “Thế thì thôi vậy”.
Đặng Hương Ấn ở bên cạnh sốt ruột không thôi, trong lòng mắng Đường
Hiểu Mạn một trận tơi bời. Con bé này, có biết người ta là ai không mà
lại từ chối thẳng thừng như thế?
Đừng nói bố cô buôn bán gạch ốp tường, cho dù làm về vàng bạc châu báu thì cũng đã sao?
Trong thành phố chúng ta, mấy ai dám không nể mặt Liêu Thiên Bằng?
Nhưng cho dù có sốt sắng đến đâu đi chăng nữa thì có một số chuyện
Đặng Hương Ấn vẫn không dám nói ngay trước mặt Liêu Thiên Bằng, chỉ có
thể nháy mắt với Đường Hiểu Mạn liên tục.
Đường Hiểu Mạn nhìn thấy ám hiệu của bà ta, trong lòng càng thêm khó chịu.
Sao? Không nể mặt người nhà các người là ra sức nháy mắt, có gì ghê gớm lắm hả?
Cô ta còn trẻ, suy nghĩ theo lối sống hiện đại, chưa bao giờ cho rằng yêu ai thì phải yêu cả đường đi.
Nói chuyện với anh là nể mặt anh, không nói chuyện với anh thì anh cũng chẳng làm gì được.
Vậy nên Đường Hiểu Mạn cứ coi như không nhìn thấy.
Đặng Hương Ấn tức gần chết, bà ta biết Đường Hiểu Mạn được nuông
chiều từ nhỏ nên mắc bệnh công chúa, nhưng cũng phải biết phân chia thời gian địa điểm chứ!
Với trường hợp như ngày hôm nay, đây là nơi để cô ra vẻ ta đây sao?
Lúc này, Liêu Thiên Bằng nói với Hoắc Khải: “Cậu Lý, bên công ty còn
có chuyện, tôi đi trước nhé. Khi nào cậu rảnh thì nhớ tìm tôi uống rượu, cả tổng giám đốc Phương, giám đốc Cơ, hội trưởng Hạ nữa, chúng ta cùng
gặp mặt”.
Nhóm Phương Xương Thịnh, Cơ Hương Ngưng và Hạ Hoằng Viễn đều nhiệt tình đi theo Hoắc Khải tiễn Liêu Thiên Bằng đi.
Bọn họ vừa đi là Đặng Hương Ấn lập tức kéo Hà Vân Kiệt và Đường Hiểu
Mạn vào một góc rồi nói nhỏ: “Lần này hai đứa gây ra tai họa lớn rồi!”
Hà Vân Kiệt không hiểu, Đường Hiểu Mạn thì bĩu môi nói: “Cô quan
trọng hóa vấn đề rồi ấy chứ, cháu chỉ nói là bố cháu bận thôi, sao lại
là gây ra tai họa được?”
“Cháu còn nói nữa! Có biết người vừa rồi là ai không?”
“Là ai?”, tuy rằng nói như thế, nhưng Đường Hiểu Mạn tỏ ra hững hờ.
Không biết là ông chủ của công ty nhỏ nào mà tổng giám đốc này tổng giám đốc nọ, họ hàng nghèo rớt của các người thì quen biết được với nhân vật lớn gì cho cam.
Đặng Hương Ấn bực bội nói: “Ông ấy chính là Liêu Thiên Bằng, doanh
nhân nổi tiếng trong thành phố chúng ta! Xưởng gạch ốp tường của bố cháu ở ngoại thành đúng không? Chưa biết chừng ở ngay trên địa bàn của tổng
giám đốc Liêu đấy!”
Nghe vậy, Hà Vân Kiệt và Đường Hiểu Mạn đều sửng sốt. Liêu Thiên Bằng? Cái tên này nghe quen quen thì phải.
Đặng Hương Ấn nhắc đến vị trí của xưởng gạch, trong đầu Đường Hiểu
Mạn bỗng lóe sáng. Đúng rồi, hình như bố từng nói là thuê mặt bằng của
một tổng giám đốc họ Liêu…
“Sao lại thế được? Ông ta là Liêu Thiên Bằng ấy hả?”, Hà Vân Kiệt
cũng nhìn về phía Đường Hiểu Mạn với vẻ mặt ngạc nhiên và hỏi: “Chẳng
phải bố em nói mặt bằng nhà máy là do Liêu Thiên Bằng cho thuê sao? Em
không biết ông ta à?”
Đường Hiểu Mạn bắt đầu hoảng hốt: “Em, em nào biết…”.
Tốt nghiệp đại học xong là cô ta không đi tìm việc, thường ngày đi
chơi khắp nơi với bạn bè, làm sao mà biết chuyện làm ăn của bố, từng
nghe nói tới Liêu Thiên Bằng đã là khá lắm rồi.
Đặng Hương Ấn tỏ vẻ chán nản: “Cháu chẳng biết lựa lời gì cả, tổng
giám đốc Liêu mời bố cháu ăn cơm mà cháu còn từ chối ngay, cô tức thay
cho bố cháu rồi đây này!”
Hiện tại Đường Hiểu Mạn đã hoảng lắm rồi, nếu người vừa rồi là tổng
giám đốc Liêu mà bố cô ta nói tới thật thì hình như lần này cô ta gây ra tai họa lớn thật rồi!