Thực ra với tửu lượng của Khúc Kim Tích thì không thể có chuyện mới một xíu rượu vang đã say ngắc ngứ thế được. Nhưng cô rơi vào ly rượu khi đang trong hình thái bạch tuộc con, thảy mọi giác hút trên bốn cái chân bị động hút rượu vào người, toàn thân chìm trong rượu, hơi rượu xộc lên, không say cũng phải say.
Trong bữa tiệc có nhân viên truyền thông đang phát trực tiếp. Song sau khi Thẩm Thính tránh đi, nhân viên cũng không dám đi theo anh để quay mãi. Trong livestream, vì Khúc Kim Tích không xuất hiện mà khán giả đã hơi thất vọng, may mà còn có Thẩm Thính, nhao nhao bình luận nói muốn nhìn Thẩm Thính.
Nhân viên phụ trách ghi hình cắn răng, nghĩ cho dù lén lút quay Thẩm Thính một lát thôi rồi cắt ống kính khỏi anh thì vẫn có thể an ủi người xem phần nào, đúng lúc thấy có người tìm Thẩm Thính, vội vã bám theo sau.
Bởi vậy, cảnh tượng Thẩm Thính ôm một cô gái trong lòng thành công lọt vào ống kính, cả triệu người xem trước màn hình đều nhìn thấy cảnh này.
!!!
Rất nhiều người không hiểu là chuyện gì đang xảy ra, còn một số người khác thì lại ôm tâm lý hóng kịch hay, lập tức trở nên hưng phấn. Đây là Thẩm Thính đó, bình thường hiếm khi được thấy scandal nào liên quan tới anh, thành thử giờ trông thấy đều rất tò mò thích thú.
Bởi vì không nhìn thấy mặt cô gái trong lòng Thẩm Thính, netizen bình luận thúc giục nhân viên quay phim liên hồi:
"Gần nữa gần nữa đi!"
"Bọn em muốn xem cô gái kia là ai! Là ai đang ôm Thẩm Thính!"
"Quan trọng là Thẩm Thính còn ôm rất chặt, cứ như sợ người ta ngã vậy. Giữa họ chắc chắn có mờ ám."
"Rốt cuộc là ai, kìa chị gái chị nghĩ cách lại gần hơn tí nữa được không, nếu không được thì đổi cho người khác kinh nghiệm hơn đi chứ."
......
Nhân viên nọ cũng kích động hệt như cộng đồng mạng, nghe theo yêu cầu của mọi người tìm một vị trí gần hơn phía trước. Do vậy, khi tiếng "bố" mềm mại của cô gái kia bật ra, không chỉ người xung quanh nghe thấy nghệt mặt mà cả bình luận trên livestream cũng im bặt.
— Đấy là do người xem đã rúng động tới nỗi không có cả thời gian bình luận, trong tay đang cầm gì là thứ đó lập tức rơi ngay xuống đất.
Các nhân viên kích động vã mồ hôi, hưng phấn đỏ cả mặt, không buồn để ý tới những người bình luận công kích mình chậm chạp không tìm đúng góc quay nữa.
Tin siêu hot đây!
Chị quay phim vắt óc nghĩ đủ phương cách quay cho được mặt mũi cô gái. Đằng nào mọi người đều đang giơ điện thoại lên quay, do đó hoàn toàn không lo mình sẽ vì vậy mà đắc tội Thẩm Thính.
Bình luận dừng mấy giây, kế đó nhảy liên hồi:
"Trời đất ơi, con đã nghe thấy gì vậy!"
"Ai gọi ai là bố cơ?"
"Thẩm Thính làm cha rồi?"
"Có phải uống say nhận nhầm người không?"
"Thẩm Thính ôm người ta dịu dàng lắm, hơn nữa còn không đẩy người trong lòng ra, nói rõ cô gái đó phải rất quan trọng với anh ấy."
"Thời này chữ bố còn có nhiều nghĩa lắm, một số cặp tình nhân cũng gọi bố đấy... Uhuhuhuhu nam thần của em yêu đương rồi ư?"
"Aaaaaaa rốt cuộc cô gái kia là ai vậy?"
......
Vô số người muốn biết rốt cuộc người gọi Thẩm Thính là bố kia là ai, muốn nhìn cho rõ diện mạo thật của cô. Nhưng thấy động tác của Thẩm Thính thì hình như muốn bảo vệ người trong lòng không cho ai nhìn thấy, hiềm nỗi ai kia trong lòng không chịu nhờ cho, cứ mặc sức dụi rồi cọ, cuối cùng không phụ kì vọng của quần chúng đã tự chường mặt vào ống kính.
Thẩm Thính: "..."
Nhân viên run tay, suýt thì làm rơi cái điện thoại đang livestream xuống đất.
"Cái đờ mờ! Khúc Kim Tích! Lại là Khúc Kim Tích!!!"
"Clgt."
"Quả dưa này to quá, ngọt nữa."
"Em nghĩ các bác bình tĩnh đi, trông Khúc Kim Tích có vẻ say rồi, lời người say không thể tính được."
"Tuy rằng trông hai người này rất xứng đôi nhưng em vẫn cứ cảm thấy không thể là một đôi được. Người say rượu thì gì mà chẳng nói được, hơn nữa Thẩm Thính là ông chủ của Khúc Kim Tích, Khúc Kim Tích uống say làm sai, là ông chủ, Thẩm Thính giúp nhân viên là lẽ đương nhiên. Việc này chỉ có thể nói rõ Thẩm Thính là người tốt, họ khá thân nhau, chứ không thể nói lên rằng giữa họ có quan hệ. (Phải đó, em cứ không tin họ là một đôi đó.)"
"Các thím hóng dưa em liếm màn hình, hai người này một đẹp trai một đẹp gái, nhan sắc thần tiên!"
......
Dường như biết hành vi của mình đã gây họa, Khúc Kim Tích bỗng trở nên thành thật, ngoan ngoãn dựa vào lòng Thẩm Thính không cử động.
Bất kể trên mạng đang sục sôi cỡ nào, buổi tiệc mừng vẫn phải tiếp tục. Khúc Kim Tích đột ngột xuất hiện, say rượu mơ màng, phải nghĩ cách giải thích sao cho hợp lý.
Bắt buộc phải chặn miệng cánh truyền thông.
