“Ông muốn thế nào thì mới không kích nổ nhà máy?”
Thấy La Trung Tuấn khư khư cố chấp, biết mình không thể ngăn cản được ông ta, Lăng Vi Vi nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng dùng mọi nỗ lực của
mình để khuyên giải La Trung Tuấn.
Việc ông ta dùng hàng trăm sinh mạng của công nhân để che đậy đi việc mình bỏ trốn không thể đơn giản coi đó là hành vi điên rồ được nữa rồi. Mặc dù ông ta còn chưa làm nhưng suy nghĩ này của ông ta không khác gì
một kẻ điên rồ mất trí.
Nghĩ vậy, Lăng Vi Vi thật sự cảm thấy có chút hối hận. Khi cô nhận
nhiệm vụ đi công tác để điều tra công ty Ninh Châu, Mộ San San có ý định cử thêm vài trợ lý đi cùng cô để đối đáp, có điều lúc đó vì tự tin với
năng lực nghiệp vụ của bản thân, trưởng phòng Lăng chỉ nghĩ tới việc
cùng tận hưởng thế giới riêng tư hai người với Lâm Phi, cũng vì vậy mà
cô đã từ chối ý tốt của Mộ San San là cử trợ lý đi theo mình.
Vốn dĩ điều đó cũng không có gì nghiêm trọng, vì năng lực nghiệp vụ
của Lăng Vi Vi rất vững vàng. Ngay từ lần đầu gặp mặt đã gài La Trung
Tuấn như vậy cũng đủ để thấy rõ năng lực của cô rồi.
Trợ lý hay không thì quả thật ở mức độ nào đó mà nói cũng có thể giúp Lăng Vi Vi thoát khỏi khó khăn. Có điều với bạn đồng hành biến thái đã
từng cứu cô ra khỏi hộp đêm Đế Hào thì Lăng Vi Vi nhận ra rằng cô không
cần có sự bảo vệ nào khác nữa.
Với thân thủ của Lâm Phi thì thừa sức bảo vệ cho Lăng Vi Vi. Nhưng
ngặt nỗi Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ lại tự chuốc vạ vào thân, làm gì không
làm lại đi lừa Lâm Phi bỏ rơi hắn ở lại khách sạn.
Nếu không phải vì muốn bỏ rơi hắn thì hai cô gái cũng không đến mức rơi vào kết cục nguy hiểm thế này.
Việc đã tới nước này thì so với việc hối hận khi từ chối lời đề nghị
cử trợ lý phối hợp của Mộ San San thì Lăng Vi Vi còn cảm thấy hối hận
hơn khi đã bỏ Lâm Phi ở lại.
“Tôi nhất định phải cho nổ tung nhà máy này. Thế nhưng có lẽ tôi có
thể cho cô, ồ, còn cả cô gái này một cơ hội được sống.” Vì kế hoạch của
Lăng Vi Vi mà ban đầu La Trung Tuấn buộc phải bỏ trốn trước và chỉ muốn
cho Lăng Vi Vi chôn cùng với nhà máy này để xả giận. Thế nhưng sau khi
gã trọc đầu ghé tai nói với ông ta đôi câu thì La Trung Tuấn lại nhìn cả hai cô gái lần nữa, trong ánh mắt hiện ra ánh nhìn đầy dâm đãng.
“Ông muốn làm gì?”
Sau khi nhìn ra ánh mắt đầy âm mưu kia của La Trung Tuấn, Lăng Vi Vi hết sức cảnh giác liền lên tiếng nạt lại ông ta.
“Làm cái gì? Đương nhiên là cho hai cô cơ hội được sống rồi. Nếu
không phải trợ thủ đắc lực nhắc tôi thì tôi lại quên đi trưởng phòng
Lăng là một mỹ nhân đấy. Hiếm khi anh em mới có hứng thú, tôi cũng không muốn làm họ mất hứng. Nể tình các cô cũng có chút sắc vóc, tôi có thể
rộng lượng với các cô một chút, đưa cả hai cô ra nước ngoài. Đương
nhiên, điều kiện là các cô phải hầu hạ cho tốt anh em của tôi, nếu
không…”
“Ông nằm mơ đi.”
Mặc dù đã nhận ra có điều gì đó không ổn thông qua ánh mắt của gã đàn ông trói mình ở đây nhưng khi nghe từ chính miệng La Trung Tuấn nói,
Lăng Vi Vi không thể nào bình tĩnh nổi, cô thực sự phẫn nộ.
Trong đôi mắt trong như nước hồ thu của Lăng Vi Vi chí ít vẫn còn
chút hoảng sợ, nhưng lúc này nó đã được thay thế bằng sự phẫn nộ và tủi
hổ. Nếu không phải vì hàng trăm công nhân của nhà máy sắp tới đây và còn đang nghĩ cho họ thì e rằng Lăng Vi Vi đã cắn lưỡi tự sát rồi.
