Phim trường.
Thẩm Thính mới hoàn thành một cảnh, ra ghế ngồi nghỉ chờ cảnh quay tiếp theo. Anh ôm điện thoại vào mạng, tìm kiếm các thông tin về heo cảnh.
Phần lớn mọi người nói heo cảnh rất dễ chăm, cho gì ăn nấy, thích sạch sẽ, thông minh lại quấn chủ, hoàn toàn khác hẳn với heo nuôi lấy thịt, cam đoan sẽ không lớn lên.
Rất nhiều người nói vậy. Nhưng dưới bình luận có khá nhiều trả lời, đại ý là heo cảnh cũng sẽ lớn, heo cảnh mà không lớn lên chỉ vì chủ không cho ăn đàng hoàng.
Hai bên lao vào tranh luận cấu xé.
Phe cho rằng heo cảnh không lớn được gửi hình bé heo cưng nhà mình lăn lộn đủ trò, nhỏ nhắn cute hết nấc.
Phe cho rằng heo cảnh sẽ lớn gửi mấy tấm hình, bình luận trả lời toàn là cười ha hả.
Thẩm Thính bấm vào hình ảnh, thấy trên hình ảnh người nọ gửi là một chú heo cỡ bự béo ú, trông thấy chẳng khác chi heo nuôi lấy thịt bình thường.
"Mợ nó em cười ngất, thớt nuôi kiểu gì vậy? Sao mà bự tổ chảng thế?"
"Con nhà mị thực sự chưa từng lớn! Không phải mua nhầm heo giả rồi chứ."
"Béo như thế, nói thật chứ, tết này nhắm đủ... khà khà."
"Chắc chắn là mua nhầm rồi, nếu không chính là bị chủ tiệm bịp. Hoặc là ngửi thử xem heo nhà thớt có thơm không, nếu mà không có, hừmmmm..."
...
Thẩm Thính lướt ngón tay, đọc hết bình luận và hình ảnh, khóe môi bất giác cong cong, nhớ tới bé heo Khúc Kim Tích biến thành, cả hình ảnh trên điện thoại...
Anh cắt đứt dòng suy nghĩ, bắt mình không được liên tưởng nữa.
"Hiếm lắm mới thấy anh bấm điện thoại trong phim trường." Từ Nam Nam bước lại, cười nói, "Đang coi gì vậy?"
Thẩm Thính tắt điện thoại, nhấc kịch bản bên cạnh lên: "Coi linh tinh thôi."
Từ Nam Nam không để bụng thái độ lạnh nhạt của anh, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Trợ lý đưa trà dưỡng sinh tới, Từ Nam Nam nói: "Đây là trà chuyên gia dinh dưỡng pha riêng cho em, rất tốt cho thần kinh, anh thử chứ?"
"Cảm ơn." Thẩm Thính nói, "Không cần đâu."
Từ Nam Nam thản nhiên nhấp một ngụm, đậy nắp ly, nói: "Hôm qua có gặp trợ lý của anh trong thang máy, cậu ấy bế một con heo, nói là nhặt được ngoài đường."
"Ở trong phòng tôi, sao vậy?" Thẩm Thính ngước mắt, nhìn Từ Nam Nam lạnh nhạt. Lời Từ Nam Nam định nói không thể thốt ra nổi trước ánh nhìn ấy.
Cô ta cúi đầu kiểm soát lại biểu cảm, khi ngẩng đầu đã trở về vẻ đoan trang dịu dàng ngày thường: "Không có gì, chỉ nhớ là anh không thích động vật. Còn nhớ hồi lần đầu chúng ta đóng phim với nhau, có một con mèo nhảy xổ vào anh, anh cứ đứng đơ đơ tại chỗ như hóa đá, chẳng động cựa gì."
Nói rồi lại bật cười: "Làm mọi người cười suýt ngất."
"Vậy à." Thẩm Thính cất giọng đều đều, "Lâu quá rồi, chẳng nhớ nữa."
Nụ cười trên mặt Từ Nam Nam tức thì có vẻ đơ cứng, bên dưới bộ đồ diễn rộng rãi, móng tay đã hằn sâu vào lòng bàn tay.
Mỗi ngày cô ta đều lấy lòng Thẩm Thính. Cô ta tin chắc rằng Thẩm Thính có thể cảm nhận được. Hơn nữa tự cô ta cho rằng mình có chừng mực, tuy thế thái độ của Thẩm Thính vẫn hệt như ban đầu, hoàn toàn không cho cô ta một cơ hội tiếp cận.
