Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 128: Phiên ngoại - Kiếp trước (4)




Từ khi Lâm Thanh Hàm đến bệnh viện gặp Khúc Mặc Thương ngày hôm đó, cả hai đã không gặp nhau trong một thời gian dài. Nhưng cũng không có nghĩa là cắt đứt liên lạc, kể từ khi thêm QQ, thỉnh thoảng Khúc Mặc Thương sẽ nói chuyện phiếm với nàng.
Ừm, nội dung của cuộc trò chuyện rất cố định, mỗi lần đều là ngượng ngùng hỏi nàng một số câu hỏi, có thể thấy giữa các dòng chữ rất cẩn thận, hơn nữa còn rất đúng mực.
Có ý tứ chính là mỗi lần hỏi chỉ biết hỏi một vấn đề, hỏi xong sẽ nói chuyện với nàng một lúc, thời gian được kiểm soát rất tốt, sau vài lần liền định lúc 8h30 hàng đêm, hơn nữa đều là kết thúc trong vòng 15 phút.
Gần đây Lâm Thanh Hàm rất bận, nàng mạng mẽ bắt lấy Thiên Thịnh và ký hợp đồng với Khúc Mặc Thương, bán cổ phần với giá thấp khiến nhiều cổ đông bất mãn. Mặc dù đã có mảnh đất kia làm bồi thường, nhưng rõ ràng là mua bán lỗ vốn, cho nên nàng gánh vác áp lực rất lớn.
Hơn nữa vừa lúc gặp Khúc Mặc Thương trọng thương hôn mê, cho nên tiếng nói phản đối càng lúc càng lớn, thêm vào đó nàng vừa nắm quyền của Khổng Ích Tường nên bên kia cũng nháo nàng phiền lòng, mấy tháng nay nàng đều rất mệt mỏi.
Nhưng ngoài dự đoán, Khúc Mặc Thương hỏi nàng, nói chuyến phiếm với nàng mà nàng lại không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại là có loại thoải mái không thể tả, Khúc Mặc Thương mất trí nhớ có chút đáng yêu, lại rất ngoan ngoãn, thường thường cũng sẽ lộ ra săn sóc ở độ tuổi này, có lúc cảm thấy cô có tính trẻ con, có lúc lại cảm thấy cô thành thục, cảm giác rất mâu thuẫn.
Lâm Thanh Hàm không có bạn bè, sau khi Lâm Yên qua đời, sinh mệnh của nàng cơ hồ không còn có thể thổ lộ cảm xúc với người khác. Mặc dù Trần Quảng Mạc và Tôn Nhã là đối tác đáng tin cậy của nàng, nhưng giữa bọn họ nhiều nhất chỉ là công việc. Hiện tại nghĩ lại, nhiều năm như vậy người duy nhất nói chuyện với nàng về những vấn đề vụn vặt khác chính là Khúc Mặc Thương.
Nàng ngã người ra ghế, bỏ tay ra khỏi chuột, xoa lông mày rồi liếc nhìn chiếc điện thoại ở một bên. Trong lúc làm việc điện thoại nàng đã bật sáng vài lần, chỉ là nàng không có để ý tới.
Khi nhìn điện thoại đã là 8 giờ 25, nàng vô thức cầm điện thoại, khi lấy điện thoại nàng có chút tự giễu, thói quen này hẳn là hình thành quá nhanh, đây không phải là tính cách của nàng.
Trong lòng nghĩ như vậy, đến phút 30, điện thoại trong tay không chút động tĩnh, trong lòng nàng vậy mà có chút mất mất.
Đương nhiên cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng đơn giản nhìn tin nhắn, trả lời xong lại đặt điện thoại trở về chỗ cũ.
Giải quyết xong chuyện trong tay, nàng nhìn thời gian, đã gần mười giờ, nàng nên đi tắm. Đóng máy tính lại, Lâm Thanh Hàm thu dọn bàn làm việc, chọn một cuốn sách rồi đi vào phòng ngủ.
Trước khi vào phòng tắm, nàng mở điện thoại ra thấy một thông báo hiện lên, là Khúc Mặc Thương.
Nàng không khỏi nhấp vào tin nhắn, đầu tiên nhìn thấy chính là biểu cảm khóc thút thít, sau đó là một vài tin nhắn liên tiếp.
"Hôm nay nhắn tin muộn, tôi không cẩn thận ngủ quên, đến bây giờ mới dậy, buổi tối cô có tăng ca không?"
"Hẳn là cô cần tắm rửa nghỉ ngơi, tôi không quấy rầy cô."
