Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Chương 139: Tôi sẽ khiến lông xanh hoàn toàn biến mất! 3




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Bước chân của bà đột nhiên thoáng dừng lại, ánh mắt nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn trước mặt.
Hình như nhếch miệng nở nụ cười, tròng mắt hơi già dặn dưới kính gọng vàng lóe lên tia khôn khéo, mở miệng nói, “Nhiều năm rồi, cậu vẫn quyết định như vậy?”
Cố Tử Thần ngước mắt lên, giống như bình tĩnh, “Bằng không, còn có thể thế nào?”
Diệp phu nhân cười, “Cho nên tôi không thích con bé và cậu có lui tới.”
Cố Tử Thần đảo mắt, như không muốn nhiều lời, đẩy xe lăn rời đi.
Diệp phu nhân nhìn bóng lưng Cố Tử Thần, lạnh lùng cười, vẫn cất bước khoan thai, tao nhã rời đi.
Bên trong phòng khách.
Cố Diệu Kỳ đột nhiên mở miệng nói, “Thời gian không còn sớm, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Tuệ Phân, bà đi xem Minh Nguyệt, khai thông nhiều chút, dẫn dắt chút, đừng để con bé có bóng ma gì.”
“Ừm, tôi sẽ đi xem Minh Nguyệt.” Tề Tuệ Phân nói, “Tử Hàn, con và Diệp Mị buổi tối nghỉ ngơi sớm chút, chuyện Minh Nguyệt giao cho mẹ là được, đừng ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng hai đứa.”
“Cám ơn mẹ.” Cố Tử Thần cảm kích nói.
Diệp Mị cũng khẽ cười nói, “Cám ơn mẹ.”
Sau đó tốp năm tốp ba rời đi.
Kiều Tịch Hoàn quay đầu tìm kiếm Cố Tử Thần, nhìn Cố Tử Thần từ ngoài phòng khách đi vào, mới vừa rồi anh không ở trong phòng khách, dưới tình huống này, vẫn có thể muốn làm gì thì làm như vậy, thật tùy hứng!
Cô mím môi, quay đầu lại nhìn Cố Tử Nhan kéo Cổ Nguyên, mặt lấy lòng nói về trễ một chút, bên cô một chút.
Cổ Nguyên không thể làm gì, bị Cố Tử Nhan quấn lấy đi phòng Cố Tử Nhan.
Trong khoảng thời gian này Cố Tử Tuấn hơi thành thật.
Có lẽ sau khi biết được trong khoảng thời gian ngắn như vậy Cố Tử Hàn lại cưới người phụ nữ khác, đã nhận định, cái chết của Ngôn Hân Đồng không thoát được có liên quan đến Cố Tử Hàn, mà đối với tính cách của Cố Tử Tuấn mà nói, phải thừa nhận anh trai mình tội ác tày trời, phải cần một khoảng thời gian, cho nên trong khoảng thời gian này, anh trở nên an tĩnh hơn, ở nhà gần như không hề ra cửa. Sau khi Cố Diệu Kỳ nói có thể về phòng, là người đầu tiên rời khỏi phòng khách.
Sau đó Cố Tử Hàn và Diệp Mị cùng về phòng
Kiều Tịch Hoàn đứng dậy đi về phía Cố Tử Thần, tự nhiên đẩy xe lăn cho anh, hai người cùng lên lầu, trở về phòng.
Trở về phòng, Kiều Tịch Hoàn hơi mệt đặt mông ngồi trên ghế salon, nhìn hơi mệt mỏi.
Cố Tử Thần quay đầu liếc nhìn Kiều Tịch Hoàn, xoay người đi phòng tắm rửa mặt.
Kiều Tịch Hoàn nhìn cửa phòng tắm đóng lại, trong mắt như có điều suy nghĩ.
Không bao lâu, Cố Tử Thần tắm xong ra ngoài,Kiều Tịch Hoàn như vẫn còn nhìn về phía cửa, đang nghĩ chuyện gì, nhìn Cố Tử Thần xuất hiện như vậy, mắt không hề nhúc nhích, vẫn nhìn một hướng.