Rõ ràng lần đầu tiên đóng phim với nhau, Thẩm Thính không như thế.
Thẩm Thính của lúc đó cũng biết cười với cô ta.
Là vì cô ta đã kết hôn, còn đã ly hôn, nên Thẩm Thính mới chê ghét ư?
Nhưng trừ điều này ra, cô ta có kém chỗ nào?
Địa vị, dáng người, nhan sắc, tài lực... chẳng thiếu gì cả!
Ngay cả cái cô Khúc Kim Tích vô danh từng đạp lên danh tiếng mình, làm ra những việc ghê tởm kia thì giờ ở cùng một đoàn phim, Thẩm Thính vẫn có thể gạt bỏ hiềm khích để đóng phim cùng Khúc Kim Tích, thậm chí hôm đó cô ta còn trông thấy Thẩm Thính và Khúc Kim Tích đứng nói chuyện riêng với nhau.
Nhưng Thẩm Thính lại thờ ơ với cô ta đến mức ấy.
"Chị Nam Nam." Tiếng nói của trợ lý kéo suy nghĩ của Từ Nam Nam trôi về hiện thực. Cô ta chợt bừng tỉnh, nhận ra Thẩm Thính đã không còn ngồi ở đây.
Vẻ mặt sầm sịt của Từ Nam Nam khiến trợ lý hoảng sợ, chạy ngay tới che trước người cô ta, run giọng nói: "Thầy Thẩm mới đi rồi."
"Chị Nam Nam, đây là phim trường, có nhiều người." Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở.
Từ Nam Nam: "Cô qua đây."
Trợ lý cúi đầu, rụt rè bước tới. Móng tay tô vẽ cầu kì của Từ Nam Nam đặt trên cánh tay trợ lý, cắm vào sâu hoắm.
Toàn thân trợ lý run rẩy vì đau nhưng chỉ có thể gằm đầu xuống thấp hơn, ra vẻ như đang nghe lời Từ Nam Nam nói.
Từ Nam Nam cười rạng rỡ bấy nhiêu, ngón tay cắm vào trong cánh tay trợ lý lại hằn sâu bấy nhiêu.
—
Thẩm Thính vào nhà vệ sinh. Đang rửa tay thì có tiếng bước chân vang lên đằng cửa, Dụ Đồng bước vào.
"Thầy Thẩm." Dụ Đồng thoáng chững bước, lịch sự chào hỏi.
Thẩm Thính gật đầu thay cho lời đáp, rút khăn giấy lau tay. Khi sắp đi khỏi nhà vệ sinh, Dụ Đồng bỗng gọi lại.
"Thầy Thẩm."
"Có việc gì không?" Thẩm Thính quay sang.
Dụ Đồng bất giác dựng thẳng lưng, mặc cho chiều cao không mấy chênh lệch với Thẩm Thính. Y nói: "Em muốn nói là, thực sự Khúc Kim Tích không xấu tính đâu, cô ấy..."
Thẩm Thính ngắt lời: "Cậu rất thân với cô ấy?"
"Không phải." Dụ Đồng lắc đầu.
Thẩm Thính: "Vậy tại sao lại nói thay cô ấy?"
Dụ Đồng biết mình đã làm một việc rất không ổn. Hành động này của y, có lẽ sẽ khiến Thẩm Thính ghét Khúc Kim Tích hơn nữa. Như vậy cũng tốt.
Để Khúc Kim Tích dứt hẳn những vọng tưởng không nên có. Thẩm Thính không phải người cô có thể chọc vào.
"Em và cô ấy là bạn đại học," Dụ Đồng áy náy, "... Em xin lỗi, thầy Thẩm, là em đã đường đột."
"Không sao." Thẩm Thính quay lưng đi khỏi.
Tần Tang đang trao đổi với phụ trách đoàn phim. Cảnh sau Thẩm Thính phải treo dây thép, phải ăn mặc phòng hộ dày hơn, tránh gây ảnh hưởng tới phần eo.
Bàn việc xong đi tìm Thẩm Thính, với tư cách là trợ lý lâu năm, chỉ một cái nhìn, Tần Tang biết ngay đã có chuyện xảy ra.
"Tiên sinh."
Thẩm Thính đang cầm miếng ngọc bội đạo cụ, ngón tay thon dài miết trên bề mặt miếng ngọc. Mấy giây sau, anh nói: "Cậu liên hệ với Diêu Lệ, bảo cậu ta điều tra những việc trước khi Khúc Kim Tích ra mắt, nhất là thời đại học."