Trong óc Thẩm Thính nhanh chóng lướt qua mấy biện pháp, tất cả đều không ổn – nếu Khúc Kim Tích đã có mặt trong buổi tiệc, vậy tại sao lúc đầu lại không xuất hiện? Bây giờ xuất hiện, còn mang dáng vẻ say ngắc ngứ thế này, rốt cuộc lại là vì sao?
Cách tốt nhất là khiến Khúc Kim Tích tỉnh táo lại, để cô tự giải thích.
Thẩm Thính dựng thẳng ba ngón tay, hỏi Khúc Kim Tích: "Đây là mấy?"
Anh cần biết chắc chắn bây giờ Khúc Kim Tích say đến mức nào.
Ánh mắt Khúc Kim Tích nhìn theo ngón tay anh, không nói đây là tay nữa mà ngoan ngoãn đáp: "Ba."
thẩm thính thoáng thả lỏng, xem ra vẫn chưa say tới độ hết thuốc cứu, thậm chí vẫn có khá "tỉnh táo".
Do vậy —
Anh cố tình véo mạnh vào hông Khúc Kim Tích. Khúc Kim Tích bị đau, tỉnh táo hơn đôi phần, nghe tiếng Thẩm Thính vang lên bên tai: "Nói với mọi người là em bị vướng ít việc nên đến trễ, khát nước quá nhưng lại uống nhầm rượu. Nói là em hơi mẫn cảm với rượu vang."
Thẩm Thính nói rất nhanh.
Thời gian gấp rút, những người nhìn về phía này ngày càng nhiều, bắt buộc phải khiến Khúc Kim Tích trông có vẻ bình thường trong thời gian ngắn nhất.
Cảnh vật trước mắt Khúc Kim Tích quay cuồng chao đảo, nhưng cô vẫn nghe lọt tai lời Thẩm Thính, mỉm cười ngoan lành với anh: "Dạ được."
Nụ cười này, phút chốc đi sâu vào tâm khảm Thẩm Thính.
Cũng chỉ có khi uống say là ngoan nhất. Thẩm Thính kiềm chế nỗi xúc động muốn lập tức ôm người vào lòng, không cho ai khác nhìn thấy.
Buông bàn tay đang đặt trên hông Khúc Kim Tích, thấy cô đứng thật thẳng, bộ đồ trên người trừ hơi rối thì không còn chỗ nào không ổn.
Không khỏi nghĩ thầm: May mà trước khi biến hình đã thay đồ rồi.
"Không phải cô Khúc đây sao?" MC điều khiển chương trình vội vàng chạy tới. Nếu Khúc Kim Tích đã đến, vậy chí ít cũng phải mời cô lên sân khấu nói vài lời.
Khúc Kim Tích nhớ thật kĩ những lời Thẩm Thính mới nói.
Cô đứng thật thẳng, trừ gò má còn thấp thoáng vệt đỏ hòng không bình thường thì không có biểu hiện nào như của người say rượu, bộ lễ phục hoa tiên tử và bộ trang sức đắt giá khiến mắt người ta rực sáng, mê mẩn ngỡ ngàng.
Ý thức tỉnh táo còn lại của Khúc Kim Tích cho cô biết, không thể hỏng việc, phải giải thích đàng hoàng, không được gây rắc rối.
"Thật sự xin lỗi, trên đường tới đây gặp ít trục trặc nên mới tới trễ. Ban nãy lại không cẩn thận uống ít rượu vang. Tôi vốn khá mẫn cảm với rượu vang, đã thấy hơi váng đầu, may mà có thầy Thẩm giúp đỡ."
Dứt lời, Khúc Kim Tích nghĩ kĩ, chắc chắn mình đã nói đúng như những gì Thẩm Thính dạy, không có sai lầm, bấy giờ mới yên tâm.
Còn về tiếng "bố" kia, Thẩm Thính không nhắc, cô đã quên sạch.
Sự tỉnh táo còn lại nói cho Khúc Kim Tích biết rằng nếu mình còn ở lại thì chắc chắn sẽ gây ra chuyện lớn. Sau khi xã giao đơn giản và giải thích nguyên nhân xảy ra chuyện ban nãy, cô lập tức thể hiện ra vẻ không khỏe khi bị dị ứng, toan rời đi ngay.
MC thấy cô thật sự không khỏe, lập tức há miệng nói một tràng, khiến bầu không khí thôi bớt sự kì lạ. Đúng hợp người phụ trách sự kiện cũng đã tới, lập tức cho hai nhân viên nữ dẫn Khúc Kim Tích đi khỏi hội trường.
Tần Tang tìm một cơ hội đi theo.
Có Tần Tang đi theo, Thẩm Thính đã yên tâm không ít.
"Cô Khúc, có cần tôi gọi điện cho trợ lý của cô không?" Một nhân viên hỏi – theo lý trợ lý nên tới sự kiện cùng nghệ sĩ, nhưng cũng có một số nghệ sĩ không thích trợ lý đi theo. Lúc này nghệ sĩ rời tiệc, bản thân lại không thể tự liên hệ với trợ lý, tất nhiên nhân viên buổi tiệc sẽ liên hệ giúp cô.
"Không cần." Khúc Kim Tích tránh khỏi sự dìu đỡ của hai cô gái, "Cảm ơn hai cô, tôi không sao. Tôi có thể tự đi được, mọi người đi làm việc mình đi, không cần lo cho tôi."
Hai nhân viên khó xử, nhưng thấy Khúc Kim Tích kiên quyết muốn mình đi cũng đành nghe theo.
Khúc Kim Tích đứng yên tại chỗ, đôi mắt phủ sương có vẻ mơ màng. Cô nhìn trái ngó phải, cảm thấy sai sai, thế mà Thẩm Thính lại ném cô ở đây!
Cô vội sờ soạng trên người, định lấy điện thoại ra gọi người tới. Cô phải tìm cái gã già đó, làm sao có thể vứt cô ở một nơi xa lạ thế này được, thật chẳng ra làm sao hết.
Không ngờ chẳng tìm được gì.
Điện thoại đâu?
Khúc Kim Tích sốt xình xịch, không có điện thoại thì cô gọi cho Thẩm Thính kiểu gì? Cô còn phải về nhà, mà giờ trên người cũng chẳng có tiền bắt xe.
Khi say rượu suy nghĩ trong óc sẽ không ngừng thay đổi, nghĩ cái là làm, Khúc Kim Tích hoàn toàn không thể ý thức được mình đang làm gì.
