Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 93:




Thành phố M không thể so sánh với thủ đô, sân bay được xây dựng ở ngoại ô, rất nhỏ, chẳng có mấy bóng người. Quản lý của Túc Hướng Địch đã sắp xếp người tới đón, Khúc Kim Tích chia tay anh ở cửa ra.
"Cần chơi game thì cứ gọi anh nhé." Lúc chia tay, Túc Hướng Địch cười vẫy tay với cô, quay gót đi khỏi.
Vốn Khúc Kim Tích nghĩ là tiết lộ chuyện kết hôn thì có lẽ Túc Hướng Địch sẽ không để ý tới mình nữa. Ngoài dự đoán của cô, Túc Hướng Địch chỉ ngạc nhiên một lát rồi lập tức chuyển chủ đề, không những không tiếp tục nhiều lời hỏi chuyện mà còn tránh gây lúng túng một cách ga lăng.
Không biết rằng Túc Hướng Địch đã phải dùng tới diễn xuất đột phá để gượng tươi cười suốt đường đi. Ngay sau khi chia tay với Khúc Kim Tích, gương mặt anh dưới lớp khẩu trang tức thì sụp đổ, đôi mắt sáng ngời nhuốm màu buồn bã.
Trong óc không ngừng lặp đi lặp lại một câu hỏi – tại sao lại đã kết hôn.
Có phải vì ý đồ anh cẩn thận che giấu suốt đường đi đã bị cô nhìn thấu, nên mới nói vậy để chối từ?
Nhưng anh chàng rà lại thật kỹ mọi hành vi của bản thân, không thấy có bất cứ điều gì vượt ranh giới.
Tài khoản Chánh án Thần Đình kia...
Thần Đình, Thẩm Thính.
Chợt Túc Hướng Địch cảm thấy mình đã quá mức nhạy cảm.
Nhưng Thẩm Thính và Khúc Kim Tích ngồi cùng một chuyến máy bay, Khúc Kim Tích đi một mình lại không mang hành lý, Thẩm Thính cũng đi một mình, song lại kéo một cái va li hồng rõ ràng là kiểu nữ dùng.
Vô số những điều từng biết về chuyện giữa Khúc Kim Tích và Thẩm Thính chớp lên trước mắt, tổng hợp thành một kết luận khiến Túc Hướng Địch hoảng sợ — nếu Khúc Kim Tích đã kết hôn thật, vậy đối tượng mà cô kết hôn, phải chăng chính là Thẩm Thính?!
Túc Hướng Địch: "..."
Nhất định không phải!
Tuyệt đối không phải!
Nhất quyết không phải!

Khúc Kim Tích đã đặt xe về khách sạn trước. Sân bay nhỏ, cô gặp tài xế, báo vị trí xe cho Thẩm Thính. Anh phải đi lấy hành lý, dầu cho hành khách ở khoang hạng nhất được xuống máy bay trước thì cũng phải đợi một lúc.
Thời đã chuyển tối, buổi đêm khí lạnh, Khúc Kim Tích đứng ngoài xe – cô không đợi trong xe, lo lát nữa Thẩm Thính ra sẽ không thấy mình.
Đứng cóng một lát, thấy gần đó có tiệm trà sữa, Khúc Kim Tích chạy đi mua ba cốc, cho tài xế một cốc. Tài xế cảm ơn nhận, cười bảo: "Sao không ra cùng với bạn trai?"
Khúc Kim Tích nói: "Anh ấy đi lấy hành lý. Thì tại em sợ anh đợi lâu mà, thế nên mới ra trước."
Đợi chừng hơn mười phút, cuối cùng Khúc Kim Tích đã trông thấy bóng dáng Thẩm Thính. Cô vội nhảy lên giơ tay vẫy. Đợi cho Thẩm Thính kéo va li tới gần, xét chuyện trong game lại đâm chột dạ khó hiểu, vội vàng dâng cốc trà sữa được ủ ấm trong lòng lên với vẻ nịnh nọt.
"Sao không chờ trong xe?" Khi nhận cốc trà sữa, ngón tay đàn ông ấm nồng lướt qua Khúc Kim Tích, thấy lạnh buốt, đôi mày cau lại.
Khúc Kim Tích không trả lời câu hỏi này, nhưng tài xế thì nhiệt tình xuống xe giúp bỏ va li vào cốp sau, nheo mắt cười nói: "Cô bé lo ngồi trong xe thì cậu không nhìn thấy."
Thẩm Thính liếc cô một cái. Tự dưng Khúc Kim Tích thấy ngài ngại: "Mau lên xe đi."