Lâm Thanh Hàm nhìn tin nhắn bên trên, trầm ngâm một chút liền gửi tin nhắn đi: "Lúc này mà ngủ sao, có phải rất mệt không? Hay là không thoải mái?"
Lúc này Khúc Mặc Thương đang cầm cốc uống nước, lâu lâu lại hắt xì hơi, chóng mặt nhức đầu rất khó chịu. Hôm nay thức dậy cô đã cảm thấy không thoải mái, sau đó nghĩ rằng chỉ là cảm lạnh nhẹ nên cũng không quan tâm, ban ngày ở nhà đọc sách. Hiện tại cô dành nửa ngày để đọc một số kiến thức cơ bản phổ thông, nửa ngày còn lại xem các khóa học đại học và tự học ở nhà.
Cuối cùng cũng thấy đã hơn bốn giờ, không chịu được nữa nên nằm trên giường nghỉ ngơi, mơ mơ màng màng lại ra một thân mồ hôi, nhìn thấy thời gian thì đã là chín giờ bốn mươi rồi. Ngủ lâu như vậy, tình trạng mệt mỏi này không những không giảm đi mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn, điều đáng sợ nhất chính là cô giống như bị sốt nặng.
Mà hôm nay là ngày Khúc Thịnh làm kiểm tra, cho nên Tiêu Vân Anh đã đưa Khúc Thịnh đến bệnh viện. Mặc dù hiện tại Khúc Mặc Thương là linh hồn mười lăm tuổi, nhưng thân thể cô thực sự là một người trưởng thành độc lạp, Tiêu Vân Anh cũng không hoàn toàn xem cô như hài tử.
Bởi vì tạm thời có việc khẩn cấp nên Tiêu Vân Anh đến công ty tăng ca, vốn dĩ nhờ a di đến ở cùng, nhưng Khúc Mặc Thương không chịu, cho nên bây giờ chỉ có một mình Khúc Mặc Thương ở nhà.
Cảm giác bị bệnh rất khó chịu, Khúc Mặc Thương mười lăm tuổi cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng khi tỉnh lại cô vô thức nhìn vào điện thoại, trên đó ngoại trừ tin nhắn Xa Giai Di kêu cô thời gian cùng nhau đi mua sắm, còn có cuộc gọi nhỡ của Khúc Thịnh cũng không có gì, Lâm Thanh Hàm không có gửi tin nhắn cho cô, QQ không có, WeChat mới thêm cũng không.
Xem xong cô lại cảm thấy xấu hổ, Lâm Thanh Hàm bận như vậy sao có thể chủ động gửi tin nhắn cho cô? Cô tìm nàng hỏi chuyện lâu như vậy, mỗi lần hỏi nàng có thể trả lời đã là rất tốt. Gọi điện thoại qua bên kia, sợ nói mình bệnh thì Khúc Thịnh sẽ lo lắng, cho nên nói sáng mai sẽ đến đón ông, nói xong Khúc Mặc Thương liền cúp máy.
Có lẽ sinh bệnh ý chí cùng sức lực đều bạc nhược, Khúc Mặc Thương mười lăm tuổi cũng không thể duy trì ổn trọng cùng khắc chế rụt rè như thường ngày, cho nên ở nơi đó cắt cắt xóa xóa vẫn là gửi một tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm. Một cái mặt khóc thút thít, biểu tình rất đáng yêu, Khúc Mặc Thương nghĩ vậy, sau đó uyển chuyển giải thích lý do thất ước hôm nay.
Kỳ thực, cô không nghĩ Lâm Thanh Hàm có thể trả lời mình, mà cô chỉ muốn tìm một người trò chuyện vì cảm giác cô đơn cùng ủy khuất đột ngột kéo đến. Xa Giai Di là bạn tốt của cô, nhưng thực tế là bạn tốt của Khúc Mặc Thương hai mươi chín tuổi, mặc dù giữa hai người không xa lạ như vậy, nhưng cô không biết phải nói với nàng thế nào.
Gửi tin nhắn xong, cô ngẩn người uống nước, nhìn mấy phút rồi cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống. Cô chóng mặt cho nên tiếp tục nằm, nói không chừng ngày mai sẽ tốt lên.
Cô hắt hơi, lấy khăn giấy lau miệng mũi, điện thoại chợt vang lên, cô vội vàng nhìn lại không khỏi câu môi cười, đúng là Lâm Thanh Hàm.
Cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, mở hộp thoại, do dự, gõ đi gõ lại nhiều lần, cuối cùng gửi một cái biểu cảm khóc thút thít, "Hình như tôi bị bệnh rồi, rất khó chịu. Bất quá tôi đã uống rất nhiều nước ấm, buổi chiều ngủ tới giờ đổ rất nhiều mồ hôi, chắc là sẽ ổn thôi."