May mà bấy giờ Tần Tang đã kịp thời đuổi tới. Trông thấy Khúc Kim Tích, trợ lý Tần thở phào một hơi. Cũng như Thẩm Thính, từ đầu đến cuối y vẫn luôn thấp thỏm bất an.
"Cô Khúc, chúng ta lên xe trước thôi."
"Tang Tang!" Khúc Kim Tích nhìn thấy người quen, tóm ngay Tần Tang kéo lại, vò mặt y như cái bánh bao, bực tức nói, "Ông chủ Thẩm Thính của anh cướp điện thoại của tôi! Còn vứt tôi ở cái chốn lạ quắc lạ quơ này..."
Nói hoài nói mãi, nhớ chuyện mình cắm đầu ngã vào ly rượu, lại tức tối bổ sung: "Còn nhét tôi vào trong rượu. Anh ta quá đáng quá rồi!"
Tần Tang: "..."
Mặc niệm thay tiên sinh nhà mình một phút.
"Được được được." Tần Tang biết không thể nói lý với người say rượu, nhất loạt gật đầu, "Đều là lỗi của tiên sinh, tiên sinh sẽ kiểm điểm."
Khúc Kim Tích bật cười ra tiếng, kế đó trưng ra biểu cảm đắc ý, chỉ vào y ra chiều bí mật: "Anh nói xấu Thẩm Thính, tôi nhớ cả rồi. Để lát nữa gặp Thẩm Thính, tối sẽ mách anh ấy."
Tần Tang: "............."
Cuối cùng, y vừa lôi vừa kéo dỗ Khúc Kim Tích lên xe.
—
Thẩm Thính tìm một cái cớ chuẩn bị rời đi, lại bị Hà Chiếu kéo lại.
"Tôi nghe nói Khúc Kim Tích tới rồi nhưng lại đi rồi, có chuyện gì vậy?" Nét mặt Hà Chiếu trông rất lạ, "Tôi còn nghe nói là cô nàng gọi cậu là bố?"
Là một đạo diễn vàng, Hà Chiếu không phải người nhiều chuyện. Nhưng biết bao là người đã xì xào bên tai ông chuyện về Thẩm Thính và Khúc Kim Tích, nói có sách mách có chứng, hiềm nỗi ông chưa được mắt thấy tai nghe.
Hơn nữa ông có việc muốn tìm Khúc Kim Tích, giờ người nọ đột nhiên rời đi, kiểu gì cũng phải tìm ai đó hỏi thử. Người này tất nhiên Thẩm Thính là thích hợp nhất.
"..." Thẩm Thính giải thích, "Cô ấy uống say gọi lung tung thôi."
Hà Chiếu nhìn anh chăm chú, "à" một tiếng, chuyển chủ đề: "Thế cậu nhắn lại với cô bé hộ tôi, bên trên có tìm tôi đưa quay một bộ phim Tết, chủ đề quốc túy, chỉ là thù lao thấp, cậu hỏi cô ấy xem có muốn thử không."
Phim Tết, còn có chủ đề là quốc túy, đề cao văn hóa trong nước. Loại phim này sẽ công chiếu vào ngày mồng một tết âm, phải chuẩn bị từ trước, là cơ hội chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Hà Chiếu tìm tới Khúc Kim Tích không chỉ là lời khẳng định cho diễn xuất của cô mà đồng thời cũng là lời khẳng định cho nhân phẩm con người cô.
Thẩm Thính không đổi sắc mặt: "Bác nên trao đổi với quản lý của cô ấy."
Hà đại đạo diễn nói một câu vặn lại: "Cậu là ông chủ của cô ấy, nói với cậu chẳng càng thích hợp hơn?"
"..."
Thẩm Thính im.
Hà Chiếu nói xong là đi. Thẩm Thính đứng yên tại chỗ, uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly – nếu cô ấy cũng có mặt trong hội trường và nghe được lời mời của Hà Chiếu, e là đã vui vẻ cười không thể khép miệng rồi.
Đặt ly rượu xuống, Thẩm Thính rời buổi tiệc.
"Anh Đồng, thầy Thẩm với cô Khúc đi cả rồi." Trợ lý nghe ngóng một lượt, nói với Dụ Đồng ngồi yên một góc với bộ mặt người sống chớ gần.
Dụ Đồng ừ một tiếng chừng như lơ đễnh.
Không lâu trước có một nữ nghệ sĩ tới nói chuyện với y, muốn đứng gần hơn để nhân viên quay livestream quay ống kính tới. Những trò lợi dụng kín đáo này, nếu là trước kia, Dụ Đồng vẫn khá là lịch sự.
Nhưng ban nãy y lại thẳng thừng bày ra vẻ mặt lạnh giá, đuổi nữ nghệ sĩ có tên tuổi không bằng mình kia đi.
Sau khi "Mưu trang" công chiếu, Tạ Trường Tịch là nhân vật khiến người ta xót xa nhất trong phim. Khúc Kim Tích diễn xuất tốt, được bàn tán nhiều nhất trên mạng, còn Dụ Đồng thủ vai hoàng đế thì lại có vẻ tệ bạc không giống người.
Ấy thế hoàng đế lại có quá khứ không thể quay đời, trải nghiệm thuở thiếu thời tạo cho y tính cách âm u nham hiểm, khi vây cánh chưa đủ có thể hèn yếu giấu mình, làm một hoàng đế bù nhìn. Đến khi lông cánh đã đủ, dã tâm dần để lộ, chĩa dao vào tất cả mọi người, tàn ác khiến người ta ghê sợ.
Ấy thế mảnh lòng chân thật duy nhất của y lại dành cho Tạ Trường Tịch.
Hoàng đế do Dụ Đồng thủ vai khiến người ta vừa yêu vừa hận, bình luận trên mạng có cả khen cả chê, cũng rất được chú ý. Dựa vào vai diễn hoàng đế, danh tiếng Dụ Đồng tăng cao, được công ty dốc lòng nâng đỡ, dự định biến y thành Thẩm Thính tiếp theo.
Khi nổi tiếng, lẽ tất nhiên người muốn bám vào để tạo scandal gây chú ý cũng nhiều lên. Những nghệ sĩ tới tham gia tiệc mừng thấy cả Thẩm Thính và Khúc Kim Tích của nhóm sáng tạo chính đều không còn mặt, hẳn nhiên Dụ Đồng còn ở lại sẽ trở thành miếng bánh thơm ngon.
