Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 131: Phiên ngoại - Kiếp trước (7)




Đôi mắt của Khúc Mặc Thương quá nóng bỏng, linh hồn non nớt này chưa từng trải qua tình người ấm lạnh, cũng chưa từng nếm trải chua ngọt đắng cay của tình yêu, chỉ biết cảm xúc dâng trào trong lòng lúc này đã thôi thúc cô si mê nhìn Lâm Thanh Hàm.
Cô không có học cách che giấu, Lâm Thanh Hàm lại thấy rõ, nàng đã thấy loại ánh mắt này rất nhiều. Trong kính sợ có chút si mê, trong kinh diễm cũng có mang theo du͙c vọng, nói trắng ra là lộ liễu hoặc ra vẻ thâm tình, nhưng với nàng bất quá đều là râu ria, nàng cũng sẽ không xúc động trước loại ánh mắt này.
Nhưng Khúc Mặc Thương trước mặt khác với bọn họ, đôi mắt trong suốt kia lúc này không che giấu được chút tâm tư, không có dục vọng khiến người phiền chán, cũng không có làm người khó chịu, chỉ là niềm vui đơn thuần, giống như nhìn thấy thứ gì mình thích, vui sướng thỏa mãn.
Điều này khiến Lâm Thanh Hàm lần đầu tiên phát hiện, hóa ra đôi mắt cũng có thể lộ ra ngọt ngào như được bọc trong mật. Khúc Mặc Thương nhìn nàng như vậy, lẽ ra nàng phải bối rối cùng kinh ngạc. Nhưng nhìn tâm tình của mình, thực sự là có kinh ngạc, nhưng thay vì bối rối lại có một loại vui mừng.
Khi Lâm Thanh Hàm lấy lại tinh thần cũng vì kinh hỉ này mà có chút bối rối, không biết có phải nàng đối với Khúc Mặc Thương đã vượt xa quá hay không. Khúc Mặc Thương mất trí nhớ mới mười lăm tuổi, kỳ thực vẫn còn là một đứa trẻ, ở tuổi này cô còn chưa trưởng thành, tình yêu của cô chỉ mới bắt đầu nảy mầm, nàng can thiệp vào có khiến cô lầm đường lạc lối hay không?
Ý thức được điểm này, Lâm Thanh Hàm bất giác cau mày phiền muộn nhìn sang chỗ khác. Mà cảm xúc đột nhiên thay đổi của nàng cũng làm Khúc Mặc Thương định thần lại, có chút tâm hoảng ý loạn dời mắt, đưa tay cầm lấy tách trà rót vào miệng.
Trà rất nóng, một ly kia là Lâm Thanh Hàm vừa mới rót cho cô. Lâm Thanh Hàm lập tức vội vàng nói: “Coi chừng nóng!” Giọng nói rơi xuống khiến Khúc Mặc Thương suýt chút nữa phun trà ra, nhưng sợ cảnh tượng này sẽ quá xấu hổ, cho nên cô ngậm lại, vẫn là Lâm Thanh Hàm vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Mau nhổ ra!"
Khúc Mặc Thương nhận khăn giấy, sau đó cúi đầu nhanh chóng hạ đầu lưỡi nhổ ra, cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu lưỡi khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Vốn dĩ cô hoảng sợ phát hiện mình đối với Lâm Thanh Hàm có cảm giác kỳ quái, mà tựa hồ Lâm Thanh Hàm đã phát hiện ra, Khúc Mặc Thương càng nghĩ đến chuyện này càng chán nản, hơn nữa đầu lưỡi đau đến khó chịu, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Lâm Thanh Hàm nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, sắc mặt hơi thay đổi, cho rằng cô bị bỏng nặng, nàng vội vàng đứng lên: "Thế nào, có đau không, cho tôi xem?"
Khúc Mặc Thương che miệng lắc đầu, Lâm Thanh Hàm vươn tay nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp mềm mại làm cho Lâm Thanh Hàm đình trệ một lúc, nhưng sau đó động tác của nàng trở nên cứng rắn hơn: "Ngoan một chút, cho tôi xem có bị phồng không."
Khúc Mặc Thương không lay chuyển được nàng, cho nên ngoan ngoãn mở miệng, mơ hồ nói, "Không có."
Lâm Thanh Hàm niết nhẹ ngón tay lên cằm Khúc Mặc Thương, cau mày cẩn thận nhìn đầu lưỡi đang hơi thè ra của cô. Cái lưỡi mềm mại hồng phấn đã bị vệt đỏ hằn lên, hiển nhiên là bị bỏng.
Cô vô thức di chuyển đầu lưỡi, có lẽ là vì rất đau, Lâm Thanh Hàm theo bản năng thổi cho nàng, chỉ là nhìn thấy Khúc Mặc Thương run rẩy, nàng mới lấy lại tinh thần. Chỉ là vào lúc này, Lâm Thanh Hàm đang đứng cúi xuống, ngón tay đặt ở cằm của cô, gần nhau như vậy lập tức khiến cho giữa hai người có một cảm giác ái muội dâng lên.