Cố Tử Thần hình như bị Kiều Tịch Hoàn nhìn đến hơi không thoải mái, “Em làm cái gì?”
Kiều Tịch Hoàn hồi hồn, mím môi, hơi châm chọc nói, “Em làm cái gì, đại thiếu gia anh có hứng thú khi nào chứ?”
Cô cũng không quên, những lời Cố Tử Thần nói lúc xế chiều hôm nay, những lời đả kích người đó!
Nói gì mà cô muốn rời đi cứ tùy tiện, lúc nào đều được!
Người đàn ông này!
Không hề mang chút tình cảm nào sao?!
Kiều Tịch Hoàn vừa nghĩ tới câu nói kia, dường như tức đến tận lòng, hận không thể phun ra một ngụm máu, phun chết anh!
Sắc mặt Cố Tử Thần hơi khó coi, cũng không có ý định để ý đến Kiều Tịch Hoàn nữa, chuẩn bị lên giường.
“Lại nói.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nhảy dựng lên khỏi ghế salon, đi thẳng tới trước mặt Cố Tử Thần, ngăn cản hành động lên giường của anh, “Anh biết Diệp Mị sao?”
Cố Tử Thần nhíu chặt mày.
“Biết?” Kiều Tịch Hoàn nhìn sắc mặt Cố Tử Thần, suy đoán.
“Không biết.” Cố Tử Thần gằn từng tiếng.
“Sao em có cảm giác Diệp Mị biết anh nhỉ.” Còn là kiểu quan hệ không cạn!
Tròng mắt thâm thúy của Cố Tử Thần rơi lên trên người Kiều Tịch Hoàn, quan sát từ trên xuống dưới, khóe miệng nhếch lên một đường cong cứng ngắc, giọng điệu lạnh lùng, “Vậy em nên đi hỏi Diệp Mị, chứ không phải hỏi tôi!”
“Cố Tử Thần, anh đừng nói với em, trên thực tế anh trêu hoa ghẹo nguyệt chọc không ít hoa dại ở bên ngoài!” Kiều Tịch Hoàn dò xét nói.
Cố Tử Thần nheo mắt, sắc mặt lạnh lẽo.
“Đừng dùng vẻ mặt này dọa em sợ, trái tim em cường đại đến mức hù dọa không sợ! Em chính là nói cho anh biết Cố Tử Thần, cho dù là trước hay sau, nếu anh thật sự làm chuyện có lỗi với em, em nhất định trả lại gấp đôi! Ví dụ như…” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, “Ví dụ như anh tìm một, em sẽ tìm hai cho anh, để cho trên đầu anh đủ loại lông xanh!”
Cố Tử Thần khẽ siết chặt ngón tay.
“Nhớ lấy, mặc dù em rời đi rồi, cho dù em đi trước, anh cũng không được! Con người của em chính là bá đạo như vậy, thứ gì của bản thân, không cho phép người khác đụng vào. Nếu như đụng vào, em sẽ toàn thân nổi giận, làm chút chuyện cực đoan, tự em cũng không rõ ràng!” Kiều Tịch Hoàn nói, hình như cả người tức giận rõ ràng, giống như đã cho rằng Cố Tử Thần bất trung với cô, cô tiếp tục nói, “Trước kia đã nói, hoặc là yêu em, nếu không thì không cho phép yêu người khác, Cố Tử Thần, những lời này không phải em đang nói đùa!”
Từng chữ từng câu từng lời, lẳng lặng chảy xuôi trong căn phòng yên tĩnh.
Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, không nói một lời.
Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần, giống như đang quan sát biến hóa trên mặt anh.
Hai người trầm mặc như vậy, yên tĩnh, nhìn nhau, hô hấp rất yên tĩnh, gian phòng yên tĩnh, toàn thế giới hình như cũng rất yên tĩnh.
Thời gian, tí tách.
Từng giây từng phút.
Tròng mắt thâm thúy của Cố Tử Thần nhìn Kiều Tịch Hoàn, anh khẽ động môi mỏng, giọng phái nam lạnh lẽo mà cuốn hút đột nhiên vang lên, “Em biết em đang nói gì chứ?”