Cái này là tất cả kinh nghiệm của Khúc Mặc Thương từ trước đến nay, trước kia bị bệnh đều là dì Hoàng đưa cô đến bệnh viện, cảm lạnh nhẹ thì uống thuốc, ngủ để đổ mồ hôi.
Lâm Thanh Hàm nhìn thấy tin nhắn của cô lại khẽ cau mày: "Buổi chiều ngủ đến giờ? Chưa ăn cơm chiều sao? Trong nhà không có ai phải không?"
Lâm Thanh Hàm đại khái đã biết tình hình nhà cô, Khúc Thịnh đang không hồi phục tốt, hẳn là phải có người ở nhà chăm sóc cô, nhưng nếu như vậy thì sẽ không làm cô ngủ quên cũng chưa ăn cơm.
Khúc Mặc Thương không ngờ cô lại nhạy bén như vậy, hít hít mũi, ho vài cái rồi tiếp tục gõ: "Hôm nay ba tôi đi tái khám, hiện tại đang ở bệnh viện. Mẹ tôi đi tăng ca, vốn dĩ chuẩn bị đi qua bồi ba tôi, kết quả là ngủ quên mất."
Lâm Thanh Hàm vẫn luôn nhíu mày: "Cô bị sốt phải không? Uống thuốc chưa?"
Khúc Mặc Thương sờ trán, cũng không biết có phải là ảo giác không, hình như cô đang rất nóng. Lúc này cô được Lâm Thanh Hàm nhắc nhở mới hậu tri hậu giác đi đo nhiệt độ, cô đi tới mở hộp y tế lấy nhiệt kế, trong đó có thuốc cảm, nhưng hình như đã lâu không đổi, đều đã hết hạn.
"Hình như là bị sốt, nhưng chắc không sao đâu. Thuốc hết hạn nên tôi không dám uống."
Lâm Thanh Hàm quả thực tức giận đến mức bật cười, còn không dám uống? Chỉ là suy nghĩ một chút, cô quan sát thấy trí nhớ của Khúc Mặc Thương mới có mười lăm tuổi, kinh nghiệm tâm trí cũng dừng ở năm mười lăm tuổi, cho nên không biết cách chăm sóc bản thân là chuyện bình thường.
Sau đó nàng lại cảm thấy bất lực, Tiêu Vân Anh quá bận rộn, tinh lực bị phân tán, quá lơ là Khúc Mặc Thương, nhưng Khúc Mặc Thương biết rất rõ tình hình của mình mà vẫn còn rất mơ hồ.
Nghĩ xong nàng vẫn có chút không yên tâm, nàng cũng đã từng một mình vượt qua nỗi cô tịch, cũng đã từng trải qua dày vò không ai có thể dựa vào cùng chăm sóc khi ốm đau, tư vị này rất khó chịu, huống chi là hài tử mười lăm tuổi? Tuy rằng đứa nhỏ này thoạt nhìn rất thành thục.
Không nghĩ nhiều, nàng tìm thuốc dự phòng trong nhà, suy xét lại chỉ đơn giản mang theo hộp thuốc, nàng sống một mình, vì để đề phòng cho nên có đầy đủ các loại thuốc.
Đi xuống lầu, nàng lái xe mở định vị, sau đó bấm vào mấy số trong danh bạ, chọn một số rồi gọi đi.
"Lâm tổng... Thanh Hàm, sao lại gọi điện thoại? Hắt xì! Hắt xì!"
Khúc Mặc Thương nói giọng mũi rất nhẹ, vừa nói xong lại hắt xì hai cái, sau đó giọng nói hơi khàn cùng giọng mũi hơi xa.
“Thực xin lỗi, tôi không nhịn được.” Giọng nói có chút ngượng ngùng, có chút khác với thang âm thường ngày của cô, nhưng lại lộ ra cảm giác trầm thấp, kỳ thực rất êm tai, giọng nói này tuyệt đối không giống như người hiện đang là tâm trí mười lăm tuổi.
Lâm Thanh Hàm nghe được có chút thất thần, nhưng nàng cũng thấy Khúc Mặc Thương cảm lạnh khá nghiêm trọng.
"Nhà cô ở đâu?"
Giọng nói lãnh đạm trước sau như một của nàng truyền đến trong điện thoại, không có cảm xúc gì cho nên khiến Khúc Mặc Thương sững sờ một lúc: "Hả?"
