"Hey, Khúc Kim Tích, đúng là em rồi."
Tiếng nói vang lên đằng sau khiến Khúc Kim Tích giật mình ngoái lại, trông thấy một anh chàng trẻ tuổi mặc áo jacket, mặt đeo khẩu trang, cặp mắt để lộ trông rất quen.
"Là anh." Túc Hướng Địch lén gỡ khẩu trang, kế đó lập tức đeo vào.
Khúc Kim Tích ngạc nhiên lắm: "Anh... anh tới sân bay một mình ạ?"
"Ờ." Túc Hướng Địch cười bảo, "Anh tới thành phố M quay quảng cáo. Trợ lý của anh ốm rồi nên không làm phiền cô ấy."
"Em thì sao, cũng một mình à?"
Khúc Kim Tích vô cùng khó hiểu, không biết tại sao Túc Hướng Địch có thể nhận ra mình. Cô cho rằng mình đã bao bọc kín kẽ tới mức mẹ ruột cũng không nhận ra được. Nghe Túc Hướng Địch hỏi vậy, cô liếc qua Thẩm Thính một cái: "... Dạ."
Nụ cười trong mắt Túc Hướng Địch thêm đậm rõ: "Em đi đâu?"
"Thành phố M."
"Trùng hợp vậy."
Khúc Kim Tích cũng thấy rất trùng hợp.
"Người bị vây kín đằng kia là thầy Thẩm hả?" Đôi mắt Túc Hướng Địch hơi đổi khác, không nhịn được liếc nhanh qua Khúc Kim Tích.
Trên thực tế đến chính bản thân Túc Hướng Địch cũng ngạc nhiên vì mình có thể nhận ra Khúc Kim Tích trong bao nhiêu người ở sân bay rộng lớn. Chỉ một thoáng khi ánh mắt bất chợt quét qua bóng lưng cô, Túc Hướng Địch đã có một linh cảm khó hiểu, mách bảo đó chính là Khúc Kim Tích.
Nếu người bị vây kín bên kia là Thẩm Thính, hai người họ đồng thời xuất hiện ở sân bay, liệu có phải...
"Hình như vậy đó." Khúc Kim Tích không tiện nói nhiều, thấy nhân viên bảo vệ ở sân bay đi về phía Thẩm Thính bèn nói, "Sắp đến giờ em phải lên máy bay rồi, em đi trước nhé."
Chạy được hai bước thì ngoái lại: "Ô của anh giờ chưa trả được, để lần tới sẽ trả cho anh."
Túc Hướng Địch nhìn theo bóng lưng cô chạy xa, lòng bàn tay nóng ran, gương mặt sau lớp khẩu trang mỉm cười ngờ nghệch. Đến cả khi chạy cũng dễ thương như thế!
Xong thủ tục check-in, Khúc Kim Tích ngồi vào vị trí của mình, cởi áo khoác, xin tiếp viên hàng không một cốc nước lọc.
Giờ chắc chắn Thẩm Thính đã lên máy bay rồi.
Khúc Kim Tích ngần ngừ một thoáng, nhắn tin wechat cho Thẩm Thính: "Anh lên máy bay chưa?"
Thẩm Thính đáp ngay: "Thăng khoang lên đây."
Khúc Kim Tích lập tức thôi nhắn. Cô cảm thấy khoang thương gia của mình đã rất tốt, không nhất thiết phải tốn nhiều tiền lên ngồi khoang hạng nhất.
Một lát sau, một cô tiếp viên xinh xắn đi tới, nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi Khúc Kim Tích: "Thưa cô, có một vị khách đã giúp thăng hạng vé của cô lên khoang hạng nhất, mời cô theo tôi lên khoang trên."
Khúc Kim Tích: "...?"
Dường như nhận ra vẻ ngờ vực của cô, cô tiếp viên tâm lý giải thích, đồng thời còn giấu kín sự kích động, hơi khom lưng bảo đảm lời mình chỉ có hai người nghe thấy: "Anh Thẩm ở khoang hạng nhất đã thăng hạng vé cho cô."
Là tiếp viên hàng không, chị gái luôn có thể biết một số bí mật, đáng tiếc là không thể truyền ra ngoài.