“Các người dám đụng tới tôi thì bà cô đây cắn lưỡi tự tử.”
Người tức giận và cảm thấy tủi hổ không chỉ có mình Lăng Vi Vi mà còn cả Ninh Kỳ nãy giờ im lặng nữa. Lúc này rõ ràng cô không thể nào giữ
nổi thái độ im lặng được.
Bị giết hại bằng cách cho nổ mìn đối với cô tiếp viên hàng không Ninh Kỳ đã là một sự ấm ức và đau đớn lắm rồi. Có điều vì không muốn Lăng Vi Vi phải chịu thêm gánh nặng tâm lý nên cô mới im lặng từ nãy đến giờ.
Đương nhiên, cũng còn một lý do khác nữa là cô đã bị cảnh này làm cho sợ hãi. Ninh Kỳ cũng chưa có kinh nghiệm như Lăng Vi Vi, từng bị đầu gấu
uy hiếp đưa tới hộp đêm Đế Hào.
Dù gì Ninh Kỳ cũng đã nhận được không ít món hời từ Lăng Vi Vi, giờ
có muốn chạy cũng chạy không nổi, phải cùng Lăng Vi Vi xuống Hoàng Tuyền thôi. Mặc dù không cam lòng nhưng Ninh Kỳ biết rằng việc đã tới nước
này thì cô cũng đành phải chấp nhận. Thế nhưng trước khi chết còn phải
chịu sự dày vò tủi nhục thì cô đương nhiên không thể nào chấp nhận nổi.
“Người có thể giết nhưng không được làm nhục. Mặc dù Lăng Vi Vi và
Ninh Kỳ không phải là quân tử nhưng bọn họ là những cô gái rất rõ ràng
trong mọi chuyện, ở một mức độ nào đó mà nói thì khí thế cũng chẳng kém
đàn ông là mấy.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cũng đúng như hai người bọn họ vừa nói. Dù gì cũng phải chết. Để không bị lăng nhục, bọn họ thà tự cắn lưỡi tự tử còn hơn.
“Nhân nhượng còn không muốn.” Thấy Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ nạt lại
mình, sắc mặt La Trung Tuấn tối sầm cả lại. Ông ta nạt lại, rồi quay đầu nhìn về gã đàn ông trọc đầu bên cạnh mình, nói: “Tôi đi trước, hai
người bọn họ giao cả cho cậu. Muốn chơi thế nào tuỳ cậu, nhưng các cậu
chỉ có nửa tiếng, nhớ ra sớm một chút.”
Nói rồi La Trung Tuấn toan sải bước rời đi.
Loảng xoảng!
Đùng!
Đùng!
Đùng!
Sau một loạt những âm thanh dữ dội, là tiếng nổ liên tiếp của những
trái bom mà La Trung Tuấn đã dặn đàn em của mình cài trong nhà máy.
Sau khi La Trung Tuấn dứt lời, còn chưa kịp bước thêm một bước thì cả mười tên đàn em đang vây quanh Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ ngã vật ra đất.
Kể cả là gã đầu trọc đứng kề cận bên ông ta cũng không may mắn thoát
khỏi. Bị trái bom không biết bay từ đầu ra đập trúng vào đầu nên gã ta
đã hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Tình thế chuyển biến quá nhanh khiến người thất thần không chỉ có
mình La Trung Tuấn mà còn cả hai cô gái đang trỗi lên ý định tự sát là
Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ.
Còn khi bóng người cao gầy của Lâm Phi từ từ bước ra thì cả hai cô gái vẫn chưa kịp định thần lại mà nhận ra luôn.
“Là, là, là mày. Mày còn chưa chết?”
Sau khi Lâm Phi đi tới gần, La Trung Tuấn mới định thần trở lại. Giây phút ông ta nhận ra Lâm Phi, ông ta nheo đôi mắt lại nhìn đầy kinh
ngạc.
Rõ ràng ông ta hết sức bất ngờ với sự xuất hiện của Lâm Phi.
Trong dự liệu của ông ta thì sự xuất hiện đường đột của Lâm Phi -
người đã bị ông ta cử đám tay chân đi xử lý còn giải quyết luôn cả mười
tên đàn em của ông ta khiến La Trung Tuấn hết sức kinh ngạc.
Rầm!
“Nói năng không lưu loát thì cần cái miệng làm gì?”
Lâm Phi còn đang ở khách sạn chờ đợi chuẩn bị được hưởng cái phúc làm người mà đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ
quay về, ngược lại còn gặp phải hai tên sát thủ.
Khó khăn lắm mới tới được nhà máy, lại còn phải tháo bom kích nổ.