Đến khách sạn đã đặt phòng vào bảy giờ rưỡi. Khúc Kim Tích đã đặt một căn phòng – thật ra cô muốn đặt hai phòng, nhưng lúc đặt, Thẩm Thính nói rằng dầu cụ Thẩm không đi theo nhưng chắc chắn vẫn sẽ kiểm tra.
Hết cách, đành phải đặt một phòng.
Quẹt thẻ vào phòng, căn phòng không thể coi là rộng lớn, hai cái giường xếp song song nhau, khoảng giữa có thể chứa vừa cả dải ngân hà.
Khúc Kim Tích thấy Thẩm Thính cau mày, cho rằng anh đang chê điều kiện căn phòng quá tệ.
"Vốn em định đặt phòng cao cấp, nhưng phòng cao cấp của khách sạn này đã bị đặt hết rồi, chỉ còn phòng tiêu chuẩn. Đúng là hơi nhỏ thật, nhưng có thể ngắm cảnh đêm ở thành phố M." Cô đi tới cạnh cửa sổ, chỉ ngọn tháp hải đăng phía trước, "Đây là biểu tượng của thành phố M, có lịch sử trăm năm rồi đấy."
Để Thẩm Thính không phải chịu khổ, cô đã đặt phòng ở một trong những khách sạn tốt nhất thành phố M.
"Tôi không chê, phòng rất tốt." Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: "..."
Thế anh cau mày cái gì?
Thẩm Thính hiểu rành rẽ suy nghĩ trong lòng cô, ngao ngán nói: "Đi tắm đi."
Anh đi đến cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Khúc Kim Tích nghe tiếng anh truyền đến, đoán là chuyện công việc, bèn mở va li lấy quần áo của mình, khi thấy quần áo của Thẩm Thính ở trên, cô mới muộn màng nhận ra –
Cô và Thẩm Thính ở cùng một phòng, thế có được tính là "dắt nhau vô khách sạn"???
Thẩm Thính liếc mắt thấy Khúc Kim Tích ôm quần áo lủi vào phòng tắm, không lâu sau có tiếng nước vọng ra.
Phòng tắm lắp kính thủy tinh mờ, không nhìn thấy hình ảnh bên trong, tuy vậy vẫn có thể trông thấy cái bóng mờ mờ phản chiếu lên mặt kính.
Hình ảnh đêm qua ùa về trước mắt.
Mắt Thẩm Thính tối sầm đi, một tay nới rộng cổ áo, tháo nút cúc trên cùng.
"... Tiên sinh?" Đầu kia, Tần Tang đợi lâu không thấy chỉ thị không nhịn được lên tiếng.
Thẩm Thính thầm hít vào, xoa dịu những tâm tư và cơn khô nóng cuộn trào trong cơ thể: "Cậu tự quyết định đi."
"Vâng."
Kết thúc cuộc gọi với Tần Tang, Thẩm Thính gọi thêm hai cuộc điện thoại nữa, cuối cùng nhận ra Khúc Kim Tích vẫn đang tắm.
Thẩm Thính: "..."
Anh gõ cửa.
"Xong ngay đây!" Từ bên trong vọng ra tiếng Khúc Kim Tích.
"Không vội." Thẩm Thính gõ cửa chỉ để xác nhận có phải cô lại đột ngột biến hình rồi không.
Khách sạn có phục vụ bữa ăn. Tuy đã tận mắt thấy Khúc Kim Tích yêu cầu đồ ăn từ tiếp viên mấy lần trên máy bay, Thẩm Thính vẫn gọi món.
Một lúc sau, Khúc Kim Tích mặc đồ ngủ đi ra với cái mặt nạ trên mặt. Thẩm Thính lấy quần áo đi vào.
Đợi Thẩm Thính đóng cửa, Khúc Kim Tích mới đứng dậy đi đến cửa phòng tắm: "Quý ngài chánh án, mặt nạ đặt trên bồn rửa là đồ chuẩn bị riêng cho anh đấy, cảm ơn anh đã giúp em hả giận trong game."
Thẩm Thính cau mày nhấc cái mặt nạ có bao bì màu hồng trên bồn rửa lên, vô cảm nhìn người đàn ông trong gương – anh mà lại dùng đồ của con gái?
Một giây sau, anh xé gói mặt nạ.

Tiếng gõ cửa vang lên, Khúc Kim Tích hơi ngạc nhiên, đi ra cửa, nhìn qua mắt mèo thấy bên ngoài là xe đồ ăn, đoán có lẽ Thẩm Thính đã gọi món bèn mở cửa.
"Chào cô, tối nay khách sạn chúng tôi tổ chức hoạt động, mỗi khách hàng đạt tới giá trị đơn hàng nhất định sẽ được tặng một chai rượu vang, mời hai vị thong thả dùng."
Phục vụ bày đồ ăn đâu đấy, mở sẵn rượu vang, lịch sự rời đi.