Khúc Kim Tích im lặng uống một ngụm nước, đè nén sự cả kinh, nghiêm giọng bảo chị tiếp viên: "Phiền chị nói lại với anh ấy, ghế ngồi ở khoang hạng nhất cách nhau xa quá, em ngồi ở đó không có cảm giác an toàn, ngồi đây vẫn hơn."Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Cô nói vô cùng nghiêm túc, thành công khiến chị tiếp viên ngẩn ngơ tin thật. Tuy lấy làm lạ vì lại có người cảm thấy không gian lớn không an toàn, nhưng đây là yêu cầu của khách, tiếp viên đành gật đầu: "Dạ được, tôi sẽ nói lại với anh ấy."
Tiếp viên chuyển đạt lời Khúc Kim Tích cho Thẩm Thính đúng y từng chữ.
Thẩm Thính: "..."
"Thầy Thẩm." Đúng lúc ấy, anh nghe có tiếng người gọi.
Thẩm Thính ngẩng lên.
"Chào thầy Thẩm, em là Túc Hướng Địch, có gặp thầy hồi buổi diễn thời trang năm ngoái. Em ngồi ghế cạnh thầy đấy."
"Chào cậu." Thẩm Thính lịch sự vươn tay. Hai bên bắt tay nhau.
Trò chuyện khách sáo mấy câu, Túc Hướng Địch ngồi xuống vị trí của mình, cách Thẩm Thính một ghế.
Khoang hạng nhất có tổng cộng tám ghế. Ngồi yên ổn rồi, Túc Hướng Địch bấm vào hình đại diện wechat của Khúc Kim Tích.
Ngần ngừ mấy giây, Túc Hướng Địch hít sâu, gửi thông tin chuyến bay đi, nhân thể hỏi: "Em đi chuyến bay này à?"
Một phút sau đã nhận được câu trả lời của Khúc Kim Tích: "Dạ."
Túc Hướng Địch: "Trùng hợp quá, anh cũng vậy."
Khúc Kim Tích nhắn meme cười hahahaha.
Túc Hướng Địch liếc trộm qua ghế Thẩm Thính, kế đó đưa ra một quyết định – anh chàng gần như dám chắc Khúc Kim Tích đang ở khoang thương gia.
Không ở khoang hạng nhất, tiêu chuẩn hơi thấp hơn chính là khoang thương gia. Nghĩ ắt cô sẽ không chen chúc ở khoang phổ thông.
Tìm tới tiếp viên, Túc Hướng Địch đưa ra yêu cầu hạ hạng khoang.
Khúc Kim Tích hỏi xin tiếp viên cái chăn, nhân đó gọi ít bánh trái. Chuyến bay tới thành phố M không đông người, vị trí bên cạnh cô không có ai.
Một lúc sau, Khúc Kim Tích cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh. Cô không để ý, tiếp tục lướt điện thoại.
Không ngoài dự đoán của cô, quả nhiên Thẩm Thính đã lên hotsearch.
Tiêu đề hotsearch: #Thẩm Thính kéo va li hồng#
Cơ hồ có thể tưởng tượng ra phản ứng của fan và cộng đồng mạng sẽ như thế nào. Tất cả bình luận đều đang phỏng đoán chủ nhân cái va li đó là ai, liệu có phải Thẩm Thính lấy nhầm rồi không, đủ kiểu phỏng đoán khó đỡ khiến Khúc Kim Tích suýt ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Túc Hướng Địch đợi mãi lâu mà không thấy Khúc Kim Tích ngẩng lên nhìn mình một cái. Cô vẫn ôm riết cái điện thoại.
Anh chàng lịch sự không nhìn trộm xem cô đang coi cái gì, chỉ âm thầm nghĩ cách phải làm sao mới có thể khiến cô chú ý.
Nghĩ một lúc, Túc Hướng Địch lấy điện thoại ra, buông nhẹ tay, điện thoại rơi cạch xuống bên chân Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích lập tức bừng tỉnh, chuyển mắt nhìn cái điện thoại bỗng xuất hiện dưới chân, vô thức khom lưng xuống nhặt, khi ngẩng lên và trông thấy một gương mặt quen thuộc, đuôi mắt cô cong lên vì ngạc nhiên.
Túc Hướng Địch: "Cảm ơn."
Khúc Kim Tích trả điện thoại cho anh chàng: "Em cứ tưởng anh ở khoang hạng nhất chứ."