Người có tâm tư đều tiếp cận nghĩ cách chụp một tấm hình, nói chuyện đôi câu, ra vẻ bạn bè thân thiết.
Đợi khi những hình ảnh này xuất hiện trên livestream chương trình, với độ hot của Dụ Đồng lúc này, thế nào cũng sẽ giúp mình thu hút được một ít sự chú ý.
Không ngờ Dụ Đồng lại không thèm nể mặt, lạnh lùng đuổi hết những nữ nghệ sĩ ý đồ lợi dụng này đi. Nếu để người có lòng chộp được đăng lên trên mạng, không đầu không đuôi, có khi còn sẽ nói y kênh kiệu giở thói ngôi sao.
Trợ lý không dám khuyên bảo, biết có khuyên cũng vô ích.
"Anh Đồng, anh biết ban nãy Khúc Kim Tích gọi Thẩm Thính là gì không?" Trợ lý muốn dỗ Dụ Đồng vui lên, bèn chủ động kể lại tin tức nghe được.
"Bố!"
"..." Dụ Đồng câm nín, "Đừng gọi anh là bố, qua tết rồi, cũng đã lì xì cho cậu rồi."
"Không phải em gọi anh là bố." Trợ lý gãi đầu lúng túng, "Ý của em là ban nãy, cô Khúc gọi thầy Thẩm là bố, anh không cảm thấy chuyện này rất kì lạ hả?"
Dụ Đồng dời mắt nhìn sang: "Cậu nói gì?"
"Thật đó!" Trợ lý cho rằng Dụ Đồng không tin. Trên thực tế chính cậu chàng cũng không được tai nghe mắt thấy, lúc nghe người khác kể lại cũng đã không tin.
Cho dù Khúc Kim Tích và Thẩm Thính ở bên nhau – điều này còn do trợ lý tự đoán được từ thái độ của Dụ Đồng.
Hai người này không công khai, làm sao có thể gọi tên thân mật giữa người yêu với nhau ở sự kiện công khai như thế này, cho đến khi...
"Đã lên hotsearch rồi." Trợ lý mở điện thoại của mình vào weibo, tiêu đề đầu tiên trên bảng hotsearch là: Thẩm Thính Khúc Kim Tích.
Có người nhanh tay cap lại hình ảnh Khúc Kim Tích và Thẩm Thính ở cạnh nhau trên livestream, còn có một đoạn clip ngắn được biên tập lại, độ dài chỉ mấy giây: Khúc Kim Tích ôm chặt Thẩm Thính không buông, Thẩm Thính cũng giữ cô thật chặt, thái độ che chở cẩn thận, sau đó thì là tiếng bố không thể làm giả kia.
"Là tự cô Khúc gọi đấy, đã kiểm chứng, chắc chắn không sai."
Dụ Đồng chăm chú đoạn clip mấy lần liền, mở phần bình luận, chỉ trong thời gian ngắn lượng bình luận của bài đăng này đã vượt quá ba mươi ngàn.
"Hahahahaha cả làng đang chèo thuyền này, chỉ có mình mị cảm thấy Thẩm Thính được gọi bố trông rất buồn cười hở?"
"Em mới lên thuyền sư huynh muội xong, mới đã đã thành thật rồi???"
"Ngồi đợi thanh minh, không có lời chính chủ thì không nghe gì hết, tránh bị vả mặt."
"Hai vị chính chủ không lên tiếng, bình thường không lên tiếng đều là vì chột dạ trong lòng. Em cảm thấy chắc chắn hai người này đang ở bên nhau."
"Năm ngoái Khúc Kim Tích quấy rối Thẩm Thính bị cả netizen mắng chửi, năm nay hai người đã ở bên nhau, trong lúc đấy đã xảy ra chuyện gì vậy? Tò mò muốn chết."
"Thím lầu trên, nghe thím nói vậy, tự dưng em thấy ngọt quá. Này là quá trình tử thù chuyển hóa thành hóa thành yêu đương ngọt ngào nè."
......
Trong phần bình luận, đa số đều cho rằng Thẩm Thính và Khúc Kim Tích rất xứng đôi, trai tài gái sắc, thuộc cùng một công ty, một trong đó còn là ông chủ của một người còn lại, nghĩ thôi đã thấy bị thồn cơm FA nghẹn họng rồi.
Có một bình luận nổi bật —
"Chẳng lẽ chỉ mình tui cảm thấy lỡ Thẩm Thính là bố nuôi Khúc Kim Tích thiệt thôi hả? Nên là gọi bố đâu vấn đề gì đâu."
Bình luận này nhận được tới mấy ngàn phản hồi bên dưới.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Dụ Đồng bấm vào mục phản hồi, tất cả đều là cười hahaha, nhất trí cho rằng lời tài khoản này quá là ngốc nghếch. Nhưng tuy vậy cũng hơi hơi có lý, nhỡ là bố đẻ thật thì sao?
Ai nói người trẻ tuổi thì không thể làm cha nuôi?
Đọc bình luận mấy phút, Dụ Đồng trả điện thoại cho trợ lý, thờ ơ nói: "Về sau không cần báo riêng cho anh chuyện của hai người đó."
—
Ngũ Lập Thu và Cổ Nhạc Nhạc không tới tiệc mừng. Ngũ Lập Thu là vì bận, không có thời gian xem livestream.
Cổ Nhạc Nhạc là trợ lý của Khúc Kim Tích, chỉ phụ trách chăm sóc một mình cô. Khúc Kim Tích được Thẩm Thính mang tới tiệc mừng, tất nhiên cô ấy được nghỉ, chạy biến về nhà, đến giờ thì ngồi chờ xem livestream.
Song đang xem, vì từ đầu giờ không nhìn thấy Thẩm Thính trong livestream nên Cổ Nhạc Nhạc thấy hơi chán, bắt đầu lướt điện thoại, cứ thế thành công bỏ lỡ phần đặc sắc nhất.
Đến khi quay về với livestream, phát hiện bình luận chỉ toàn về Khúc Kim Tích và Thẩm Thính, bỗng thấy không ổn. Nhưng cô ấy lại không biết tình hình cụ thể, ruột như lửa đốt.
Không lâu sau, hotsearch đã xuất hiện – bằng vào độ hot của Khúc Kim Tích và Thẩm Thính hiện giờ, chỉ trong giây lát cộng đồng mạng đã đẩy cả hai lên hạng đầu hotsearch.