“Cô ở đâu, địa chỉ.” Lời nói ngắn gọn, lộ ra hương vị kinh doanh, làm cho Khúc Mặc Thương vô thức báo cáo địa chỉ, sau đó bên kia trầm thấp nói, “Ừm, cúp máy."
Để lại Khúc Mặc Thương mang vẻ mặt mờ mịt, một lúc sau đại não chậm chạp mới có phản ứng, chẳng lẽ Lâm Thanh Hàm muốn tới đây?
Giây tiếp theo, Khúc Mặc Thương mang vẻ mặt túng quẫn bỗng nhiên choáng đầu, suýt chút nữa đã làm mình hoảng đến ngất xỉu.
Sau một trận choáng váng, cô nhanh chóng ổn định đầu để bớt cảm giác choáng váng. Ngồi ở trên giường, Khúc Mặc Thương thầm mắng mình suy nghĩ nhiều, trí tưởng tượng của nữ sinh sơ trung còn chưa tiêu tán. Này đã hơn mười giờ, cũng chỉ có trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, bạn trai học đường bá đạo chơi trò lãng mạn mới có loại chuyện này.
Cô là người trưởng thành mang thân hình 30 tuổi, cho nên không thể suy nghĩ vớ vẩn như vậy, hơn nữa hiện tại miễn cưỡng coi Lâm Thanh Hàm là bạn, chứ không phải bạn gái của Khúc Mặc Thương ở thế giới khác. Nếu uống thêm nước ấm sẽ tốt lên, thế nhưng... Khúc Mặc Thương mếu máo, thậm chí còn không có nước ấm để uống.
Cô choáng đầu suy nghĩ, lại ngã xuống giường, thật sự không thoải mái, vừa rồi đo nhiệt độ thì thấy là 38,5 °C. Trong lòng kỳ thực cảm thấy hơi khó chịu, tuy ở tuổi mười lăm cô có mối quan hệ không tốt với Khúc Thịnh, ba mẹ cô cũng rất bận rộn, nhưng dì Hoàng vẫn luôn ở bên cạnh cô, còn có một nhóm bạn tốt. Hiện tại ngoại trừ Xa Giai Di thì bọn họ đều đã không còn thuộc về cô.
Cô thực sự rất mệt nhưng không ngủ được, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô thở rất dồn dập, tưởng rằng mình nghe nhầm, nín thở nghe một lúc mới phát hiện thực sự là tiếng chuông cửa. Lúc đầu cô thực sự có chút sợ hãi, dù sao đã muộn như vậy không có khả năng là có người trở về.
Nhưng chuông cửa ở đằng kia vẫn tiếp tục vang lên, còn có tiếng xe yếu ớt. Nếu là trộm thì phỏng chừng sẽ không đi bằng ô tô, điện thoại của cô đổ chuông, khi nhìn thấy ID người gọi thì nhịp tim của cô đột nhiên tăng nhanh.
"Thanh, Thanh Hàm?"
Trong lòng cô mơ hồ có nghi ngờ, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, còn chưa kịp suy nghĩ thì giọng nói của Lâm Thanh Hàm đã truyền đến bên tai: "Tôi đang ở trước cửa nhà cô."
Khúc Mặc Thương sững sờ ba giây, sau đó phát ra tiếng kêu ngắn từ cổ họng, đó có lẽ là âm thanh mà một thiếu niên phát ra khi kinh hỉ. Sau đó lại bị cô rụt rè nuốt xuống, lật người, vén chăn bông lên đi dép vào, một loạt động tác được hoàn thành vô cùng nhuần nhuyễn.
Cô chạy xuống lầu một, mở cổng ngoài sân rồi lại mở cửa. Khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàm, hai mắt cô sáng lên, mặc dù lý trí bảo cô phải bình tĩnh lại, nhưng tay chân cô hơi run, giọng nói lúc này đều lộ ra kinh hỉ cùng vui vẻ.
Cảnh tượng đêm nay, rất lâu sau này Lâm Thanh Hàm vẫn còn nhớ, Khúc Mặc Thương mặc đồ ngủ đứng ở cửa, hai má vì sốt mà ửng hồng, đôi mắt sáng ngời nhìn chính mình dưới ánh đèn, vui sướng mở miệng: "A, sao cô lại tới đây!"
Cũng chính vào lúc này, dọc theo đường đi Lâm Thanh Hàm cảm thấy mình quá bốc đồng, đột nhiên cảm thấy mình làm đúng.
Hai mươi mấy năm qua, đây có lẽ là lần đầu tiên Lâm Thanh Hàm nhìn thấy một người vì nhìn thấy mình xuất hiện mà lộ ra dáng vẻ sạch sẽ đáng yêu cùng kinh hỉ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.