Trên phố thương mại thành phố Ninh Châu, Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ đi sóng đôi với nhau.
Mặc dù cả hai cô gái đều đeo kính đen bản to đã che bớt đi khuôn mặt
xinh đẹp nhưng chỉ cần nhìn vào chiếc cằm nhỏ xinh nhẵn mịn kia cũng như vóc dáng nóng bỏng đó cũng đủ để thu hút ánh nhìn của phần đông người
đi đường.
“Hay là chúng ta để lại cho anh ta ít tiền?” Những người trên đường
nhìn mình thế nào, Lăng Vi Vi rõ ràng không hề quan tâm. Với khuôn mặt
và vóc dáng của cô, việc nhận được sự chú ý của cánh đàn ông cũng không
phải là một hai lần chứ đừng nói đến lúc này tâm trí của cô đang dồn cả
về Lâm Phi.
Mặc dù vì tức thời tức giận rồi cùng Ninh Kỳ rời khỏi khách sạn,
chuẩn bị bỏ rơi Lâm Phi nhưng vì có tình cảm với hắn nên sau khi cơn tức giận nguôi ngoai, trưởng phòng Lăng hiển nhiên là không nỡ lòng làm vậy với Lâm Phi.
“Chị Lăng, chúng ta đã ra ngoài rồi, máy bay cũng đã đặt, bây giờ cho dù chị có hối hận cũng đã muộn rồi.”
Ninh Kỳ không hề mềm lòng như Lăng Vi Vi. Khó khăn lắm mới có cơ hội
trả thù Lâm Phi, cô đã phải chịu sự ấm ức từ Lâm Phi không biết bao
nhiêu lần, thậm chí còn bị Lâm Phi hại đến mức bị trừ mất nửa tiền lương của tháng nên Ninh Kỳ đương nhiên sẽ không vì sự mủi lòng nhất thời của Lăng Vi Vi mà làm hỏng kế hoạch báo thù Lâm Phi được.
“Không phải chị muốn quay lại đó. Để anh ta lại thì chị không phản
đối, có điều có phải chúng ta nên để lại cho anh ta ít tiền để anh ta ăn cơm không. Để anh ta một mình ở lại đã là sự trừng phạt thích đáng cho
anh ta rồi, nếu mà còn bỏ đói nữa thì có vẻ không được ổn cho lắm.”
Rõ ràng trưởng phòng Lăng không phải không nhẫn tâm để Lâm Phi ở lại
Ninh Châu một mình mà chỉ là cô không nỡ để hắn phải chịu đói.
“Chị Lăng, chị yên tâm đi, với bộ dạng đó của anh ta, sao có thể bị
đói được chứ. Vả lại, cho dù anh ta có lỡ vài bữa ăn thì cũng không đến
mức đói đến chết đâu. Đi thôi.”
Sau khi hiểu ra Lăng Vi Vi không nỡ bỏ rơi Lâm Phi, Ninh Kỳ chỉ biết
thở dài rồi an ủi Lăng Vi Vi đôi câu, sau đó kéo Lăng Vi Vi tới một cửa
hàng gần đó.
…..
“Chị Lăng, chị cũng thật hào phóng. Sao có thể mua cho anh ta bộ đồ
đắt tiền thế được.” Sau khi đi ra khỏi cửa hàng, Ninh Kỳ nhìn Lăng Vi Vi với đôi mắt hết sức bất bình vì bộ quần áo mà Lăng Vi Vi lựa chọn rất
kỹ càng cho Lâm Phi, còn cả đống đồ nào là quần áo, mũ, đồ trang sức, đồ hoá trang mà trong tay cô đang cầm đều do Lăng Vi Vi bỏ tiền ra thì
Ninh Kỳ lựa chọn cách làm lơ đi.
“Coi như là bù đắp lại cho anh ta trong chuyến đi công tác lần này vậy.”
Vốn dĩ Lăng Vi Vi cũng không có ý định mua đồ cho Lâm Phi, có điều
khi đi qua cửa hàng bán đồ nam, trong đầu cô cứ hiện lên hình ảnh Lâm
Phi, thế là Lăng Vi Vi nhớ lại vóc dáng của Lâm Phi rồi trong lúc cao
hứng đã mua luôn cho hắn một bộ quần áo.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Còn mua vì là bù đắp lại cho chuyến công tác lần này với cô hay là có mục đích gì khác thì chỉ có trưởng phòng Lăng mới biết được.
“Thật không biết kiếp trước anh ta tạo cái phúc gì nữa.” Ninh Kỳ vẫn
tỏ vẻ bất bình khi nhìn thấy bộ quần áo nam cao cấp mà Lăng Vi Vi mua
nên lầm bầm. Cô ngẩng đầu rồi ghé sát tai Lăng Vi Vi nói một cách hào
hứng: “Chị Lăng, em thấy cũng đến lúc rồi đấy, chị gọi cho Lâm Phi lừa
hắn ra ngoài đi ăn, chúng ta về phòng thu dọn đồ đạc nhé.”
