Đúng như Mạnh Hữu Đức suy nghĩ, phần thi này của Khương Lê quả nhiên là đã truyền tới trong cung.
Ngự Thư Phòng, một nam tử trẻ từ từ đi ra, trước cửa Tô công công khom người tiễn hắn ra ngoài, nhìn hắn rời đi bản thân cảm thán, cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, ấy thế chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã đi đến được vị trí như hiện nay, quả thật là xuôi dòng mát mát, hậu sinh khả uý.
Người trẻ này không ai khác chính là đương kim trung thư xá lang Thẩm Ngọc Dung. Hồng Hiếu Đế hiện nay thật sự yêu thích Thẩm Ngọc Dung, thường xuyên cùng hắn nói chuyện thời sự, thậm chí có người nói, Hồng Hiếu Đế có suy nghĩ muốn Thẩm Ngọc Dung vào Nội Các, tương lai coi như là người kế nghiệp của Khương Nguyên Bách.
Không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra ở tương lai, nhưng hiện tại điều đó cũng không ngăn cản được một số người nịnh nót.
Thẩm Ngọc Dung xuyên qua Ngự Hoa Viên, lúc đi ra bên ngoài, ở hành lang dài lại gặp một người.
Vĩnh Ninh công chúa đang ở bàn đá trước hoa viên nghỉ ngơi, nhìn thấy hắn, liền lộ ra một nụ cười quyến rũ nói: "Thẩm đại nhân."
Đang là ngày mùa hè, Ngự Hoa Viên bóng cây rậm rạp, gió mát hiu hiu, ánh nắng như chỉ vàng xuyên qua tán cây chiếu rọi xuống, vừa đúng chiếu sáng nửa gương của ả. Quả nhiên, phú quý, diễm lệ, làn da tưạ như ngọc, thật làm cho ai cũng muốn sờ một cái.
Rõ ràng mặt mày tự phụ, bộ dạng kiêu căng, nhưng cử chỉ lại làm ra vẻ ôn nhu, thư thái, lễ phép đoan trang.
Thẩm Ngọc Dung chắp tay hành lễ: "Công chúa điện hạ."
"Ngươi vừa rồi mới từ chỗ hoàng huynh ra đây, là nói chuyện gì vậy?" Vĩnh Ninh công chúa nhẹ nhàng phe phảy chiếc quạt mỏng, môi tô son đỏ thẫm, nở nang no đủ, kiều diễm ướt át.
Thẩm Ngọc Dung dời ánh mắt đi, nói: "Bệ hạ nghe nói hôm qua đã công bố kết quả bảng vàng, đứng đầu Quốc Tử Giám và Minh Nghĩa Đường rơi vào hai nhà, hạ quan đàm luận chính là về chuyện này."
"À?" Vĩnh Ninh công chúa kinh ngạc nhìn hắn, giọng điệu có chút nũng nịu, lại mê người, nói: "Việc này bổn cung cũng nghe qua. Nghe nói người đứng đầu ở Minh Nghĩa Đường là Khương gia nhị tiểu thư, năm đó bị Khương gia trục xuất ra am ni cô cô đơn tám năm, mới hồi kinh đâu đó một tháng, vào Minh Nghĩa Đường cũng chỉ mới 10 ngày, lại có thể đoạt giải nhất." Ả mìm cười ngọt ngào. "Thật sự là một tài nữ, nghe nói là một tay viết tốt, bổn cung chưa có tận mắt nhìn qua, Thẩm đại nhân nghĩ thế nào?"
Thẩm Ngọc Dung ngẩn ra, cúi đầu nói: "Hạ quan cũng chưa thấy qua."
"A," Vĩnh Ninh công chúa lại nhẹ nhàng cười một tiếng, "Vốn dĩ ta còn nghĩ rằng Thẩm đại nhân nhất định sẽ đi gặp một lần, nhưng không ngờ Thẩm đại nhân lại không có hứng thú. Chắc là Thẩm đại nhân đã nhìn quen tài nữ rồi, nên càng yêu thích "phấn hồng chi sắc" hơn nhỉ?" câu cuối cùng mang theo sự ngả ngớn câu dẫn.
Thẩm Ngọc Dung lui ra phía sau một bước, nói: "Công chúa cẩn thận lời nói."
"Xem ngươi bị dọa kìa." Trong mắt Vĩnh Ninh công chúa hiện lên một tia không vui, sau đó lập tức biến mất, oán trách nói: "Người của ta đều ở bên ngoài phủ, ta và ngươi nói chuyện cũng không ai nghe thấy. Mấy ngày nay đã lâu không gặp, ngươi có nhớ ta không?"
Càng ngày càng tùy tiện.
Thẩm Ngọc Dung hơi cúi đầu, cái gật đầu gần như vô hình.
Chỉ cái gật đầu nhẹ này đã khiến Vĩnh Ninh công chúa vui vẻ ra mặt. Nàng thậm chí còn đưa tay chạm vào tay Thẩm Ngọc Dung, cười nói: "Ta biết ngươi cũng nhớ tới ta, chỉ là gần đây việc vặt quá nhiều, ta không thể tới tìm ngươi. Ngày mai Minh Nghĩa Đường sẽ kiểm tra ba môn sau, không bằng ngươi và ta đều tới xem đi, xem xong thì..." Âm cuối biến mất ở trong mập mờ.
Thẩm Ngọc Dung tùy ý để ả ta nắm tay, vẻ mặt dịu đi một chút, nhẹ giọng nói: "Công chúa..."