Cổ Nhạc Nhạc cả kinh rớt cái bịch xuống khỏi sô pha, vội vã gọi điện cho dì út nhà mình, báo lại việc này cho Ngũ Lập Thu.
Đợi hết một phút, đến khi Cổ Nhạc Nhạc cho rằng dì út sắp nổi trận lôi đình, đầu kia bỗng vang lên giọng nói Ngũ Lập Thu có vẻ ngờ ngợ: "Hóa ra lúc ở riêng hai đứa nó gọi nhau như thế."
Cổ Nhạc Nhạc: "..."
Cô ấy không biết rằng hóa ra dì út cũng hóng hớt thế đấy.
"Thế này có đáng gì, cháu còn gọi bạn trai cũ là con trai nữa kìa." Cổ Nhạc Nhạc chẳng có ý niệm gì khác về xưng hô bố này, mấy cặp tình nhân bây giờ gọi nhau bằng đủ thứ xưng hô, gọi bằng bố chẳng phải gì quá lạ lùng.
Ngũ Lập Thu không thèm quan tâm mấy chuyện rắm rối của người trẻ. Chị phải nhanh chóng liên hệ với Julie, xem xem phải giải quyết việc này thế nào mới là tốt nhất.
Lập tức liên hệ với Julie, vị quản lý đầu kia đang nhức đầu rầu rĩ, cuối cùng bảo: "Với sự hiểu biết của em về cậu ta, không chừng sẽ nhân cơ hội này để công khai."
Đây cũng là suy đoán của Ngũ Lập Thu. Cả hai đều từng phụ trách Thẩm Thính, hiểu anh ở một mức nhất định. Nghĩ một lúc, Ngũ Lập Thu nói: "Bảo phòng truyền thông chuẩn bị đi. Em liên hệ với Thẩm Thính, coi thử cậu ta nghĩ thế nào."
Đại đa số công ty giải trí đều có quy định, nghệ sĩ trực thuộc công ty cấm tiệt yêu đương, mà cho dù có yêu thì cũng không thể công khai.
S&T do Thẩm Thính sáng lập, anh là cổ đông lớn nhất. Ông chủ muốn công khai tình yêu của mình, không ai có thể ngăn cản.
Còn về vấn đề sẽ phải đối mặt sau khi công khai, việc này vẫn cần có phòng truyền thông giải quyết.
Những nhân viên liên quan bận tới nỗi chân không chạm đất, dân mạng hóng chuyện đang lúc hưng phấn, đào tin khắp nơi, cố gắng tìm ra mọi hình ảnh Khúc Kim Tích và Thẩm Thính cùng xuất hiện.
Sức mạnh của cộng đồng mạng là vô cùng. Không lâu sau đã đào ra là lúc trước ở đoàn phim "Mưu trang", Khúc Kim Tích treo dây thép bị ngã, bị thương ở chân đã được Thẩm Thính lao tới bế lên trước tiên, có người chụp hình lại, chỉ là lúc ấy không dám đăng lên.
Bây giờ cuối cùng đã có cơ hội đăng lên.
Cộng đồng mạng thấy vậy, nhất trí cho rằng đây là bằng chứng.
Lại có người nhảy ra phản bác, nói là diễn viên cùng đoàn phim với nhau, một diễn viên bị thương, một người khác giúp đỡ là việc không thể bình thường hơn nữa, không thể coi là bằng chứng.
Được thôi, để những người này chịu thua, người đào tin tiếp tục tung ra một tấm hình —
Trên máy bay, Khúc Kim Tích ngồi cùng Túc Hướng Địch, còn người ngồi trước Khúc Kim Tích kia, không phải Thẩm Thính thì còn ai vào đây?
Cô gái vô tình gặp được họ trên máy bay đã đăng hình lên weibo, cả cô bạn của cô gái cũng đăng lên. Song sau khi đăng không ai thăm hỏi, hai người bèn coi là không sao.
Không ngờ lâu vậy rồi mà bỗng bị netizen đào ra.
Rõ ràng Khúc Kim Tích ngồi cùng Túc Hướng Địch, Thẩm Thính ngồi đằng trước, mọi người lại cùng lờ đi Túc Hướng Địch một cách có chọn lọc. Xét theo thời gian, khi ấy Thẩm Thính kéo một cái va li hồng bị fan nhận ra ở sân bay, về sau lên hotsearch.
Lúc ấy cả nhà đều nhao nhao phỏng đoán cái va li hồng kia là của ai, không đoán được ai khả dĩ.
Giờ thì đã có đáp án rồi.
"Đờ mờ, không đào thì thôi, đào cái là ra được bao nhiêu hình ảnh bên nhau thế này!"
"Những hình ảnh này có thể chứng minh, cái va li hồng Thẩm Thính kéo chính là va li của Khúc Kim Tích. Do đó... họ đang ở bên nhau... hả?"
"Em thấy đây là sự thật rồi, nếu sau này thanh minh nói là không phải thì mới là quá đáng."
"Nam thần của em có người yêu rồi, lại còn là Khúc Kim Tích, nghĩ thôi đã thấy nhói lòng. Nhưng hai người đó lại còn đẹp như vậy, tự dưng em không biết nên ghen với ai nữa."
......
Lúc này một trong hai đương sự đang được bình luận sôi nổi kia đang nằm trên xe ngủ say tít, về đến căn hộ vẫn phải do Thẩm Thính ôm lên.
Ngủ một giấc đến rạng sáng, Khúc Kim Tích tỉnh dậy – đói quá mà tỉnh.
Cô mơ màng mở mắt, cảm thấy có thứ gì đè trên eo, cựa người.
Ngay giây sau, không gian bỗng bừng sáng.
"Dậy rồi?" Thẩm Thính bật đèn.
Khúc Kim Tích lơ ngơ gật đầu.
"Đau đầu không?"
"Hơi hơi." Cái đầu đã đình công của Khúc Kim Tích khởi động lại. Thẩm Thính quay lưng xuống giường, không lâu sau đã bưng một cốc nước ấm tới. Đúng lúc cổ họng cô đang rát khô vì khát, bưng cốc tu liền một hơi hết sạch.
"Đói không?"
Khúc Kim Tích tiếp tục gật đầu.
