Bản thân Nhan Tô Tô không có tài khoản weibo. Phùng Mạn Lâm thở hồng hộc nói:
"Những người này không biết gì mà cứ thích nói bậy! Rõ ràng Tô Tô là người rất lợi hại, siêu cấp thông minh!"
Cô có thể thổ tào Nhan Tô Tô không phải là người, nhưng mà những người kia là đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ vậy?
Mặc dù Phùng Mạn Lâm đã ở lâu trong giới giải trí hỗn độn này, cũng có gặp qua chuyện bôi đen, nhưng mà chuyện bôi đen phóng đại như thế này đều chưa từng thấy qua. Từ trước đến nay Phùng Mạn Lâm luôn có người bảo hộ, hơn nữa lời những người kia nói đều không đúng sự thật, vì vậy cô ấy hết sức tức giận, lắc lắc người Nhan Tô Tô nói:
"Cậu thông minh như vậy, nhanh tìm cách đi! Tức chết tớ rồi!"
Nhan Tô Tô đúng lúc ăn cũng được kha khá rồi, chỉ hơi liếc nhìn mấy tin bôi đen trên weibo thông qua điện thoại của Phùng Mạn Lâm, sau đó lấy khăn giấy ra lau miệng, uống nước.
Nhìn bộ dạng của Nhan Tô Tô như vậy, Phùng Mạn Lâm thật muốn hôn mê:
"Này, những người kia trợn mắt nói mò, cậu không vội sao!!!"
Giọng nói của Phùng Mạn Lâm không nhỏ, Đồ U Liên và Tả Thanh Giác trên phim trường cũng nghe thấy. Hai người bọn họ đã trải qua không ít phong ba bão táp, liếc mắt nhìn nhau, cô ấy đang nói cái gì vậy? Con đường phát triển của cô nàng Phùng Mạn Lâm này quá thuận lợi rồi, còn không bằng Nhan Tô Tô bình tĩnh ngồi bên cạnh.
Phùng Mạn Lâm quả thực là tức giận muốn bùng nổ ngay tại chỗ. Nhan Tô Tô có bao nhiêu lợi hại, từ chọn diễn viên Giang Lưu Phương cho đến tìm ra đáp án câu đố trong chương trình tạp kỹ, tất cả đều được chính Phùng Mạn Lâm nhìn thấy, với lại hiện tại quan hệ giữa cô ấy với Nhan Tô Tô rất tốt. Tính cách của Phùng Mạn Lâm nóng tính vội vàng thiếu kiên nhẫn, có sao nói vậy, quả thực là loại tính khí của con gái phương Bắc. Cô ấy mở weibo của mình ra, muốn thay Nhan Tô Tâm kết thúc trận chiến mắng chửi này.
Nhan Tô Tô thấy vậy vội vàng khuyên nhủ:
"Cậu đừng để ý tới bọn họ."
Thậm chí ngữ khí cũng không thay đổi. Phùng Mạn Lâm thực sự là tự trải nghiệm được câu nói hoàng đế không vội thái giám đã gấp:
"Người khác đang hắt nước bẩn lên người cậu đấy!"
Nhan Tô Tô ung dung nói:
"Ừ, tớ đã thấy. Cậu xem mấy bình luận kia đi. Bọn họ lặp đi lặp lại chỉ có một kiểu, điều này rõ ràng chứng tỏ có người đang thiết kế hãm hại."
Phùng Mạn Lâm ngẩn người:
"Đúng vậy, cho nên bọn họ đang nói dối nha!"
Nhìn hai cô gái, một người bình tĩnh một người nóng nảy, ông nói gà bà nói vịt, Tả Thanh Giác và mấy vị tiền bối đều cảm thấy buồn cười. Tô Tô thực sự tiến bộ rất nhanh. Trước đây nhìn thế nào cũng thấy là một cô gái nhỏ dễ thương không hiểu sự đời, hiện tại cũng đã biết phân biệt lợi hại rồi.
Nhan Tô Tô kiên nhẫn nói:
"Ừ. Ý của tớ chính là, bọn họ liên tục nói láo chính là một đống lời bịa đặt."
Phùng Mạn Lâm có chút không hiểu lý do tại sao. Nhan Tô Tô lại tiếp tục giải thích:
"Vì vậy, trước kia cậu nói rất đúng. Tớ chắc là đã đắc tội với ai đó. Những lời này chính là có người cố ý nói. Vốn dĩ độ nổi tiếng của tớ có hạn, hiện tại bọn họ nói như vậy, nhiều nhất cũng bị mất đi một ít khán giả thôi. Nếu cậu lên trên mạng giúp tớ nói chuyện, với lưu lượng của cậu và mức độ của chủ đề gây tranh cãi này, chủ đề này nhất định sẽ lập tức nổi lên hơn nữa. Hiện tại có rất nhiều tin tức, cứ để nó như vậy, tự nhiên nó sẽ tự trôi đi thôi."