Tần Tang: "Vâng."
"Mà khoan đã." Thẩm Thính đeo miếng ngọc bội vào bên hông, chậm rãi nói, "Thôi vậy."
Tần Tang: "...?"
—
Hôm nay Dụ Đồng chỉ có một cảnh quay, tới trưa là xong việc. Ngồi trong xe bảo mẫu, trợ lý hỏi về khách sạn ăn cơm hay đi ăn bên ngoài.
"Ra ngoài." Dụ Đồng nói, "Anh tìm người đi chung."
Trợ lý tọc mạch: "Anh tìm ai vậy?"
Dụ Đồng vốn tính cô độc, ở đoàn phim bấy nhiêu lâu mà chỉ dừng ở mức biết mặt các diễn viên khác, trông thấy cũng chỉ chào hỏi theo phép thường, không chủ động làm quen kết bạn.
Các diễn viên đã tạo một group, chỉ trừ nam chính nữ chính – không ai thêm hai vị đại lão này vào.
Mọi người đều có trong group, tám chuyện hăng say.
Thi thoảng Khúc Kim Tích cũng ngoi lên nói mấy câu trong group, nhưng cứ cô nói gì là cả group lập tức im ru, sau đó cô không còn nói gì nữa.
Dụ Đồng thì chưa từng hó hé một câu trong group, trừ phi có người tag mình.
Người làm trợ lý tất hiểu rành rẽ, trong đoàn phim Dụ Đồng chẳng thân thiết với ai, thế thì có thể mời người nào đi ăn cùng?
"Khúc Kim Tích." Dụ Đồng nói bâng quơ, không nhìn biểu cảm trợn mắt hốc mồm quá lố của trợ lý, bấm vào avatar của Khúc Kim Tích —
Lúc trước đã xóa.
Nhưng vì cùng vào một đoàn phim, nay đã thêm lại.
"Ra ngoài ăn cơm, có việc nói với em."
Dụ Đồng gửi tin nhắn, chờ hết hai phút không ai trả lời, do dự thoáng chốc gửi thêm tin nữa: "Nhanh lên."
Tin đi vẫn bặt tăm.
Sắc mặt Dụ Đồng lập tức sầm đi, trợ lý đứng bên trông rõ cả quá trình, nhỏ giọng bảo: "Chắc là không trông thấy, hay gọi điện cho cô Khúc thử?"
Cậu chàng vẫn luôn đi theo Dụ Đồng, hoàn toàn không biết từ bao giờ mà nghệ sĩ nhà mình đã thân thiết với Khúc Kim Tích tới mức có thể đi ăn cơm chung.
Thảo nào lần trước lại giúp Khúc Kim Tích.
Nghệ sĩ nhà mình đã có ý đấy, người làm trợ lý tất nhiên phải dốc lòng giúp đỡ không điều kiện. Cậu chàng nghĩ thế này: Đã có wechat rồi, trao đổi số điện thoại là việc không thể bình thường hơn. Nhắn wechat không được, vậy thì gọi điện.
Lại nhớ tới mặt mũi Khúc Kim Tích... tạm bỏ qua những thứ khác, riêng khuôn mặt ấy thôi thì quả rất đẹp.
Dụ Đồng ném luôn điện thoại xuống ghế, trợ lý giật bắn mình, không dám nói thêm.
"Về khách sạn đi." Dụ Đồng sầm sịt lên tiếng.
Phòng của Dụ Đồng ở tầng chín. Y biết Khúc Kim Tích không biết rằng mình cũng ở tầng chín, hơn nữa còn ở phòng ngay cạnh phòng cô.
"Gõ cửa." Đến trước phòng Khúc Kim Tích, Dụ Đồng ra hiệu cho trợ lý.
Trợ lý trông trái ngó phải, chắc chắn không có ai. Dụ Đồng bốc nọc: "Nhìn nhìn cái gì! Anh đây tìm cô ta quang minh chính đại, có gì không thể cho người ta biết."
Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam.design.blog và watt3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác tức bạn đã truy cập trang đăng lại trái phép. Bản đăng lại thường sẽ có sai sót và không được cập nhật. Mong bạn đọc ở trang đăng gốc để được đọc bản cập nhập và vá lỗi hoàn chỉnh nhất cũng như ủng hộ người dịch có thêm động lực dịch truyện.
