Tối hôm ấy, Khúc Kim Tích đang nằm trên giường khách sạn coi kịch bản ngày mai thì bỗng nhận được tin nhắn wechat từ trợ lý đoàn phim.
[Cô Khúc, thật sự xin lỗi, ngày mai cảnh diễn của cô có thay đổi, tôi sẽ gửi lịch trình mới cho cô.]
Khúc Kim Tích nhanh chóng nhận được một tệp tài liệu, tải xuống coi thử, im lặng.
Theo như lịch trình trước đó, ngày mai cô có tổng cộng ba cảnh diễn, hai cảnh diễn cùng Dụ Đồng, một cảnh diễn với đại tướng quân – vai đại tướng quân do một diễn viên mới đảm nhiệm, nhưng khắp trong đoàn phim đồn rằng người này là con ông cháu cha, được hậu thuẫn của bố già tư bản, bình thường hay làm chậm tiến độ quay, bị bàn tán sau lưng rất nhiều nhưng chưa có ai dám nói thẳng mặt.
Bây giờ đổi cảnh, cảnh diễn của cô và Dụ Đồng chỉ còn một, cảnh với đại tướng quân thì bị cắt sạch sẽ, chỉ còn hai cảnh diễn tập thể, vai diễn chủ chốt là nam chính nữ chính.
Trọng điểm là, nữ hai cô đây sẽ đánh nữ chính một bạt tai.
Có nghĩa là, cô phải cho ảnh hậu Từ Nam Nam một cái tát. Hơn nữa còn không có cảnh diễn cặp với Từ Nam Nam và cả Thẩm Thính, xung đột lên rất cao.
Từ khi vào đoàn phim tới giờ, cô chưa từng quay chung với Thẩm Thính, tất nhiên cũng chưa được gặp Từ Nam Nam, nhưng tin tức về Từ Nam Nam thì vẫn nghe thấy mỗi ngày.
Ví dụ Từ Nam Nam mời cả đoàn phim ăn uống – cô cũng được hưởng ké.
Ví dụ "Mưu trang" là bộ phim đầu tiên Từ Nam Nam tham gia khi tái xuất, các fan của Từ Nam Nam đều rất mừng, kéo cả đàn đống tới thăm. Từ Nam Nam rất tốt với fan, còn sắp xếp chỗ ở cho họ.
Ví dụ Từ Nam Nam chưa từng giở tính ngôi sao, với ai cũng tươi cười thân thiện, đã đẹp còn dịu dàng.
Ví dụ hai người Từ Nam Nam và Thẩm Thính đứng cạnh nhau, trông quá là xứng đôi vừa lứa...
......
Ngoài mặt Khúc Kim Tích không tiện bình phẩm, nhưng điều cuối cùng, Khúc Kim Tích nhớ cảnh tượng trong nhà hàng lần trước. Quả thực Từ Nam Nam vẫn luôn lấy lòng Thẩm Thính, cùng là nữ giới, tất nhiên cô có thể nhận rõ ý đồ của Từ Nam Nam.
Nhưng thái độ của Thẩm Thính vô cùng lạnh nhạt, ý tứ rõ ràng.
Khúc Kim Tích không thân thiết với Từ Nam Nam. Theo lý cảnh diễn có xung đột dữ dội như vậy nên được sắp vào phần sau, chí ít phải để khi cô đã diễn cùng nam chính nữ chính được vài cảnh rồi hẵng quay mới là hợp lý.
Đột nhiên chẳng báo trước đã đẩy cảnh này lên, Khúc Kim Tích không thể không nghĩ nhiều.
Cô vẫn đang suy nghĩ xem mình đã đắc tội ai trong đoàn phim mới khiến đối phương âm thầm ngáng chân mình, nhưng danh tiếng nguyên chủ sẵn đã rất tệ làm cô nhìn ai cũng thấy giống là người có thù với bản thân, bây giờ lại thêm chuyện đột ngột đổi cảnh.
Khúc Kim Tích lăn qua lăn lại trên giường, lăn được vài vòng, cuối cùng bấm vào avatar wechat của Thẩm Thính.
Giao diện trò chuyện dừng ở câu [Anh Thẩm ngủ ngon] cô nhắn trước giờ ngủ hôm qua, nửa giờ sau Thẩm Thính mới đáp lại một câu [Ngủ ngon].
Lúc ấy cô đã ngủ say tít thò lò.
Nửa tháng nay giao tiếp giữa cô và Thẩm Thính chỉ giới hạn trong việc báo bình an mỗi tối, không nói dư một câu.
Tìm anh vì việc này, liệu có phải hơi đường đột quá?