Thẩm Thính xong xuôi đi ra, Khúc Kim Tích đã bày sẵn bát đũa. Anh liếc nhìn: "Rượu đâu ra vậy?"
"Được tặng." Cô có ý muốn hỏi Thẩm Thính xem gọi những món này hết bao nhiêu, song nghĩ một lúc lại thôi – dù sao cũng là anh trả tiền!
Đại lão không thiếu chút tiền này.
Vốn là Thẩm Thính không tính gọi rượu vang. Với thân phận của anh, loại rượu giá rẻ này không thể vào mắt.
Không ngờ Khúc Kim Tích lại tự rót cho mình một ly. Anh nheo mắt, nghe Khúc Kim Tích hỏi: "Anh cũng uống một ly chứ?"
Đôi mắt Thẩm Thính bỗng trở nên miên man, tăm tối, tiếng khàn đi: "Được."
Thế là Khúc Kim Tích cũng rót cho anh một ly đầy, uống một ngụm, cong mắt nói: "Hơi ngọt... dù sao cũng là đồ tặng, không uống thì phí, anh nói phải không?"
Thẩm Thính chững tay: "Em uống nó chỉ vì không muốn lãng phí?"
"Không thì sao hả." Khúc Kim Tích ho khẽ, đôi mắt đen nhánh sáng trong như mặt nước, "Em mới tra rồi, chai rượu tặng này giá mấy trăm tệ đó."
Thẩm Thính: "..."
Bữa khuya này Thẩm Thính chẳng ăn bao nhiêu, nhưng Khúc Kim Tích thì ních tới mức bụng căng tròn, non nửa chai rượu vang vào cả bụng cô, gò má trắng trẻo ưng ửng gợn vệt đỏ say lòng.
Rượu càng rẻ, tác dụng chậm càng mạnh.
Khúc Kim Tích ỷ mình có tửu lượng tốt mà không coi ra gì, lại không ngờ rằng tác dụng chậm của chai vang này ghê gớm hơn hẳn cô tưởng.
Không hề giống rượu mấy trăm tệ gì cả, mà giống hàng vớ vẩn mấy chục tệ hơn – khách sạn chơi khách vậy đó hả.
Khúc Kim Tích đã lâng lâng, ngoài mặt lại vẫn không mảy may để lộ, thản nhiên hỏi Thẩm Thính: "Anh ăn xong rồi hả?"
Thẩm Thính ừ một tiếng.
Khúc Kim Tích gọi nhân viên phục vụ lên dọn những đồ ăn thừa đi, đi đến cạnh cửa sổ, trông ra ngọn hải đăng phía ngoài, mắt dần mất tiêu cự.
"Khúc Kim Tích."
"Ờ." Cô đáp.
Đôi mắt Thẩm Thính chớp lên tia sáng, bước lại gần: "Em say rồi?"
"Không." Đáp đến là nhanh, "Anh nghĩ nhiều rồi, chút rượu này sao làm em say được."
Thẩm Thính lại gần, Khúc Kim Tích ngửa lên nhìn anh, hoàn toàn không định bước lùi về. Thấy thế, người đàn ông rướn cong khóe môi, xòe ba ngón tay: "Đây là cái gì?"
Khúc Kim Tích lườm: "Móng vuốt của anh."
Thẩm Thính: "..."
Anh thò tay véo gò má trơn mượt ửng hồng của cô gái. Khúc Kim Tích muốn đẩy anh ra. Một tay khác của người đàn ông véo nửa mặt kia.
Đôi mắt ướt nước hàm chứa vẻ lên án, nói không rõ chữ: "Buông ra!"
Giờ thì Thẩm Thính đã dám chắc cô nàng này say thật rồi, hơn nữa còn say không phải dạng vừa.
Chân đau nhói, Khúc Kim Tích đạp mạnh lên chân anh, mí mắt sắp trợn lên tận trời, dường đang nói: Anh véo mặt tui, tui giẫm chân anh, hợp tình hợp lý.
"..."
"Thẩm Thính." Ngơ ngẩn nhìn anh mất một lúc, bỗng cô nàng thò tay níu lớp áo trước ngực anh, tự kéo mình vào gần anh.
Thẩm Thính ngửi thấy một mùi sữa thoang thoảng – cô đã nhét vào va li một lọ sữa tắm mùi sữa vẫn dùng ở nhà.
"Em muốn làm một việc."
Thẩm Thính riết tay quanh eo cô, cụp mắt nhìn sâu vào đôi mắt mơ màng của cô. Khúc Kim Tích khi say rượu to gan hơn hẳn.
"Chuyện gì?"
Khúc Kim Tích nhấn nhá từng chữ, dõng dạc hùng hồn: "Ngủ anh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.