Trợ lý méo mặt gõ cửa, gõ một hồi chẳng thấy ai ra tiếng, cậu ta quay lại bảo: "Anh Đồng, chắc không ở trong phòng."
Trợ lý quẹt thẻ mở phòng của Dụ Đồng, nhìn y lột áo khoác quẳng lên giường, chẳng hiểu vì cớ gì nghệ sĩ nhà mình lại tức tối cỡ vậy – tuy tính Dụ Đồng có hơi lầm lì quái gở nhưng thực chất rất dễ chịu, ít khi cáu gắt.
Đâu biết rằng Khúc Kim Tích không liên lạc được kia giờ đang ở trong phòng Thẩm Thính, ngóng lên cái điện thoại và đồ ăn vặt trên nóc tủ cao, mất cả niềm tin vào cuộc sống.
Cô đã giữ nguyên tư thế này lâu lắm lắm.
Thậm chí cô còn thử bắc ghế lên để lấy, nhưng chiếc ghế mà cô có thể đẩy được chỉ là ghế thấp, dẫu có thể trèo lên thì độ cao vẫn không đủ.
Còn ghế cao thì dù cho cô đẩy nổi cũng không thể trèo lên.
Chỉ đành bỏ cuộc.
Cô biết có người gọi điện cho mình. Chẳng biết đó là ai, đằng nào cũng không thể là Thẩm Thính hoặc Tần Tang – cả hai biết tình hình cô hiện giờ, sẽ không gọi điện cho cô.
Chẳng còn cách nào, Khúc Kim Tích chỉ đành đi ngủ.
Chẳng biết có phải do đã biến thành heo con hay không, trước đó cô đã ăn không ít đồ ăn vặt nhưng bụng lại tiêu hóa rất nhanh, mới đó đã đói nữa rồi.
Bởi vậy, lại một lần Khúc Kim Tích ôm cái bụng đói meo chìm vào giấc ngủ.
Cho đến buổi tối Thẩm Thính xong việc quay về.
Khúc Kim Tích đã ngủ dậy. Thoáng nghe tiếng quẹt thẻ, lập tức phi ngay ra cửa chờ sẵn.
Làm cho Thẩm Thính mới bước qua ngưỡng cửa đã được một bé heo niềm nở ra đón phải cau mày: "Em ngửi được mùi nên mới chạy ra nhanh vậy đấy à?"
Khúc Kim Tích: "?"
Tần Tang xách hộp đựng đồ ăn, khẽ khom lưng nói với bé heo: "Cô Khúc, đây là bữa tối tiên sinh mua riêng cho cô."
Khúc Kim Tích cảm động ứa nước mắt. Bị bỏ đói hai bữa liền, giờ cô cảm thấy mình có thể nuốt trọng cả một con bò!
Tần Tang và Thẩm Thính đều nhận ra bé heo có điều là lạ — cảm giác bé heo ở nhà một ngày như tiều tụy hẳn đi.
Có ăn có uống có điện thoại, việc này cũng như bình thường nằm lì trong nhà một ngày, đâu lại như thế.
Không lâu sau Thẩm Thính đã phát hiện nguồn cơn vấn đề. Điện thoại và đồ ăn vặt đều đặt trên nóc tủ cao nơi bé heo không thể với tới. Anh cau mày, không thể có chuyện Khúc Kim Tích tự cất đồ lên đó.
Cúi đầu va vào ánh mắt tủi thân của bé heo, Thẩm Thính quay sang Tần Tang. Tần Tang nghĩ một lát, ngờ ngợ bảo: "Mỗi ngày đều có nhân viên vệ sinh tới quét dọn phòng..."
Lời chưa nói dứt, bé heo dưới đất chợt gầm lên một tiếng ụt phẫn nộ, vươn chân phải dộng mạnh lên mặt sàn.
Hành động này khiến hai người đàn ông tức thì hiểu ngay chuyện đã xảy ra. Cuối cùng Tần Tang đập nát tu dưỡng nghề nghiệp trợ lý, phá lên cười.
"Xin lỗi cô Khúc nhé." Vừa cười Tần Tang vừa lao vọt vào phòng mình.
Khúc Kim Tích im lặng ngửa lên, thấy Thẩm Thính cũng rảo về phòng bằng tốc độ rất rất nhanh.
Khúc Kim Tích: ".................."
Trong một khoảnh khắc ấy, cô muốn bỏ nhà đi bụi.