Nghĩ tới ấy, Khúc Kim Tích lại sinh do dự, không thì cứ mặc đổi cảnh luôn vậy, hẳn cô nên nhân lúc này đọc kịch bản mới đổi cho nhớ.
Ngày mai phải diễn chung với nhiều diễn viên gạo cội, không thể lơ là được.
Nên Khúc Kim Tích quyết định không gọi Thẩm Thính nghe ngóng thử nữa, để lát ngủ dậy báo vẫn bình an là được rồi. Song ngay khi cô định đặt điện thoại xuống, điện thoại bỗng rung lên, giao diện trò chuyện nhảy ra một tin nhắn.
Thẩm Thính nhắn tin tới.
Khúc Kim Tích: "......"
Có cần trùng hợp thế không?
Thẩm Thính: "Nhận được cảnh diễn mới đổi rồi?"
Khúc Kim Tích không kịp nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Nhận được rồi."
Thẩm Thính: "Lên đây."
Khúc Kim Tích:???
Hai chữ này đập cho cô ngồi bật dậy khỏi giường, đọc đi đọc lại mấy lần, chờ đợi Thẩm Thính thu hồi tin nhắn, bỏ thêm câu "nhắn nhầm".
Chờ đủ năm phút chẵn, Thẩm Thính nhắn thêm tin nữa.
Thẩm Thính: "?"
Khúc Kim Tích: "......"
Cô dè dặt gõ gõ màn hình: "Giờ đang ở đoàn phim, hình như không hay lắm đâu."
Không phải đang ở căn hộ, nếu cô lên tầng trên tìm Thẩm Thính, để người ta trông thấy thì... cô đã có thể nghĩ ra hotsearch ngày mai sẽ giật tít thế nào – Khúc Kim Tích nửa đêm canh ba quấy rối Thẩm Thính, có hình có video có chân tướng!
Dợm nghĩ tới cảnh tượng ấy, Khúc Kim Tích đã rùng mình ớn lạnh.
Không phải cô sợ, chỉ là cô nhận rõ thực tế, không muốn gánh những lời mắng chửi không cần thiết.
Ngay giây sau, điện thoại reo lên, tên người gọi đến: Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích nhận máy.
"Lên đây." Giọng nói lành lạnh của Thẩm Thính vang sát bên tai, Khúc Kim Tích bỗng sực tỉnh đây là lần đầu tiên cô vào Thẩm Thính nói chuyện điện thoại suốt nửa tháng nay từ khi vào đoàn phim, "Cả đoàn phim đi ăn rồi, tầng mười hai không có ai."
Khúc Kim Tích không hỏi tại sao đoàn phim đi ăn mà lại không gọi mình, ngay khi nghe lời Thẩm Thính, lập tức cô thở phào một hơi, trở mình xuống giường: "Giờ em lên ngay."
"Mang kịch bản theo."
"Dạ."
Cúp điện thoại, Khúc Kim Tích ôm điện thoại và kịch bản phi ra ngoài. Khi ra đến cửa, nhớ ra mình đang mặc váy ngủ chợt phanh kít lại, thay sang bộ áo nỉ quần dài đơn giản bằng tốc độ nhanh nhất, kế đó đi khỏi.
Cô ở tầng chín, trên đường ra thang máy không hề gặp ai. Nghĩ một lúc, cô vẫn kéo mũ của áo khoác đội lên đầu.
—
1208, phòng của Thẩm Thính.
Thẩm Thính cúp máy, Tần Tang hỏi ngay: "Tiên sinh, có cần tôi xuống đón cô Khúc không?"
Thẩm Thính lia ánh mắt lành lạnh nhìn y.
Tần Tang không nói nữa, vì y chợt hiểu Khúc Kim Tích vô cùng lo lắng sẽ bị người ta trông thấy mình có qua lại với Thẩm Thính. Còn y thì lại là trợ lý thân cận của Thẩm Thính, cả đoàn phim không ai không biết mặt.
Y xuống đón Khúc Kim Tích, để người ta trông thấy cũng chẳng khác gì thấy Khúc Kim Tích và Thẩm Thính ở bên nhau.
Thực ra về điều này, Tần Tang vẫn ôm mối nghi hoặc.
Lúc trước Khúc Kim Tích một lòng muốn tiếp cận Thẩm Thính, nghĩ đủ phương cách để lại gần Thẩm Thính, mục đích chính vì tạo ra scandal, mượn Thẩm Thính để nổi tiếng, dù bị mắng chửi cũng chẳng quan tâm.
Nhưng bây giờ thì như tráo đổi một người khác vậy.
Tần Tang lặng lẽ đánh giá Thẩm Thính. Với hiểu biết của y về Thẩm Thính, y tin chắc Thẩm Thính cũng có nghi vấn này.
