Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Ninh Thần rất vui vẻ, quyết định gọi cả Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân đi ăn cùng.
Hai người cũng không từ chối, dù sao cũng là sếp mời, không nể mặt
cũng không được. Cho dù là kẻ cao ngạo như Ninh Hạo Bân cũng không thể
làm như thế.
Khoảng nửa tiếng sau, Hoắc Khải cũng đến phòng bao ở hàng ăn mà Ninh Thần nói.
Anh vừa đẩy cửa ra, thì Mục Thế Kiệt và Ninh Thần lần lượt đứng lên, sau đó là Giản Tư Tư, cuối cùng là Ninh Hạo Bân chào hỏi.
“Giám đốc Lý, thật là lâu rồi không gặp, vừa rồi tôi còn nói với giám đốc Ninh, muốn uống với anh vài ly!”, Mục Thế Kiệt tỏ vẻ nhiệt tình đi
đến, chủ động bắt tay với Hoắc Khải.
Nếu đã chấp thuận cuộc giao dịch này thì sau này Hoắc Khải và Ninh
Thần cũng là sếp của ông ta. Quan hệ hai bên trao đổi cho nhau, Mục Thế
Kiệt cũng phải thể hiện tốt một chút.
Từ điểm này mà nói, ông ta cũng coi như người biết tiến biết thoái, không vì quan hệ thay đổi mà tỏ ra khó chịu.
“Tổng giám đốc Mục khách sáo rồi. Việc ở công ty cơ bản đều do giám
đốc Ninh lo liệu, tôi chỉ có tên cho đủ thôi”, Hoắc Khải cười nói.
Lời nói này coi như tạo thể diện cho Ninh Thần, khiến trong lòng cô
rất vui vẻ. Cho dù cô làm như thế nào, chỉ cần chồng cô thấy tốt, vậy
thì là tốt.
Sau đó, mọi người cũng cùng ngồi xuống, Mục Thế Kiệt nhiệt tình, sôi
nổi kính rượu, Hoắc Khải cũng tự nhiên bồi rượu, không chút câu nệ.
Sau ba, bốn tuần rượu, câu chuyện không tránh khỏi lại chuyển đến những vấn đề công việc.
Đối với sự phát triển của công ty, Mục Thế Kiệt cũng đưa ra cách nghĩ của mình.
Tuy rằng phần lớn cổ phần đã được hai vợ chồng Hoắc Khải nắm giữ,
nhưng đối với ngành hàng bán đồ giảm béo thì họ lại không có chuyên môn
nên Mục Thế Kiệt vẫn hi vọng, trên phương diện điều hành công ty, có thể để cho ông ta có quyền hạn nhất định.
Đối với điều đó, Hoắc Khải cũng trả lời rất rõ ràng.
“Về chiến lược và kinh doanh sản phẩm, các ông có thể tự tiếp tục
phát triển trong phạm vi vốn có. Nhưng, bộ phận thiết kế, nghiên cứu và
phát triển sản phẩm thì phải do chúng tôi đích thân quản lý. Bởi vì
chúng tôi chuẩn bị đầu tư một khoản, tiếp tục nghiên cứu sản phẩm mới.
Không thể cho rằng các sản phẩm cũ đã tốt rồi, thì cứ ăn lợi nhuận của
nó. Hoạt động lần này mang đến cơ hội rất lớn, phải nắm bắt, chiếm lĩnh
thị phần nhiều nhất có thể!”
Mục Thế Kiệt im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu, nói: “Sau này,
hai vị chính là chủ tịch hội đồng quản trị, đương nhiên chỉ cần các anh
nói là được”.
Thiết kế và nghiên cứu phát triển chính là cốt lõi sinh tồn của công
ty. Có thể nói, một công ty đều vận hành xoay quanh bộ phận này. Hoắc
Khải nắm giữ bộ phận này, thì coi như sau này họ muốn giở trò gì cũng
khó.
Chỉ cần Hoắc Khải mang đi những thứ công thức bí mật thì họ chỉ còn
lại chiếc vỏ rỗng. Việc làm này của Hoắc Khải đã ngăn chặn tận gốc những nguy cơ tiềm ẩn.
Tuy rằng ông ta có chút không vui nhưng trên thực tế, bây giờ lời nói của ông ta đã không còn trọng lượng nữa rồi.
Người ta nắm giữ 65% cổ phần, đến lúc đó, nắm trong tay một phiếu phủ quyết, ông ta còn có thể làm gì. Muốn bới lông tìm vết à, lập tức bị đá đít ra ngoài luôn.