Tuy Túc Hướng Địch không phải nghệ sĩ nổi đình đám nhưng cũng chưa từng thiếu tài nguyên, địa vị ở giữa nghệ sĩ hạng A và nghệ sĩ hạng B. Hơn nữa anh chàng có ngoại hình điển trai, đặc biệt có ưu thế trong tạo hình cổ trang, có danh xưng hoàng tử nhỏ cổ trang, sở hữu lượng fan đông đảo.
Với địa vị của anh chàng, đáng lý nên ngồi khoang hạng nhất, vậy thì sẽ tiện hơn nhiều.
Hơn nữa nếu Túc Hướng Địch ở khoang thương gia, cùng một khoang với cô, vậy tại sao ban nãy lại không lên máy bay cùng với cô?
Từ chốc biến hóa ngắn ngủi trên mặt Khúc Kim Tích, Túc Hướng Địch đoán được điều cô đang hoài nghi. Tia sáng lóe lên trong đầu, anh thẳng thắn nói: "Anh hạ hạng khoang."
"Tại sao vậy?" Khúc Kim Tích khó hiểu. Khoang hạng nhất không tốt hả, lại còn đi hạ khoang.
Túc Hướng Địch mỉm cười hiền lành: "Không phải em đi một mình à? Anh cũng đi một mình, lại cùng tới thành phố M. Đã trùng hợp như thế, không ngồi cùng nhau thì uổng lắm."
Lời thừa nhận thẳng thắn của anh không khiến Khúc Kim Tích nghĩ nhiều. Không dễ gì gặp được người thiện ý muốn đồng hành, cô bèn cười, cất điện thoại.
"Quê em ở thành phố M hả?" Túc Hướng Địch tìm chủ đề.
Khúc Kim Tích gật đầu. Túc Hướng Địch nói: "Thế em phải rành rẽ thành phố M lắm nhỉ? Lần này tới quay quảng cáo chắc sẽ ở lại thành phố M hai ngày, anh lại không rành nơi này..."
Khúc Kim Tích hiểu ý anh chưa nói hết, áy náy nói: "Em về quê tảo mộ cho bà nội, có lẽ không thể dành thời gian đi chơi."
Túc Hướng Địch thoáng mất mát, song nghĩ tới lý do của Khúc Kim Tích, cảm thấy đây là việc đương nhiên. Về quê tảo mộ thắp hương cho người nhà thì quả thật không có thời gian đi đâu chơi.
Anh chàng bèn tìm chủ đề khác.
Thực tế Túc Hướng Địch không phải một người nói nhiều, đặc biệt khi ở với con gái. Nhưng đôi lúc tiềm lực của con người quả thật không có giới hạn.
Đứng trước Khúc Kim Tích, anh chàng cứ không nhịn được nói nhiều hơn nhiều hơn nữa, bởi vì chỉ khi có giao tiếp qua lại mới có thể hiểu về cô nhiều hơn.
Từ đó anh chàng thành công được biết Khúc Kim Tích cũng có chơi game, chủ động nói: "Anh chơi "Đan tháp truyền kỳ"."
"Em cũng thế!" Nói tới sở thích chung, Khúc Kim Tích hào hứng hẳn, đâm cũng nói nhiều hơn, "Giờ em ở cấp vàng, anh thì sao?"
"Kim cương."
"!!!"
Nhận được ánh nhìn sùng bái của cô gái, quả tim Túc Hướng Địch gia tốc thình thịch, thình thịch, cơ thể nóng râm ran, chẳng hiểu sao không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rỡ của cô, lơ đễnh lảng đi.
Khi điều chỉnh được cảm xúc, anh bảo: "Em mới nói sắp làm đại diện cho "Đan tháp truyền kỳ", cần phải cày cấp, nếu không chê thì để anh giúp nhé?"Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Khúc Kim Tích đang chờ chính câu này.
"Đại lão!!!"
Túc Hướng Địch kiềm nén cảm giác lâng lâng, lập tức đăng nhập vào game, nói: "Anh có một nhóm bốn người cố định, đều là bạn đã quen biết ngoài đời, để anh kéo em vào nhóm."
"Dạ được." Khúc Kim Tích nóng lòng chờ đợi. Hiếm khi gặp được một đại lão là người quen, tuy hiện giờ level của cô không thể tính là thấp nhưng vẫn còn kém trình độ bên hợp tác yêu cầu một khoảng. Hơn thế cô còn phải đọc kịch bản mới, thời gian rất cập rập, rất cần có cao thủ dẫn dắt.
