Tôi biết chuyện sống sót của tôi rất khó tin. Bây giờ nghĩ lại tôi cũng rất lấy làm lạ.
Việc tôi khai thác được tình trạng say sóng mệt mỏi của Richard Parker không phải là cách giải thích duy nhất còn có lí do khác khiến tôi sống sót: tôi là nguồn thức ăn và nước uống. Richard Parker đã suốt đời sống trong vườn thú, và đã quen với cuộc sống không phải làm gì mà vẫn có đồ ăn thức uống. Đúng là khi trời mưa thì cả cái xuồng là một cái hứng nước mưa, nó biết nước đó ở đâu mà ra. Hay như khi chúng tôi gặp cá bay, lúc đó vai trò của tôi cũng không rõ ràng. Nhưng những cái đó không làm thay đổi được thực tế của hoàn cảnh: khi nó nhìn qua khỏi mạn xuồng, nó sẽ không thấy một khu rừng nào khả dĩ có thể săn mồi, không một con sông nào để có thể uống tha hồ khi nó khát. Mà tôi thì mang cho nóđồ ăn và thức uống. Vai trò của tôi là tuyệt đối và đầy phép lạ. Nó làm cho tôi có quyền lực. Bằng chứng ư? Tôi vẫn sống ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác. Bằng chứng ư? Nó không tấn công tôi, ngay cả khi tôi nằm ngủ trên tấm bạt. Bằng chứng ư? Tôi vẫn cònđây để kể câu chuyện của mình.