Mấy phút nữa trôi qua, Thẩm Thính bưng một bát mì thơm phưng phức đi vào. Đến khi no bụng, cuối cùng cái đầu Khúc Kim Tích đã tỉnh hẳn, kí ức ùa về.
Trời hỡi...
Cô đã làm gì vậy?
"Em..." Lời chưa bật khỏi môi, Thẩm Thính đã che miệng ngáp dài, "Có gì để mai dạy hẵng nói."
Đèn tắt, kéo người đặt về trên gối, Khúc Kim Tích bị ép nằm xuống. Một cái tay tự nhiên vắt trên eo cô.
Trong bóng tối, mặt Khúc Kim Tích hơi ưng ửng, muốn hất cái tay kia ra nhưng cứ chần chừ mãi không hành động.
Đã thức dậy, vừa ăn vừa uống, bây giờ còn ngủ thế nào được nữa. Nhớ tới vẻ mệt mỏi trên mặt Thẩm Thính, và cả... Khúc Kim Tích rón rén vén bộ đồ ngủ trên người.
Đồ ngủ, tẩy trang, hơn nửa là do Thẩm Thính thay giúp.
Nghĩ hoài nghĩ mãi, Khúc Kim Tích lại mơ màng thiếp đi.
Sáng ra, chùm nắng đầu tiên hắt qua khe rèm cửa chiếu nghiêng vào phòng, căn phòng tù mù dần sáng rõ. Khúc Kim Tích cựa mình, lập tức mở mắt.
Cô đã dậy, Thẩm Thính thì chưa. Khúc Kim Tích không tiện cử động mạnh, sợ đánh thức anh.
Đây là lần đầu tiên khi cô dậy rồi mà Thẩm Thính vẫn chưa thức giấc – trước kia đều là Thẩm Thính dậy trước.
Ở đoàn phim họ cùng ăn cùng ngủ, về đến nhà cũng vẫn như thế. Khúc Kim Tích nhận ra ấy thế mình đã quen việc chung giường chung gối với Thẩm Thính.
Không biết nghĩ tới gì, gương mặt cô gái trắng ngần lặng lẽ nổi rặng mây hồng. Cô lúng túng cựa người, ý đồ tránh xa cơ thể đàn ông sáng sớm.
Không thành công.
Một bàn tay kiềm chặt eo cô, chặn đứng đường lui của cô.
Thẩm Thính đã dậy.
"Buổi sáng tốt lành." Khúc Kim Tích giơ móng vuốt, điệu cười trông thế nào cũng thấy đang chột dạ.
Thẩm Thính buông cô ra, ngồi dậy, liếc cô một cái, trở lưng xuống giường.
Nghĩ hôm qua nửa đêm nửa hôm Thẩm Thính bò dậy phục vụ mình, Khúc Kim Tích xuống giường theo, ra chiều vợ nhỏ ngoan lành: "Em đi làm bữa sáng."
Thẩm Thính mặc cô.
Khúc Kim Tích làm hai cái sandwich bằng tốc độ nhanh nhất có thể, hâm nóng thêm hai cốc sữa. Khi bưng ra bàn ăn, thấy Thẩm Thính đang hí hoáy cái điện thoại, bên tay đặt hai quyển sổ nhỏ màu đỏ.
Liếc mắt nhìn qua, chẳng phải chứng nhận kết hôn đấy ư?
Tim Khúc Kim Tích đập như đánh trống: "Mới sáng ngày ra, anh mang chứng nhận kết hôn ra làm gì vậy? Anh... đồng ý ly hôn rồi?"
Lúc trước cô vẫn luôn muốn ly hôn, anh không chịu, giờ lại đồng ý, liệu có phải vì việc ở buổi tiệc mừng tối qua?
Nhưng cô say... đâu có khống chế được.
Quả tim Khúc Kim Tích chia làm hai nửa, một nửa bị chiên trong dầu, nửa kia bị đun trong nước sôi, chẳng nửa nào được dễ chịu.
Thẩm Thính bấm nút đăng bài lên weibo, kế đó ngẩng đầu, thấy ngay gương mặt đang nhăn nhó của Khúc Kim Tích.
Nếu là trước kia, anh sẽ cố tình chọc ghẹo đôi câu. Bây giờ đoán được sơ sơ mạch não của cô nàng này rồi, Thẩm Thính ngả người về sau, giọng bâng quơ: "Tôi nói rồi, không có chuyện ly hôn đâu, em đừng mơ nữa."
Thấy gương mặt cô phút chốc chuyển sang nhẹ nhõm, Thẩm Thính cong môi, nụ cười lan ra trong đôi mắt.
"Em cất nó trong phòng em mà, sao anh tìm được?" Khúc Kim Tích hoàn toàn không nhận ra vẻ hân hoan trong giọng điệu của mình.
Thẩm Thính: "Có phải tôi nên khen em vì đã vứt chứng nhận kết hôn vào một góc phủ đầy bụi không?"
Khúc Kim Tích cảm thấy việc anh quản lý cả chuyện để giấy chứng nhận kết hôn ở đâu là rất khó tin: "Bình thường cũng chẳng dùng đến, vứt một góc là bình thường mà. Chẳng lẽ em còn phải bày nó lên dâng hương thờ cúng?"
Thẩm Thính: "..."
Nhịn nào.
Tối qua anh lùng sục chứng nhận kết hôn hết cả buổi. Cô lại đang ngủ say, anh không nỡ gọi cô dậy, lục tung căn phòng ngủ như lộn ngược cả lại, cuối cùng mới tìm được chứng nhận ở một góc cạnh tủ.
"Thế anh lục nó ra là định làm gì?" Trực giác mách bảo Khúc Kim Tích truy hỏi đến cùng.
Thẩm Thính đáp rõ là qua loa: "Lấy coi chơi thôi."
Anh đặt điện thoại xuống, bắt đầu dùng bữa sáng.
Khúc Kim Tích cảm thấy có điều không ổn, bỏ lại phần ăn sáng cuối cùng, chạy đi khắp nhà tìm điện thoại, cuối cùng tìm được trong phòng ngủ ở tầng trên.
Wechat thông báo rất nhiều tin nhắn mới, cô mặc kệ, chuẩn bị tâm lý trước rồi mở weibo.
Chấm đỏ thông báo kéo dài ngút ngàn, hơn xa trên wechat.