Lâm Thanh Hàm dừng động tác một hồi, sau đó buộc mình duy trì trấn định: "Bị bỏng rồi, tôi kêu phục vụ lấy một ít nước đá, có thể sẽ thoải mái hơn một chút."
"Xin chào, xin hỏi có thể lấy cho tôi một ít nước đá tới đây không."
"Được, chờ một lát." Tiểu cô nương phục vụ vừa mới thấy một màn làm người thét chói tai của hai người, giờ phút này ý cười đầy mặt chạy đi lấy nước đá.
Sắc mặt Khúc Mặc Thương lộ ra ửng hồng, vô thức chuẩn bị nhét cái gì vào miệng, Lâm Thanh Hàm vội vàng lấy trà đi: "Không được uống nước, rất dễ bị bỏng."
Lúc này mặt Khúc Mặc Thương càng đỏ, chỉ vào món ăn lẩm bẩm nói: "Tôi không sao, cô mau ăn đi, nguội sẽ không ngon."
Kỳ thực hiện tại trong lòng Lâm Thanh Hàm có cảm xúc lẫn lộn, đại khái nàng có thể nghĩ đến chuyện đã xảy ra với mình, nhưng lại có chút khó tin. Càng quan trọng là người trước mặt nàng khác với người thường, nàng không thể tùy ý như vậy, này thật không công bằng với cô, cũng quá vô trách nhiệm.
Thời gian sau, hai người yên lặng ăn cơm, căn bản không có giao tiếp, làm cho bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa, Khúc Mặc Thương bối rối câu môi nói: "Cảm ơn cô đã dành thời gian ra ngoài ăn cơm với tôi."
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, quay đầu nhìn người lúc này tựa hồ không có tính trẻ con nữa, khẽ cười nói: "Chị mời khách, không phải là tôi nên cảm ơn chị sao?"
Khúc Mặc Thương cúi đầu nói: "Không giống nhau, thời gian của cô rất quý giá, không giống như tôi hiện tại chỉ là người nhàn rỗi, hao phí mấy giờ của cô, giá trị còn đắt hơn bữa cơm của tôi nhiều."
Khi Lâm Thanh Hàm nghe cô nói chính mình là người nhàn rỗi, nhạy cảm thấy được trong ngữ khí có chút tự giễu, có chút thu thần sắc: "Giá trị của bữa cơm này có thể không so sánh được, nhưng mặt khác sợ là tôi bận công việc lâu cũng không có được."
Lâm Thanh Hàm muốn trấn an cô, hơn nữa đó là lời thật lòng, nhưng sau khi nói xong, nàng cảm thấy ý tứ của lời này có chút quá mức thân cận cùng ái muội, trong lòng không khỏi có chút ảo não.
Nhưng khi thấy Khúc Mặc Thương cười, loại ảo não này đã tan đi rất nhiều. Vốn dĩ gần đây có phát hành bộ phim đặc biệt nổi tiếng, Lâm Thanh Hàm tính toán ăn cơm xong sẽ cùng Khúc Mặc Thương đi xem phim, nhưng trải qua chuyện trước đó, Lâm Thanh Hàm liền từ bỏ.
Nàng nhìn Khúc Mặc Thương, "Có muốn đi dạo không? Hay là muốn về nhà?"
"Tôi không muốn đi dạo, cô nhìn thời gian của cô xem, có vội về nhà không?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu: "Không vội." Hai người đi tới chỗ đậu xe, Lâm Thanh Hàm mở cửa ghế phụ, "Tôi đưa chị về nhà."
Khúc Mặc Thương không để cho Lâm Thanh Hàm vào nhà ngồi, Lâm Thanh Hàm cũng chỉ đưa cô tới cửa: "Lần này tôi không suy xét chu toàn vội vàng tới nên không có chuẩn bị gì, lần sau tôi lại đến thăm chú dì."
Nhìn Lâm Thanh Hàm lái xe rời đi, Khúc Mặc Thương đứng ở nơi đó rất lâu, cuối cùng nàng đưa tay chạm vào ngực trái, buồn rầu mà cau mày: "Mình yêu sớm? Hay là cùng một cô gái?"
Cô biết cuối cùng Khúc Mặc Thương kia cũng thích Lâm Thanh Hàm, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc học hỏi cái khác, cùng Lâm Thanh Hàm ở bên nhau. Rốt cuộc là khi cô gần 30 tuổi đi hống Lâm Thanh Hàm mười lăm tuổi dễ như trở bàn tay, nhưng để chính mình hơn mười tuổi bắt lấy Lâm Thanh Hàm lạnh như băng gần 30, cô tưởng tượng liền cảm thấy mình là kẻ ngốc, rốt cuộc thì cô không biết gì, nhưng Lâm Thanh Hàm là người toàn diện.
Chỉ là cảm giác trước đó khiến Khúc Mặc Thương ý thức được có cái gì không đúng, nhất là hôm nay cô bị bỏng lưỡi ở bàn cơm, loại cảm giác này tim như bị điện giật, cô thực sự không nghĩ được là cái gì.