“Cũng được.”
Lăng Vi Vi trầm ngâm đôi giây, còn chưa kịp rút điện thoại ra thì một chiếc xe ô tô đột nhiên đậu bên cạnh cô và Ninh Kỳ, sau đó vài gã đàn
ông bước xuống rồi vây xung quanh cả hai cô gái.
“Cô là Lăng Vi Vi của tập đoàn Mộ Thị?”
Gã đàn ông trọc đầu cầm đầu rút điện thoại ra liếc một cái rồi nhìn Lăng Vi Vi chằm chằm.
“Không biết anh đang nói gì. Nếu các người tìm người thì tôi nghĩ là nhầm người rồi.”
Biến cố đột nhiên xảy đến quả thực khiến Lăng Vi Vi sợ hãi. Thế nhưng dù gì cũng là trưởng phòng của tập đoàn Mộ Thị, tố chất tâm lý cơ bản
của một trưởng phòng, Lăng Vi Vi đương nhiên là có. Sau khi định thần
trở lại, Lăng Vi Vi liền chối luôn thân phận của mình.
Lăng Vi Vi lấy lại tinh thần, kéo Ninh Kỳ định chuồn thẳng.
Nhưng ngặt một nỗi, gã đàn ông cầm đầu rõ ràng sẽ không vì câu nói
phủ nhận vừa rồi của Lăng Vi Vi mà có ý định tha cho cả hai cô gái rời
đi. Gã ta rút điện thoại ra rồi liếc Lăng Vi Vi vài cái sau đó phất tay
ra hiệu cho mấy tên đàn em tháo chiếc kính của Lăng Vi Vi ra rồi cướp
luôn chiếc túi hiệu Hermes của cô.
Gã đàn ông sau khi cướp được chiếc túi Hermes của Lăng Vi Vi liền lấy chiếc chứng minh thư bên trong túi ra, xem một lượt rồi đưa cho gã trọc đầu, nói: “Đại ca, chính là cô ta.”
“Dẫn đi.”
Sau khi xác nhận được thân phận của Lăng Vi Vi, gã đàn ông trọc đầu
phất tay, mấy gã đàn ông đang vây quanh Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ liền ấn cả hai cô lên xe.
“Các người là ai, đã biết tôi là ai rồi mà giữa ban ngày ban mặt, các người lại dám…”
Lăng Vi Vi không nhớ ra cô đã đắc tội với ai thế nhưng gã đàn ông trọc đầu lại chẳng có ý định trả lời cô.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Cho cô ta im miệng lại.”
Sau câu nói đó của gã trọc đầu, hai chiếc khăn tay được nhét luôn vào miệng Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ. Không chỉ vậy, hai tên ngồi hai bên hai cô gái còn rút dao găm ra khua khua trước mặt họ để uy hiếp.
Việc đã tới nước này, Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ có muốn hô hoán cứu giúp
thì cũng chỉ đành bất lực. Bọn họ nhìn nhau, tạm thời yên lặng.
…..
Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ bị mấy tên đầu gấu đưa tới một nhà máy hiện đại thuộc tập đoàn Mộ Thị tại khu công nghiệp Ninh Châu.
Bốp! Bốp! Bốp!
“Trưởng phòng Lăng, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này.”
Sau khi trói Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ vào ghế, giám đốc công ty con của
tập đoàn Mộ Thị La Trung Tuấn mặc bộ đồ âu, đi đôi dày da vỗ tay từ từ
đi tới.
“Giám đốc La, lẽ nào đây là cách tiếp khách của ông sao?”
Thấy La Trung Tuấn vỗ tay từ từ đi tới, và hiểu ra được kẻ đứng đằng
sau mọi chuyện, vốn dĩ còn đang sợ hãi thì lúc này Lăng Vi Vi dần dần
trấn tĩnh lại.
Không biết mới là điều đáng sợ nhất, biết kẻ địch là ai thì sự sợ hãi trong lòng ngược lại dần tan biến hết. Lăng Vi Vi lúc này rõ ràng đang
trong trạng thái như vậy.
Mặc dù không hiểu vì sao La Trung Tuấn lại trở mặt trói mình lại
nhưng Lăng Vi Vi còn dũng cảm và có khí thế hơn là đối mặt với đám du
côn mà cô không biết rõ thân phận.
La Trung Tuấn chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Vi Vi, sắc mặt ông ta
lạnh dần, khoé miệng nhếch lên hé thành nụ cười lạnh lùng: “Cách tôi
tiếp khách từ trước đến giờ đều là vậy. Người có ích với tôi thì trước
giờ tôi sẽ không để chịu thiệt, còn những kẻ âm mưu hãm hại tôi sau
lưng, phản bội tôi thì tôi sẽ tiễn bọn họ xuống địa ngục.”
Sau khi nghe lời này từ La Trung Tuấn, Lăng Vi Vi vốn dĩ còn cảm thấy có phần tự tin thì lúc này tâm trạng cô như bị đè nén đi vậy…