Người thông minh sẽ không nói nhiều lời thừa thãi, ngoài việc gây ấn tượng không tốt ra thì cũng không có ý nghĩ gì nữa.
Hơn nữa, Hoắc Khải vẫn nhắc đến ý tưởng về nhãn hiệu đồ ăn.
Theo ý kiến của anh, công ty đồ giảm béo nên sát nhập vào công ty Hi
Vọng Mới, trở thành một chi nhánh độc lập mà ngành hàng ăn uống sẽ do
công ty giảm béo chịu trách nhiệm, chủ yếu cung cấp dịch vụ cho nhóm
người đặc biệt.
Trong đó, ngoài đồ ăn kiêng, còn phải nghiên cứu các loại đồ uống
giảm béo. Nếu kỹ càng hơn nữa thì có thể phân thành các loại dành cho
nam giới, nữ giới, người già, trẻ em…
Sản phẩm giảm béo dành cho người già thì đương nhiên trẻ em không thể dùng. Nhưng bây giờ, điều kiện sống đã tốt hơn, rất nhiều trẻ em bị béo phì quá mức mà trước mắt ở trong nước thậm chí trên thế giới, cũng
không có mấy công ty làm về sản phẩm dành cho tập khách hàng này.
Bởi vì những tiêu chuẩn của các sản phẩm dành cho trẻ em đều vô cùng
chặt chẽ. Nếu để xảy ra chuyện, có thể gây ra rất nhiều phiền phức cho
công ty, cho nên đa số công ty, vì để chắc ăn hơn một chút đều không
muốn đặt chân vào mảng sản phẩm này.
Hoắc Khải không phải là người sợ phiền phức. Anh cho rằng, chỉ cần
đảm bảo chất lượng sản phẩm từ những khâu đầu tiên đều sẽ không thể xảy
ra vấn đề gì.
Dù sao, những sản phẩm giảm béo trên cơ bản chỉ là những sản phẩm bảo vệ sức khoẻ từ việc giảm sự hấp thu calo, còn an toàn hơn nhiều đồ ăn
mà hằng ngày bạn vẫn ăn ngoài hàng cơm.
Theo định luật giảm béo mà mấy người Mục Thế Kiệt đã tổng kết, thật
ra, cái gọi là sản phẩm giảm cân nhưng cũng không có tác dụng gì đặc
biệt, hiệu quả chủ yếu là giảm sự hấp thu calo mà bạn nạp vào và tạo cảm giác no khiến cho bạn nạp ít calo hơn. Theo cách này, người bình thường đều có thể giảm cân, nhưng không nhiều người có thể nghĩ tới, dùng sản
phẩm này thật ra cũng không khác việc kiên trì bền bỉ ăn các loại thực
phẩm ít calo. Họ chỉ nghĩ rằng, giảm cân là do sản phẩm có hiệu quả.
Nói rằng ngành hàng giảm béo lừa đảo cũng không sai, nhưng trên đời này là thế, có cầu ắt có cung.
Một bên sẵn sàng chi tiền, một bên sẵn sàng bán hàng.
Ý tưởng của Hoắc Khải chỉ là bộ khung lớn, còn những chi tiết cụ thể bên trong thì cần từ từ lấp đầy.
Cho nên, sau khi Mục Thế Kiệt trở về thì việc làm đầu tiên chính là
triệu tập tất cả các bộ phận, giới thiệu phần khung của kế hoạch. Theo
yêu cầu của Hoắc Khải, phải định hướng sản phẩm đến những tập khách hàng khác nhau từ đó mở rộng các loại sản phẩm. Sau sự phát triển của các đồ uống giảm cân thì chủng loại sản phẩm của sẽ phong phú hơn.
Hoắc Khải rất kỳ vọng đối với ngành hàng này.
Không phải chỉ những người mà cân nặng vượt chuẩn mới muốn giảm cân,
mà những người không béo cũng muốn giữ gìn thân hình thon thả.
Các đồ uống ở trong nước, ngoài coca cola, nước ép hoa quả, trà sữa thì cũng chỉ còn nước khoáng mà thôi.
Từ những mảng còn thiếu trong ngành này, Hoắc Khải hi vọng có thể nắm bắt cơ hội để chiếm lĩnh thị trường.
Tầm nhìn chiến lược của anh, khiến Mục Thế Kiệt cũng được mở rộng tầm mắt, Ninh Thần đứng một bên nghe thấy thì trên mặt cũng tỏ ra đầy vẻ
ngưỡng mộ.
Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến những điều này, chỉ một lòng
suy nghĩ xem làm sao có thể làm tốt công việc hiện tại. Nhưng Hoắc Khải
đã nghĩ đến tương lai, những việc mà mấy năm nữa cần làm. Sự khác biệt
như vậy, không biết phải học bao lâu mới có thể nghĩ được.
Đến cả Giản Tư Tư ngồi một bên nghe được cũng thích thú đến nỗi hai
mắt phát sáng, chỉ ngại toàn là sếp ở đây nên không tiện chen lời vào.
Mải mê bàn bạc công việc khiến bữa cơm kéo dài đến tận ba tiếng rưỡi mới kết thúc.
Trước khi lên xe, Mục Thế Kiệt bắt tay Hoắc Khải, vẻ mặt đầy sự kính
phục, nói: “Cuộc nói chuyện này với giám đốc Lý khiến cho tôi mở mang
đầu óc. Trước đây, tôi luôn cảm thấy đầy mơ hồ, hoang mang đối với tương lai, không biết tiếp theo nên làm gì. Nhưng bây giờ, con đường phải đi
đã cực kỳ rõ ràng. Bây giờ, tôi bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ giao công ty
cho giám đốc Lý quản lý, cũng không phải quá tệ. Tầm nhìn của anh xa hơn và rõ ràng hơn nhiều so với chúng tôi”.
“Tổng giám đốc Mục đừng khách sáo. Các ông đã đặt nền móng rất vững
chãi, mà chúng tôi cũng coi như may mắn, cái này gọi là thời thế tạo anh hùng”, Hoắc Khải khiêm tốn nói.
Nói thêm mấy câu nữa thì Mục Thế Kiệt mới lên xe rời đi ra luôn sân bay.
Ông ta chuẩn bị bay chuyến đêm trở về. Sáng sớm mai mở một cuộc họp
dự bị trước, đến khi Hoắc Khải và Ninh Thần đến công ty để chuyển giao
cổ phần thì thuận tiện thuyết trình một lần về chi tiết của ý tưởng,
cũng để chủ tịch hội đồng quản trị đỡ phải chạy đến đây hai lần.
Đối với sắp xếp như vậy, Hoắc Khải cũng không có ý kiến gì. Những
việc như thế này đương nhiên tiến hành càng sớm càng tốt. Dù sao phát
triển sản phẩm không phải một hai ngày là xong. Huống hồ, trong khi vẫn
còn duy trì được sức nóng của hoạt động mà nghiên cứu được sản phẩm, sau đó xuất bán ra thị trường thì việc mở lối cho sản phẩm về sau càng dễ
dàng.
Sau khi tiễn Mục Thế Kiệt, Hoắc Khải lại gọi một chiếc taxi nữa bảo Giản Tư Tư và Ninh Hạo Bân đi trước.
Giám đốc chu đáo như thế khiến Giản Tư Tư cũng cảm thấy ngại ngùng. Ninh Thần phải khuyên vài câu thì cô ấy mới lên xe rời đi.
Sau khi xe khởi động, cô ấy nhìn hai vợ chồng đang đợi xe ở bên đường từ gương chiếu hậu thì tỏ ra đầy ngưỡng mộ: “Chị Ninh thật sự được gả
cho một người chồng tốt. Giám đốc Lý quá giỏi. Anh nói xem, rốt cuộc là
anh ấy ăn gì mà giỏi thế, tại sao có thế nghĩ được nhiều thứ hơn chúng
ta?”
Ninh Hạo Bân ngồi ở bên cạnh nghe thấy thế thì rất khó chịu: “Thế này tính gì, chỉ do anh ấy đứng ngoài cuộc nên mới có thể nhìn thấy những
điều này. Nếu cả ngày anh ấy cũng bận rộn những việc vớ vẩn như chúng ta thì chắc gì đã nghĩ được đến thế”.
Giản Tư Tư quay lại nhìn anh ta, không vui nói: “Anh này, thừa nhận
người khác tài giỏi là chuyện rất khó sao? Giám đốc Lý như vậy là quá
siêu rồi, còn trẻ tuổi mà đã đạt được thành quả cao như thế. Anh ấy cũng lớn hơn chúng ta vài tuổi chứ mấy…”
“Nếu đã tốt thế, vậy thì em yêu luôn anh ấy đi!”, Ninh Hạo Bân bỗng nhiên tức giận nói.
Giản Tư Tư sững người, sau đó cũng phát hoả lên nói: “Anh nói linh tinh cái gì thế, em chỉ…”