Cô biết Thẩm Thính chơi game rất giỏi, kỹ năng có được trong game trước cũng là nhờ Thẩm Thính dạy cho. Nhưng giờ Thẩm Thính bận rộn việc công ty, lượng công việc còn nhiều hơn cô, cô nào dám nhờ anh giúp.
Mấy người bạn quen biết trước đó thì vì tin nhắn riêng chối tai đọc được lần đăng nhập trước mà cô đã xóa toàn bộ, mấy hôm nay chưa từng vào game luyện cấp.
Giờ có cao thủ dẫn dắt, quả thật là chuyện tốt trời ban!
Thẩm Thính phát hiện mình gửi đi mấy tin nhắn liền mà Khúc Kim Tích chẳng buồn đáp lại – không biết rằng Khúc Kim Tích đã lờ luôn tin nhắn của anh.
Anh hít một hơi sâu, nếu không vì biết cô ngại hai người xuất hiện cùng nhau thì khi anh thăng lên khoang hạng nhất mà cô không chịu, anh đã xuống khoang thương gia luôn rồi.
Gọi tiếp viên yêu cầu một ly rượu vang, Thẩm Thính định bụng chợp mắt một lát.
Đêm qua anh thức trắng cả đêm, trời chưa sáng đã bắt đầu giải quyết công việc – công ty mới thành lập không lâu, để có mấy ngày về quê tảo mộ này, anh phải sắp xếp hết công việc đâu đấy.
Lơ đễnh ngó ra đằng sau, anh chững người – vị trí của Túc Hướng Địch giờ đã trống không.
Đôi mày bất giác cau lại, trong óc chớp lên cảnh Túc Hướng Địch trò chuyện với Khúc Kim Tích ở sân bay mới trước đó không lâu. Mà hình như cả người cho mượn ô lúc trước cũng là Túc Hướng Địch.
Đôi mắt Thẩm Thính hơi thay đổi, tìm đến tiếp viên, hỏi thăm về Túc Hướng Địch.
Tiếp viên trả lời: "Vị khách này hạ xuống khoang dưới rồi."
Im lặng, sự im lặng gây nghẹt thở.
Tiếp viên vô thức rụt cổ, phải nửa phút sau mới nghe giọng nói nặng trịch của người đàn ông: "Phiền cô hạ cả khoang cho tôi."
Cùng thời điểm, Khúc Kim Tích đã được Túc Hướng Địch thêm vào nhóm riêng.
"Địch giết bốn phương"
"Tiêu tiền vất vả ghê"
"Phải nho nhã tới tàn úa"
"Luôn có yêu tinh muốn hại mị"
Khi "Ta là mỹ thiếu nữ" vào nhóm —
Địch giết bốn phương: "Đồng đội mới @Ta là mỹ thiếu nữ, mọi người chào người mới nào."
Phải nho nhã tới tàn úa: "Đờ mờ! Em géi???"
Địch giết bốn phương: "Ừm."
Ta là mỹ thiếu nữ: "Chào mọi người *dễ thương*"
Luôn có yêu tinh muốn hại mị: "Em géi thật kìa! Còn là cấp vàng, không tệ à, em gái bao lớn rồi?"
Ta là mỹ thiếu nữ: "Mười tuổi ạ."
Phụt –
Túc Hướng Địch mới xin cốc nước uống được một ngụm đã phun ra toàn bộ. Khúc Kim Tích sợ hết hồn, chờ anh chàng bình tĩnh lại mới giải thích: "Đây đều là bạn ngoài đời của anh, tự dưng kéo một cô gái vào, có thể họ sẽ hiểu lầm anh. Giờ em nói mười tuổi thì chắc chắn mọi người sẽ không hiểu lầm anh nữa."
Túc Hướng Địch: "..."
Không, bọn đó sẽ còn hiểu lầm ghê hơn nữa đó.
Khung tin nhắn riêng của Túc Hướng Địch bị đám bạn oanh tạc liên hồi —
Phải nho nhã tới tàn úa: "Đờ mờ Địch Tử! Ông là nghệ sĩ đó! Đồ đồi bại tha hóa nhà ông! Mười tuổi!!!"
Luôn có yêu tinh muốn hại mị: "Mười tuổi là nói nghiêm túc đấy hả? Ông lừa gạt từ đâu vô vậy? Biết là phạm pháp không!"
Tiêu tiền vất vả ghê: "Mười tuổi?? Điên rồi hả?!!"
Túc Hướng Địch: "..."