Tin nhắn inbox, bình luận, lượt share và theo dõi tăng chóng mặt, vẫn đang tăng không ngừng. Khúc Kim Tích trông thấy hotsearch hôm qua – bấy giờ đã rớt xuống hạng ba.
Coi kĩ một lượt, không thấy bất cứ dòng tin nào liên quan tới kết hôn, thở phào một hơi, xem ra cô đã nghĩ nhiều, Thẩm Thính chỉ đơn giản là lấy chứng nhận kết hôn ra thôi.
Ngay lúc ấy, màn hình bỗng nhảy ra một tin nhắn mới từ Cổ Nhạc Nhạc, một chuỗi chấm than dài thật dài.
Kế đó là một tấm ảnh chụp màn hình.
Khúc Kim Tích bấm ngay vào hình ảnh, tất thảy nội dung hiện ra trọn vẹn trong mắt, khiến đồng tử trong mắt cô tức thì co chặt.
Nội dung trên hình là bài đăng weibo Thẩm Thính mới share lại không lâu, kèm theo dòng cap và hình ảnh.
Một tài khoản bình luận: Khúc Kim Tích lại là con gái của Thẩn Thính? Việc khó tin nhất năm nay!
Thẩm Thính shara lại: "Cảm ơn, tôi không có con gái lớn như thế."
Kèm theo hai hình ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, một hình chính diện, một hình bên trong, cái tên Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đặt ngay cạnh nhau.
Các fan phát điên.
Vốn dĩ mọi người đang nóng ruột chờ thông báo chính thức, yêu đương thôi mà, có đáng gì đâu.
Song có vàng cũng không ngờ nổi, thứ chờ đợi được không phải thông báo yêu đương mà lại là chứng nhận kết hôn!
Chứng nhận kết hôn đó!
Cổ Nhạc Nhạc kích động gửi tin nhắn thoại: "Tích Tích, sếp Thẩm ngầu quá đi mất! Mình phải thành fan của anh ấy!!!"
Khúc Kim Tích vội thoát khỏi wechat, bấm vào weibo của Thẩm Thính, ngơ ngẩn nhìn nội dung bài share mới nhất, mới xuất hiện quá lắm là hơn mười phút mà đã có hơn chục ngàn bình luận.
Cô mở mắt trân trân nhìn từ khóa #Thẩm Thính Khúc Kim Tích kết hôn# leo lên no.1 trên bảng hotsearch. Sau đó nữa, đằng sau dòng tít xuất hiện một chữ "hot" vàng cam.
Điện thoại nóng ran lên vì thông báo tới liên hồi.
Hệt như nhịp tim cô lúc này.
Thẩm Thính đăng chứng nhận kết hôn lên mạng, cho cả thế giới được nhìn thấy, fan của anh cũng sẽ biết idol của mình đã kết hôn, đối tượng kết hôn là cô.
Tại sao anh phải làm như thế?
Đáp án mà Khúc Kim Tích không dám tin hoặc chăng không muốn tin tưởng, lúc này dường như đã dám chắc chắn.
Dưới tầng.
Thẩm Thính thong thả dùng hết bữa sáng, ngó lơ tất cả tin nhắn trên wechat, ung dung chờ người nào đó xuống tầng hỏi chuyện.
Nửa giờ đồng hồ sau, từ cầu thang có tiếng động vang lên, Thẩm Thính thoáng ngừng hành động đọc sách, vờ như không hề nghe thấy gì.
"Ờm..." Khúc Kim Tích dịch lại gần, ngón tay xoắn vặn góc áo ngủ, "Chuyện đăng weibo, sao anh không bàn với em trước?"
Thẩm Thính đặt sách xuống, ngước mắt nhìn lên: "Bàn cái gì?"
Khúc Kim Tích: "Anh đăng lên như thế có khác gì công khai, giờ mọi người biết chúng ta đã kết hôn cả rồi, thế..."
"Có phải chúng ta đã kết hôn rồi không?" Thẩm Thính ngắt lời cô.
Khúc Kim Tích nghẹn lời, chỉ có thể gật đầu.
"Trước bao nhiêu con mắt trong tiệc mừng và cả triệu khán giả đang xem livestream, em ngang nhiên ôm tôi gọi tôi là bố. Nhằm làm sáng tỏ việc này, tôi làm vậy có vấn đề gì không?"
Cứ nhắc tiệc mừng là Khúc Kim Tích lại chột dạ, im lặng lắc đầu.
Thẩm Thính nhịn cười, đẩy đẩy cặp kính không độ trên sống mũi: "Ăn sáng đi, ăn xong tới công ty."
Khúc Kim Tích ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng cốc sữa uống một ngụm, liếc Thẩm Thính một cái, muốn nói lại im.
Thẩm Thính lật cuốn sách sang trang mới, bâng quơ: "Năm nay đạo diễn Hà có làm bộ phim tết đề cao quốc túy, muốn mời em đóng, có nhận không?"
Đôi mắt Khúc Kim Tích phút chốc sáng bừng, gật đầu ngay tắp lự.
Chủ đề dừng ở đây.
Cuối cùng, vì ngại nên cô không hỏi sâu chuyện trên weibo nữa.
Đi theo Thẩm Thính cùng đến công ty.
Đối với Thẩm Thính, một trong những lợi ích của việc công khai là có thể quang minh chính đại ra vào công ty cùng Khúc Kim Tích.
Mới vào công ty:
"Chào sếp Thẩm, chào cô... chào bà chủ!"
Phụt —
Khúc Kim Tích suýt sặc.
Không chỉ người trong công ty thay đổi thái độ mà cả khi về đoàn phim "Trúc sinh vật ngữ" ánh mắt mấy nhân viên nhìn cô cũng có thay đổi.
Lúc trước cho rằng cô và Thẩm Thính khó có khả năng kết hôn — ở giới giải trí, yêu đương chia tay là việc rất bình thường.
Ngờ đâu hai người này đã lĩnh chứng luôn rồi. Trong đoàn phim, người ta ở cùng nhau, không gọi sống chung mà gọi là vợ chồng sống chung hợp pháp!
Hôm nay, Túc Hướng Địch tìm được cơ hội dúi cho Khúc Kim Tích một món quà: "Quà mừng kết hôn."
Thẩm Thính đăng bài weibo, Túc Hướng Địch biết ngay mình đã hết sạch cơ hội. Thảy mọi hi vọng xa vời của anh giờ không còn khả năng nào nữa.