"Bánh ngọt hồi chiều còn không?" Thẩm Thính hỏi.
"Còn ạ." Tần Tang lấy mấy cái bánh kem đóng gói xinh xẻo trong góc ra, mở gói bánh, "Muộn thế này rồi, cô Khúc ăn vào liệu có béo lên không?"
Y biết Khúc Kim Tích diễn vai này cần phải giảm cân.
Thẩm Thính cau mày, cuối cùng ngước ánh mắt lên khỏi kịch bản: "Cậu không cảm thấy dạo này cô ấy gầy hẳn đi rồi à?"
Tần Tang: "..."
Y... hổng có thấy vậy.
Có tiếng gõ cửa vang lên khe khẽ, e dè như tiếng giặc trộm. Trong óc Tần Tang tự động vẽ ra cảnh tượng: Khúc Kim Tích trông trái ngó phải, sau đó nâng tay thậm thụt gõ cửa.
Khi mở cửa ra, mới biết cái cảnh mình tự tưởng tượng là sự thật.
Tần Tang: "..."
Khúc Kim Tích bọc mình kín mít không lộ kẽ hở, gần như chỉ chừa hai con mắt. Trông thấy Tần Tang, cô buông bàn tay đang đè mũ, giơ kịch bản chào hỏi: "Hi."
Có mặt Tần Tang, cô yên tâm hơn rồi.
Dù cho thật sự không may bị người ta phát hiện, có Tần Tang ở ngay bên cạnh, cô cũng không phải gánh tội danh quấy rối.
Tần Tang đơ hai giây mới nghiêng người nhường chỗ, mời Khúc Kim Tích đi vào.
Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích tới phòng Thẩm Thính. Phòng của diễn viên đóng chính vô cùng xa xỉ. Phòng của Thẩm Thính theo dạng căn hộ, Tần Tang ở cùng anh, ở một phòng riêng khác.
Khúc Kim Tích quan sát một vòng, kế đó nhớ ra mình cũng là người có biệt thự mới bình thản rời mắt, nhìn sang anh chàng điển trai đang ngồi cầm kịch bản trên sô pha.
Ánh đèn lồng bọc cơ thể, bộ đồ mặc nhà thoải mái màu ngà khiến vẻ xa cách ở anh trở nên ôn hòa, một cặp kính gác trên sống mũi – đây là hình tượng cô chưa từng trông thấy khi ở căn hộ.
Hệt một thầy giáo dạy học nho nhã lễ nghĩa. Quả nhiên người đẹp thì mặc gì cũng ra phong phạm nam thần.
Cho đến khi Thẩm Thính ngước lên, Khúc Kim Tích lập tức giấu đi biểu cảm trên mặt, mỉm cười bé ngoan: "Anh Thẩm, anh tìm em có việc gì không?"
Thẩm Thính lướt mắt qua quyển kịch bản cuộn tròn trong tay cô, lại trông bộ dạng bé ngoan đi học của cô, nụ cười vụt chớp rồi tan trong đáy mắt, liền đó khẽ giọng bảo: "Không phải em biết rồi à?"
"Thì tại em chưa dám chắc mà." Khúc Kim Tích cười cong đuôi mắt. Trong lúc đi lên cô đã suy nghĩ rất lung, cảm thấy nguyên nhân Thẩm Thính gọi mình lên hẳn là để tập thoại, nếu không cô thực sự không nghĩ nổi anh gọi cô lên vì điều gì.
Bây giờ nghe Thẩm Thính chính miệng thừa nhận, tức thì mừng rơn.
Cô đã xem phim Thẩm Thính đóng, thực lòng cảm thấy anh diễn rất đạt. Có thể tập trước với diễn viên thực lực như thế, đây chính là cơ hội để cô tiến bộ nhanh chóng đồng thời còn có thể khiến cô hiểu sâu hơn về vai diễn.
Giờ diễn tập trước, ngày mai lên phim trường mới có thể phát huy tốt hơn.
Liệu có thể hiểu việc này là Thẩm Thính đang ngầm giúp cô?
Thẩm Thính nhìn cái bánh kem đặt trên bàn, cất giọng bâng quơ: "Bánh chiều mua không ăn hết, em thích thì có thể nếm thử."
"Đúng lúc em đang đói!" Khúc Kim Tích xoa bụng, mừng rỡ, "Tối nay còn chưa ăn nữa."
Thẩm Thính cau mày: "Chưa ăn cơm?"
Khúc Kim Tích ngồi xuống bên kia sô pha, nhận bánh kem cắn một miệng, vị sữa đậm đà lan tỏa khắp khoang miệng. Cô nheo mắt hạnh phúc: "Tối em không có cảnh diễn nên ngại không đi lấy cơm của đoàn phim, về khách sạn rồi không muốn đi đâu nữa, gọi đồ thì người ta không giao tới, ngại đi lại phiền hà... thôi thì coi như giảm cân luôn."