“Rất rõ ràng.” Kiều Tịch Hoàn chém sắt như chém bùn.
“Vậy tôi cũng nói rõ cho em biết!” Ánh mắt lạnh lùng của Cố Tử Thần lóe lên, “Nếu như em dám trồng lông xanh trên đầu tôi, tôi sẽ dám để cho những lông xanh đó, TRIỆT, ĐỂ, BIẾN, MẤT!”
Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.
Tần số nhịp tim không giải thích được, trái tim mình đang nhảy lên, không quy luật, dồn dập.
Cô nỗ lực bình ổn tâm tình mình, nhìn khuôn mặt vẫn lạnh lùng của Cố Tử Thần, lại dường như trong một khắc kia, nhiều thêm một phần khí thế khiếp người, giống như cường thế, còn rất bá đạo.
Giống như luôn như thế, khi mình hoàn toàn không hiểu người đàn ông này, anh sẽ tiết lộ cho mình chút tin tức để mình đi tra cứu, nhưng khi mình định tra cứu, lại không hề phát hiện ra cái gì cả.
Cô cắn môi, hung hăng cắn môi, rất nỗ lực khống chế tần số nhịp tim.
Cô sợ một giây tiếp theo mình sẽ vì nhịp tim quá nhanh mà đi đời nhà ma.
Sau đó sẽ lên trang đầu các tin tức lớn ở Thượng Hải, đại thiếu nãi nãi Cố thị vì một câu nói của Cố đại thiếu mà mất mạng.
Bị chết, thật sự không có cốt khí!
Khóe miệng, đột nhiên nhếch lên cười.
Cô chỉ đang cười mình, hình như cho dù thời điểm nào, đều có thể nhanh chóng nhảy ra tư duy, có vẻ không tim không phổi như vậy.
Hình như vì nụ cười của Kiều Tịch Hoàn mà Cố Tử Thần hơi nhướng mày.
Sắc mặt vẫn như trước, lạnh lùng nói, “Đi tắm.”
Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, sau đó chậm rãi tránh ra.
Bước chân chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại, cô cúi người xuống, cúi đầu, một cái hôn chuẩn xác in lên trên môi Cố Tử Thần.
Không biết có phải không kịp chuẩn bị không, hình như cô cảm thấy thân thể Cố Tử Thần hơi run run, chỉ thoáng qua, nhưng rất rõ ràng, cho nên không phải là ảo giác.
Nụ cười trên cánh môi cô càng rõ ràng hơn, nụ hôn chuồn chuồn lướt nước một giây, khẽ rời khỏi gương mặt anh, vẫn nhìn anh ở khoảng cách gần, nhìn đường nét ngũ quan của anh cho dù ở vị trí nào đều hoàn mỹ không thôi, cười nói, “Nói một câu khiến em thoải mái, cho nên, hôn làm khen ngợi.”
Cố Tử Thần khẽ động tròng mắt.
Kiều Tịch Hoàn đã đứng thẳng người, cười rời đi, đi vào phòng tắm.
Cố Tử Thần yên lặng ngồi ở đó, hô hấp đang thoáng thay đổi.
Hình như qua thật lâu, anh mới rời xe lăn lên giường.
Trở lại trên giường, nhắm mắt lại.
Tất cả, bình tĩnh.

Căn phòng bên cạnh.
Cố Tử Hàn tắm xong đi ra ngoài, nhìn Diệp Mị ngồi bên giường không nhúc nhích, hình như có điều suy nghĩ, cau mày, “Không đi tắm?”
Diệp Mị hồi hồn, nhìn Cố Tử Hàn, nhìn gương mặt nghiêng nước nghiêng thành kia.
“Tối nay em làm sao vậy? Không chỉ mẹ em phát hiện, anh cũng cảm thấy, em không quá bình thường.” Cố Tử Hàn không nhịn được nói.
Diệp Mị nhếch miệng cười, “Đối với một hoàn cảnh xa lạ như vậy, anh chuẩn bị để em biểu hiện tốt bao nhiêu?”
“Biểu hiện tốt bao nhiêu thì không cần, nhưng ít ra không nên như vậy.” Giọng Cố Tử Hàn không được tốt.