Tháo bom là chuyện nhỏ nhưng tìm bom mới là chuyện mất thời gian và tốn
công sức. Lâm Phi chẳng dễ dàng gì mới tháo xong bom nên hắn đã mất sức
kiên nhẫn từ lâu rồi, đâu còn muốn nghe La Trung Tuấn nói năng lảm nhảm
nữa. Lâm Phi cướp lấy chiếc điều khiển của La Trung Tuấn, nhét vào trong miệng ông ta rồi đạp luôn ông ta ra ngoài.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Lâm Phi.”
“Tên họ Lâm kia, mau tới giúp tôi cởi trói.”
Sau khi Lâm Phi xử lý xong xuôi mọi việc, Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ mới
định thần trở lại được đôi chút, cả hai cô gái mừng rỡ lên tiếng ra hiệu cho Lâm Phi.
Lâm Phi từ từ đi tới phía hai cô gái, vừa đi vừa rút ra hai tấm vé
máy bay từ trong túi quần ra rồi nhếch miệng cười ngoác mồm: “Cởi tró.
Được! Nhưng trước khi cởi trói cho hai cô thì có phải hai cô nên giải
thích cho tôi biết hai tấm vé này để làm gì không?”
Sự mừng rỡ của Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ sau khi từ cõi chết trở về được
đổi lại bằng khuôn mặt hết sức thú vị, hết sức thú vị sau khi Lâm Phi
rút ra hai tấm vé máy bay…
“Sao không nói gì nữa, bình thường các cô mau mồm mau miệng lắm cơ mà, chỉ một lời giải thích thôi, khó thế à?”
Lâm Phi định bụng sau khi tháo xong đống bom sẽ thận trọng chui vào
chiếc xe chở Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ tới đây để xem còn trái bom nào còn
sót hay không.
Suy nghĩ của hắn rất tốt, tính toán cũng hết sức chu đáo. Có điều, kết quả lại khiến hắn thật sự không hề vui.
Bom thì không tìm được, ngược lại còn tìm được một đống túi to túi
nhỏ nào là quần áo, đồ trang điểm của Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ, và ngoài ra còn có hai tấm vé máy bay bay từ Ninh Châu về thành phố Trung Hải đang
trong tay Lâm Phi lúc này nữa.
Lâm Phi vốn dĩ đã nghi ngờ, bây giờ khi trông thấy khuôn mặt hết sức
thú vị này của hai cô gái và cả ánh nhìn của hai người trao cho nhau sau đó mới ngẩng đầu nhìn Lâm Phi mà Lâm Phi không đoán ra được âm mưu của
hai người làm sau lưng hắn thì chẳng phải là hắn đang lãng phí cả bao
nhiêu năm tung hoành chốn tình trường sao.
“Tôi, chúng tôi muốn về thành phố Trung Hải trước để chuẩn bị cho anh điều bất ngờ.”
Ninh Kỳ mưu mô xảo quyệt, sau khi trầm ngâm mất mười mấy giây, cuối
cùng cô ta cũng không tiện im lặng nữa, ngẩng đầu bắt đầu giải thích cho âm mưu lừa dối của mình và Lăng Vi Vi.
“Bất ngờ?”
Thấy Ninh Kỳ trấn tĩnh lại nhưng đôi mắt lại không dám nhìn thẳng mình, Lâm Phi thật sự tức tối điên người.
Nếu không phải trước đó hắn còn do dự thì lúc này về cơ bản chắn đã
có thể khẳng định Ninh Kỳ và Lăng Vi Vi đã thương lượng xong xuôi định
bỏ trốn rời đi rồi để hắn ở lại Ninh Châu một mình.
Nghĩ vậy Lâm Phi vốn đã không hề vui vẻ lại lạnh lùng bật cười: “Con
người tôi không thích để người khác chuẩn bị bất ngờ gì cho mình cả. Tôi chỉ thích tự mình đi tìm bất ngờ thôi. Các cô đã có lòng muốn mang bất
ngờ cho tôi thì cần gì phải đợi tới khi quay về. Tối nay là được.”
Lâm Phi còn đang nằm trong khách sạn với đầy khao khát và mộng mơ,
đợi Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ về để hưởng thụ nữa. Còn may cả hai cô gái mới chỉ bị trói. Nếu như La Trung Tuấn nhận được tin mà ra tay ngay lập tức thì e rằng Lâm Phi thật sự đã bị Lăng Vi Vi và Ninh Kỳ bỏ lại thật rồi.
Những việc thế này đàn ông chẳng ai có thể nhẫn nhịn nổi chứ đừng nói là Lâm Phi.
Nói rồi Lâm Phi lập tức cởi trói cho hai cô gái, rồi vác cả hai cô lên vai.
Đã muốn bỏ rơi Lâm Phi, mặc dù không thành công nhưng hành động này vẫn làm tổn thương sâu sắc đến tâm hồn thuần khiết của hắn.
Tự làm thì tự chịu. Lăng Vi Vi đã làm tổn thương tới tâm hồn thuần khiết của Lâm Phi thì cũng phải trả một cái giá….