Thất hồn lạc phách về đến nhà, Tiêu Vân Anh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, khi thì khẩn trương khi thì sống không còn gì luyến tiếc, bà có chút lo lắng hỏi: “Lúc đi ra ngoài cao hứng phấn chấn, sao trở về lại là bộ dáng này?"
Khúc Mặc Thương theo bản năng ngẩng đầu lên: "Không có gì... không có gì."
“Sao con lại có quan hệ tốt với Lâm tổng như vậy? Đích thân tới đón con, còn đưa con trở về?" Tiêu Vân Anh có chút kỳ quái.
Khúc Mặc Thương sửng sốt một lúc, sau đó mới giải thích: "Kỳ thực sau này con mới biết Thanh Hàm với con là đồng học ở sơ trung, nhưng khi đó cô ấy rất không tốt, cảm giác tồn tại yếu ớt, cho nên con không nhớ rõ cô ấy.” Khúc Mặc Thương nói, không nhịn được nghĩ đến bộ dáng của Lâm Thanh Hàm lúc ấy, trong lòng lại cảm thấy từng đợt lên men.
Đối với Lâm Thanh Hàm, e rằng những cái đó đã qua rất lâu, nhưng trong mắt Khúc Mặc Thương chỉ là mấy tháng trước, khi cảnh tượng đó hiện lên trong tâm trí cô, cô khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ kia có thể trở thành Lâm tổng hiện tại. Ngay cả khi cô không hiểu được tàn khốc của hiện thực này, cô cũng biết Lâm Thanh Hàm phải trả giá bao nhiêu.
Nàng đã quyết tuyệt với Khổng Ích Tường, còn trả lại cổ phần cho Thiên Thịnh, này cũng liền đồng nghĩa với việc người thân bạn bè của nàng về cơ bản đã rời đi. Cô không tự mình trải qua chuyện ra đi của dì Hoàng mà còn thống khổ lâu như vậy, mà Lâm Thanh Hàm cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau lại thống khổ như thế nào.
Càng nghĩ Khúc Mặc Thương càng đau lòng, cô nói với Tiêu Vân Anh vài câu rồi vội vã lên lầu, chạy vào phòng mình. Lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Hàm, nhưng khi ấn ngón tay vào, cô mới ý thức được mình không biết phải nói gì. Ảo nảo ném mình lên giường, cô lẩm bẩm: "Mình thích cô ấy thật sao?"
Nhưng chưa kịp đi xác minh suy đoán này, Khúc Mặc Thương đã nóng lòng tự hỏi Lâm Thanh Hàm có thích cô hay không. Nhưng cuối cùng, nàng tính toán xong trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng.
So về tiền bạc, Lâm Thanh Hàm hơn cô rất nhiều, dù sao nàng cũng là tổng tài của Cảnh Thái, hiện tại cô còn không phải là thực tập sinh. Về trình độ học vấn, cô còn chưa tốt nghiệp sơ trung, làm sao có thể sánh với Lâm Thanh Hàm đã tốt nghiệp thạc sĩ của trường đại học Yến Kinh.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cô lại trở nên tuyệt vọng. Lý do khiến Lâm Thanh Hàm từ thế giới khác sẽ yêu Khúc Mặc Thương, là bởi vì Khúc Mặc Thương đã cho nàng rất nhiều ấm áp cùng giúp đỡ khi nàng tuyệt vọng nhất. Mà hiện tại, trong lòng Lâm Thanh Hàm cô chỉ là một người không nhớ gì cả, tâm trí chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi.
Tự hỏi xong, Khúc Mặc Thương cảm thấy lòng mình vô cùng ngột ngạt, một cỗ chua xót cứ cuộn trào trong lòng khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô nên làm gì bây giờ? Khúc Mặc Thương không có ảo não vì mình thích nữ nhân, mà chỉ nghĩ xem nên giải quyết đoạn tình cảm này như thế nào.
Người ta đều nói tuổi trẻ bồng bột bất chấp hậu quả, tuy Khúc Mặc Thương mới mười lăm tuổi, nhưng vì đã nghe thấy nhìn thấy cùng với ảnh hưởng của thân thể này làm nàng trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa trẻ mười lăm tuổi, cho nên nàng có chút băn khoăn, nếu không cô đã lập tức nói cho Lâm Thanh Hàm biết cô có vẻ thích nàng.
Nghĩ nghĩ, cô cầm điện thoại nhỏ giọng đọc, gõ vào hộp thoại, xóa đi rồi lại gõ, mượn cái này giải tỏa buồn bực trong lòng. Nhưng khi đang gõ, nàng nhất thời thất thần trực tiếp gửi đi!
Nhìn một câu nằm trong hộp thoại, trong lòng cô gào thét điên cuồng, sau đó run tay định tui hồi, nhưng vì quá khẩn trương nên cô bấm thành phục chế, run rẩy hồi lâu mới thu hồi được.
Nhìn điện thoại, trái tim Khúc Mặc Thương đập mãnh liệt, chỉ hy vọng Lâm Thanh Hàm còn chưa tới nhà, khi lái xe sẽ không nhìn điện thoại, nếu không cô sẽ xong đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.