Thẩm Thính nghe hết, quét nhìn cô nàng đang ăn ngấu nghiến, cụp mắt, không nói thêm.
Loáng cái Khúc Kim Tích đã giải quyết gọn ghẽ cái bánh kem, thấy hơi khát, muốn nhấp ngụm nước trơn cổ. Tần Tang đưa cho cốc cam tươi ép, cô nhận lấy: "Cảm ơn."
"Việc tôi nên làm." Tần Tang bị lây nụ cười của cô, bất giác cũng cười theo, đứng lùi ra một bên.
Ăn no uống đủ, Khúc Kim Tích giở kịch bản: "Giờ chúng ta bắt đầu?"
Thẩm Thính: "Ừm."
Ngày mai có hai cảnh diễn đông người, số thoại giữa Khúc Kim Tích và Thẩm Thính thực chất chỉ có ba câu. Hai người diễn thử ba lần, Tần Tang đứng bên xem diễn.
Trước kia y chỉ chú ý tới Thẩm Thính, Thẩm Thính của bất cứ lúc nào.
Y biết rất rõ khi đóng phim Thẩm Thính trông như thế nào, nhưng khi trông thấy Khúc Kim Tích chắp kịch bản ra sau lưng diễn cùng Thẩm Thính, y phát hiện... dường như cô gái này đang phát sáng.
Từ trong mắt cô tỏa ra tình cảm hết mình với diễn xuất, chỉ một cái nhìn đã đủ sức nhận rõ cô đã chìm đắm vào trong nhân vật mình sắm vai, chìm đắm trong niềm hân hoan không gì thay thế được.
Tần Tang cúi đầu.
"Được rồi."
Cho đến khi Thẩm Thính nói dừng, Khúc Kim Tích quẳng kịch bản đi, nhìn anh bằng ánh mắt sáng lấp lánh: "Có phải lần này đã tốt hơn lần trước một chút rồi?"
"Ừm." Thẩm Thính nhận ra là trừ nói "ừm", mình không còn câu trả lời nào khác.
Vốn ý anh là... lịch quay bị đổi, ngày mai anh có cảnh diễn chung với cô, giờ tập trước để tránh mai có lầm lỗi.
Giờ lại phát hiện hình như mình đã lo thừa rồi.
Khúc Kim Tích phủi tay, xem thời gian, mới đó đã là một giờ đồng hồ: "Mười rưỡi rồi, chắc mọi người cũng sắp về, em đi trước nhé?"
Lần này Thẩm Thính không "ừm" nữa, chỉ gật đầu.
Tần Tang định ra tiễn.
"Không cần đâu, em tự đi được." Khúc Kim Tích xua tay, "Ngủ ngon, mai gặp lại."
Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên các trang đăng lại sẽ không được cập nhật. Mong bạn đọc tại trang chính chủ để được đọc bản vá lỗi hoàn chỉnh nhất cũng như ủng hộ người dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn.
Cô híp mắt cười đi ra cửa, ló đầu ra ngoài. Xung quanh an toàn, cô đi ra, mới dợm khép cửa đã nghe tiếng thang máy mở ra, kèm theo đó –
"Đạo diễn Hà ngủ ngon nhé, ngày mai gặp. Chế tác Dư, tối nay anh uống không ít rồi, nhớ bảo trợ lý gọi cho bát canh giải rượu, đừng để đến mai lại đau đầu."
Là tiếng Từ Nam Nam.
Khúc Kim Tích cũng không biết tại sao mình có thể lập tức nhận ra giọng của Từ Nam Nam. Cô hít mạnh một hơi, lao ngay trở về phòng với tốc độ như gần như điện xẹt, đóng cửa lại, cơ thể đè sát trên cánh cửa.
Tần Tang: "?"
Thẩm Thính nhìn sang.
Khúc Kim Tích chỉ ra bên ngoài. Chưa kịp nói gì, tiếng gõ cửa đều đều đã vang lên.
"Thẩm Thính." Giọng nữ nhỏ nhẹ, "Là em."
Khúc Kim Tích: "......"
Cô lại gần, nhỏ giọng nói: "Không thì, em vào nhà vệ sinh trốn đã?"
Thẩm Thính nhìn cô bằng ánh mắt đè nén trĩu nặng, bỗng đứng dậy, nhấc chân đi ra cửa, mở cửa.
Khúc Kim Tích: "!!!"
Đầu cô ong lên, chẳng buồn nghĩ ngợi đã nhảy thoắt qua sô pha, chui xuống dưới gầm bàn.
Mép Tần Tang rúm lại.