Diệp Mị nhún vai, hơi ngượng ngùng, “Ngày mai em sẽ chú ý, hôm nay luống cuống.”
Cố Tử Hàn cau mày, mặc dù không được thoải mái, nhưng hình như không định so đo, không nói thêm gì, “Đi tắm, thời gian không còn sớm.”
“Ừ.” Diệp Mị gật đầu, lấy áo ngủ trong vali ra, vốn chuẩn bị một váy ngủ ren gợi cảm xuyên thấu màu đỏ, bởi vì tối nay là tân hôn mà cố ý chuẩn bị, vốn định cùng Cố Tử Hàn…
Cô mím môi, cầm một chiếc áo ngủ tương đối phổ thông từ trong vali ra, đi vào phòng tắm.
Cố Tử Hàn nằm trên giường.
Cho dù như thế nào, tối nay là đêm tân hôn, xảy ra chuyện gì với Diệp Mị, hình như đều là lẽ đương nhiên.
Anh không phải một người lãng mạn, nhưng có nhu cầu của đàn ông bình thường, hơn nữa Diệp Mị vốn có công phu trên giường không tệ, tối nay, anh không gọi là có mong đợi, nhưng sẽ cảm thấy, lấy tính tình của Diệp Mị, nhất định là điệu bộ đại chiến ba trăm hiệp.
Anh mở tab đầu giường, lấy viên thuốc, uống một viên.
Anh không phải vì thỏa mãn người phụ nữ này, anh chỉ cảm thấy, thỉnh thoảng nên gia tăng chút tình thú với nhau, coi như cho người phụ nữ này chút ngon ngọt.
Nằm trên giường như vậy, chờ Diệp Mị ra ngoài
Diệp Mị tắm hơi lâu.
Cố Tử Hàn chưa hề nóng nảy.
Trong lòng vẫn cảm thấy, Diệp Mị nhất định muốn cẩn thận chuẩn bị.
Một hồi lâu, cửa phòng tắm mở ra.
Diệp Mị đi ra ngoài.
Cố Tử Hàn thay đổi sắc mặt.
Và chênh lệch trong lòng…
Anh chưa nói, cũng không biểu hiện ra.
Diệp Mị sấy khô tóc, tự nhiên ngủ bên cạnh Cố Tử Hàn, sau đó không hề có bất cứ cử động nào.
Cố Tử Hàn chờ thật lâu.
Ở trên giường, anh chưa bao giờ phải chủ động, người phụ nữ này có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của anh làm đàn ông nên có, nhưng giờ phút này.
Anh đảo mắt, nhìn người phụ nữ bên cạnh.
“Diệp Mị.” Giọng Cố Tử Hàn hơi lạnh.
Diệp Mị giật giật người, “Ừ.”
“Bây giờ em ngủ?”
“Ừ. Hôm nay hơi mệt, muốn đi ngủ sớm chút.” Diệp Mị nói rất bình tĩnh.
Cho dù là đêm nào, hễ là đêm bọn họ bên nhau, cho tới bây giờ đều không yên tĩnh ngủ như vậy, mỗi đêm đều cảnh xuân vô hạn, nhưng đêm nay…
Anh nheo mắt, “Hiện giờ muộn rồi, mấy thứ đa dạng kia cũng không cần làm quá phức tạp.”
Cố Tử Hàn nhận định rằng, Diệp Mị lại đang chơi trò tình dục gì đó không thể tưởng tượng được, hơn nữa vờ tha để bắt thật…
Anh thừa nhận, bây giờ anh thật sự muốn, là bị cô gợi lên tình thú.
Diệp Mị lật người, đối mặt với Cố Tử Hàn, “Tử Hàn, hôm nay em thật sự mệt mỏi, chúng ta ngủ đi.”
Nhìn vẻ mặt thật sự nghiêm túc.
Cố Tử Hàn nheo mắt, giọng hơi giận dữ, “Diệp Mị, tối nay em trúng tà hả?!”
Diệp Mị nhìn sắc mặt dữ tợn của Cố Tử Hàn.
Tối nay cô thật sự trúng tà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.