"Ta đã nói từ lâu, khi không có người ở bên cạnh, ngươi hãy gọi ta là Vĩnh Ninh." Vĩnh Ninh nhìn mặt mày tuấn lãng của hắn mà si mê. Ngay từ lần đầu gặp Thẩm Ngọc Dung, nàng liền yêu Thẩm Ngọc Dung. Một nam tử tuổi trẻ tuấn lãng như vậy, còn biết chuyện chính sự, làm thơ văn hoa mỹ. Khi thấy hắn cưỡng trên con ngựa cao to dạo phố, trái tim của nàng đã bị cướp mất, không bao giờ có thể lấy lại được.
Chỉ tiếc, đã có vợ, nhưng mà, chuyện đó cũng không phải là vấn đề lớn. Nàng là kim chi ngọc diệp hoàng gia công chúa, mà thê tử của hắn, chỉ là nữ nhi của quan lại nhỏ, dù cho tài sắc vẹn toàn thì cũng hèn mọn như kiến.
Cho nên ả giết nàng.
Vĩnh Ninh công chúa biết, Thẩm Ngọc Dung trong lòng không phải không có Tiết Phương Phi. Tiết Phương Phi sinh ra có bề ngoài xinh đẹp, lại có thanh danh là tài nữ, cùng Thẩm Ngọc Dung là vợ chồng nhiều năm. Thẩm Ngọc Dung vẫn còn chút tình cảm, Vĩnh Ninh công chúa lại không chấp nhận được trong lòng hắn có nửa điểm không thuộc về nàng. Đối với Tiết Phương Phi, ả không chỉ muốn mạng của nàng, còn muốn thanh danh, tôn nghiêm của nàng, muốn nàng hai bàn tay trắng mà chết đi, Theo cách đáng xấu hổ nhất.
Ai cho phép nàng chiếm thứ không thuộc về mình?
Đến cùng bản thân cũng là người chiến thắng.
Thẩm Ngọc Dung không ở trong hoa viên quá lâu được, dù sao trong cung có rất nhiều tai mắt, tuy có người bảo vệ Vĩnh Ninh công chúa, như vẫn là sợ xảy ra việc ngoài ý muốn. Tiết Phương Phi chết còn chưa được nửa năm, nếu như có tin đồn cùng Vĩnh Ninh công chúa có quan hệ tình cảm, e là không thể ngăn mọi người bàn tán.
Vĩnh Ninh công chúa lưu luyến nhìn bóng lưng của Thẩm Ngọc Dung biến mất.
Dưới bóng cây đó lại không còn ai nữa, Vĩnh Ninh công chúa nghĩ, thỉnh thoảng nàng sẽ vào cung, bề ngoài là để nói chuyện với Lưu thái phi, nhưng kì thực chỉ là đến nhìn người trong lòng mà thôi, thật gian nan. Tiết Phương Phỉ cũng đã chết, nhưng bản thân vẫn không thể có thời gian cùng hắn, không thể quang minh chính đại, mà lại như yêu đương vụng trộm. Nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi cảm thấy ai oán.
"Thật khó để ở bên nhau mà..." Ả thở dài.
Bỗng nhiên nghĩ đến cuộc kiểm tra ngày mai, lại có thể hạnh phúc một chút với Thẩm Ngọc Dung. Đuôi mày của Vĩnh Ninh công chúa liền hiện lên một tầng vui mừng. Đối với nữ tử tài hoa ả luôn không thích, đơn giản là họ khiến ả nhớ đến Tiết Phương Phi.
Lại nói, chữ viết của Tiết Phương Phi lúc trước ở Yến Kinh là tuyệt nhất, chữ viết của Tiết Phương Phi là kiểu nhỏ như trâm hoa, còn của Khương nhị tiểu thư nét chữ lại giống như nam tử.
Tài nữ đời vào cũng có, Tiết Phương Phi đến cùng đã chết.
...
Trong Phương Phi Uyển, Bạch Tuyết xem Khương Lê đang luyện chữ, cân nhắc một lát, nói: "Chữ viết của cô nương thật khí phách"
"Khí phách", đã là từ trang trọng nhất mà Bạch Tuyết có thể nghĩ ra.
"Đúng thế, đúng thế" Minh Nguyệt bưng trà đi lại lướt nhìn, cười nói: "Chữ của cô nương với các nữ nhi khác không giống nhau
Khương Lê cười cười.
Khi nàng là Tiết Phương Phi, nửa đời trước ở Đồng Hương, chữ viết rồng bay phượng múa, là nàng học theo khí thế anh hùng của Tiết Chiêu, nửa đời sau đến Yến Kinh, lại bắt đầu sửa thành chữ nhỏ như trâm hoa.
Không phải vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì tất cả các phu nhân, tiểu thư ở Yến Kinh đều viết như vậy, vì không muốn mình như đặc lập độc hành [1], muốn nhanh hòa nhập vào vòng quý nhân này. Nàng đã từ bỏ nhưng điều mình yêu thích, trong đó có cả thói quen viết chữ.
[1] đặc lập độc hành (特立独行) đi đứng một mình, ý nói không a dua theo ai vậy
Ngay cả Thẩm Ngọc Dung, chắc cũng cho rằng nàng giỏi viết kiểu chữ nhỏ trâm hoa. Nhưng xưa đâu bằng này, chữ nhỏ trâm hoa tất nhiên đẹp, nhưng thân là nữ tử, bước đi trong thiên hạ vốn đã gian nan hơn nam tử, đơn giản vì người đời đối xử với đàn ông rất khoan dung nhưng phụ nữ lại rất khắc nghiệt.
Một khi đã như vậy, đừng dựa vào trời hay đất, chỉ dựa vào chính mình. Nếu coi mình là nam nhi, tự nhiên cũng có thể chịu đựng được sự thay đổi của sự thật.