Trừ buồn bã còn thấy mừng thay cho Khúc Kim Tích, hóa ra Thẩm Thính đã kết hôn với cô thật.
— Anh vẫn luôn cảm thấy chuyện kết hôn Khúc Kim Tích đã nói chỉ là nói dối.
Khúc Kim Tích: "..."
Món quà Túc Hướng Địch tặng không phải vật gì quý giá. Là một tập ảnh, bên trong là không nhiều những tấm ảnh Khúc Kim Tích và Thẩm Thính xuất hiện cùng nhau.
Thực ra hai người họ chưa từng đứng riêng chụp ảnh cùng, đa số trong này là hình người ngoài chụp được và hình ảnh trong phim do fan cắt ra.
Có một tấm hình do Túc Hướng Địch chụp trộm. Khi Khúc Kim Tích đang nói chuyện với một diễn viên tiền bối, lúc ấy anh chỉ muốn chụp trộm Khúc Kim Tích, không ngờ lọt cả Thẩm Thính vào.
Suốt quá trình Thẩm Thính luôn nhìn Khúc Kim Tích, ánh mắt rất lơ đễnh ơ hờ, dường như trừ Khúc Kim Tích thì không một thứ gì khác có thể lọt vào mắt anh.
Khi tìm kiếm để làm tập ảnh, Túc Hướng Địch bỗng nhìn thấy tấm hình này, ngắm một lúc lâu, đoạn mỉm cười thanh thản, in cả ra.
...
"Đang coi gì vậy?" Tắm xong thấy Khúc Kim Tích không đọc kịch bản mà ngồi xem một tập ảnh, Thẩm Thính bâng quơ dò hỏi.
— Từ lời Cổ Nhạc Nhạc được biết, tập ảnh này do Túc Hướng Địch tặng cho cô.
"Xem hình." Dưới ánh đèn, cô gái mỉm cười hơi e thẹn, "Quà... kết hôn Địch Tử tặng em."
Thẩm Thính: "Anh xem nữa."
Khúc Kim Tích rộng rãi chia sẻ, không nhận thấy rằng mi mắt người đàn ông vì hành động của cô mà giãn ra hẳn.
Lật đến một trang nọ, ngón tay thon dài của người đàn ông bỗng dừng lại, chỉ một tấm hình nói: "Cả tấm hình này mà cũng tìm ra được."
Tấm hình anh chỉ là một tấm hình chụp xa, Thẩm Thính đứng trên sân khấu, Khúc Kim Tích ở dưới sân khấu. Không biết fan đã đào ra nó bằng cách nào mà Túc Hướng Địch lại bỏ cả nó vào tập ảnh.
Khúc Kim Tích không có ấn tượng gì với tấm ảnh này, cả trong kí ức của nguyên chủ cũng không có.
"Hẳn đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy em." Thẩm Thính ngẫm nghĩ, nói, "Ông nội bắt anh cưới em, đã cho anh xem hình em trước, do vậy có thể lập tức nhận ra em trong đám đông."
Lúc ấy cụ Thẩm đã biết tới Khúc Kim Tích, biết cô sống vất vả cực khổ, tuy thế không tìm tới Khúc Kim Tích ngay mà bắt đầu tính toán, quyết định bắt Thẩm Thính lấy cô.
Đến khi Thẩm Thính đồng ý lấy, cụ Thẩm mới tới tìm Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính nghĩ, thái độ của anh với Khúc Kim Tích lúc ấy chỉ có thờ ơ, cho dù đã biết người phải lấy là cô, suy nghĩ duy nhất cũng chỉ có hy vọng cô an phận giữ mình, biết nghe lời, nếu vậy lấy cô cũng chẳng hề gì.
Khúc Kim Tích mím môi.
Có lẽ vì sự dịu dàng trong giọng nói của Thẩm Thính hoặc vì điều gì khác nữa, Khúc Kim Tích bỗng khép tập ảnh lại, năm ngón tay siết chặt, cắn răng nói: "Thẩm Thính, em không phải Khúc Kim Tích."
Dừng một lát, cảm thấy lời này không đúng lắm. Sẵn tên cô cũng đã là Khúc Kim Tích, vội bổ sung: "Ý của em là, em không phải Khúc Kim Tích ban đầu, em là... người xuyên không tới."
Cuối cùng đã tiết lộ bí mật lớn nhất, Khúc Kim Tích căng cứng toàn thân, mắt nhìn Thẩm Thính chằm chặp, không bỏ qua chỉ một biểu cảm nào của anh.
Thẩm Thính không thể hiện gì, đừng nói là kinh ngạc mà thậm chí đôi mắt không một gợn sóng, chỉ vẫn cứ nhìn cô, đường cong khóe môi mỗi lúc một rõ nét.
Điều này khiến Khúc Kim Tích sửng sốt.
"Anh, anh không tin? Em thật sự... em không nói dối, cũng không..." Cô sốt ruột.
"Anh biết lâu rồi." Thẩm Thính cười khi ngắt lời cô.
"Giang đại sư cho anh biết?"
Thẩm Thính lắc đầu.
"Vậy..."
"Khúc Kim Tích." Thẩm Thính giơ tay véo má cô gái, hơi bực dọc, "Em coi anh là đứa ngốc đấy à, tính cách một người đột nhiên thay đổi, có phải là con người ban đầu không, anh lại không nhận ra được?"
Lần này, Khúc Kim Tích đơ toàn tập, mãi lâu sau vẫn chưa thể tỉnh hồn.
Thẩm Thính đã biết cô không phải Khúc Kim Tích ban đầu từ lâu rồi?
"Anh..." Lòng dạ Khúc Kim Tích rối bời, không biết nên nói sao cho phải.
Thẩm Thính gỡ mắt kính, cau mày: "Không còn sớm nữa, mai nhiều cảnh, ngủ đi."
Nói đoạn tắt đèn, kéo Khúc Kim Tích xuống, tay vẫn vắt ngang phần hông con gái mảnh khảnh, không cho cô cơ hội đào thoát.
Trong bóng tôi, Khúc Kim Tích hồi tưởng lại những việc đã qua, cắn môi, nhẹ giọng nói: "Thẩm Thính, anh thích em thật hả?"
Một thoáng trôi qua —
"Gọi tiếng ông xã nghe xem nào."
Khúc Kim Tích rụt vào trong chăn, bưng kín khuôn mặt nóng rát, quyết định không hỏi nữa.