Phùng Mạn Lâm tỉnh táo lại. Đúng vậy a. Đây không phải là cho nốt đen tặng độ hot sao? Thiếu chút nữa là cô không giúp được gì còn rước thêm phiền phức cho Tô Tô rồi. Lúc nãy thực sự là cô quá vội vàng rồi... Chị Vương mỗi lần đều nói cô phải nghĩ đi nghĩ lại ba lần mới được hành động. Cô lúc nào cũng không nhớ được a.
Đồ U Liên nhíu mày, nhắc nhở:
"Tô Tô, không chỉ là weibo, cô nhanh lên trang web của Ba Lạc Ngu Ký đi."
Phùng Mạn Lâm vừa nghe liền vội vã lấy điện thoại mình từ trong tay Nhan Tô Tô. Ba Lạc Ngu Ký là đầu rồng của làng phóng viên giải trí trong nước, thường bạo liêu*, đứng đầu chủ đề giải trí. Rất nhiều chủ đề mang tính bạo liêu đều từ Ba Lạc Ngu Ký này mà ra, ví dụ như tình yêu ngầm của minh tinh nào đó, diễn viên nào đó ngoại tình,.... Có ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí.
*爆料 /bàoliào/: bạo liêu: Đây cũng là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hành động phát tán tin tức về một vấn đề khả nghi nào đó trước công chúng, không có giá trị pháp lý. - Theo Baidu (đã tóm tắt). Ở đây có thể hiểu bạo liêu là phát tán tin tức, đòn giáng là củng cố chứng cứ chứng minh tính chân thực của bạo liêu.
Nhan Tô Tô đương nhiên không biết. Nhưng cô nghe lời cúi đầu tìm tòi một chút. Quả nhiên Ba Lạc Ngu Ký vừa mới đăng một bài viết mới nhất: <Ngọn nguồn chuyện nổi lên tài liệu đen của Nhan Tô Tô: Hừ tạo hình tượng, coi chừng bị cắn trả lại!
Trong bài viết đã vạch ra tất cả những chương trình tuyển chọn tài năng mà Nhan Tô Tô đã tham gia trước đó. Lời văn cực kỳ chế giễu: <Rõ ràng hát không được, múa không xong, rút lui khỏi chương trình coi như tự biết mình. Nhưng mà từ lúc đóng gói đổi công ty, hừ, mượn hình tượng tiểu tiên nữ trong <Hoan Hải Lục>, thành thành thật thật làm bình hoa hoa là được rồi. Sau đó càng khoa trương hơn, quay một bộ phim trinh thám kinh phí thấp liền tự cho mình là người có chỉ số IQ cao sao? Còn dám tính kế trên chương trình thực tế? EXM? Ánh mắt của quần chúng đều sáng ngời như tuyết, được không? Còn có loại tài nguyên như, lại còn được vai nữ ba. Vai diễn mà lưu lượng tiểu hoa đán không cầm được mà một bình hoa như cô ta lại được. Dựa vào cái gì?>
Những bình luận bên dưới cũng được tỉ mỉ sàng lọc qua: <Đầu năm nay, cầm kịch bản đọc được mấy câu chữ liền dám nói bản thân IQ cao, IQ cũng không đáng bao nhiêu tiền nhỉ?!>
<Đúng vậy a. Bình hoa thì cứ làm tốt bình hoa đi. Chúng tôi nhìn mặt cũng là thưởng cho cô bát cơm. Được rồi, tại sao muốn cái gì mà hình tượng thông minh IQ cao. Bây giờ đã sụp đổ hết rồi.>
<Ách ách ách, vòng bạn bè cũng bẩn loạn không kém a.>
Tả Thanh Giác thấy Ba Lạc Ngu Ký trộn lẫn đúng sai, sắc mặt cũng không tốt. Nếu chỉ có ầm ĩ trên weibo thôi thì không sao. Những câu nói khó nghe này, bọn họ lăn lộn khắp nơi để có được địa vị như ngày hôm nay, ai không có điểm đen? Ai không có một thời trẻ trâu? Miệng mọc trên lưng người khác, với lại trong giới giải trí này vốn giẫm lên lưng người khác để leo lên cao. Làm sao có thể giành được tài nguyên tốt thì mà không ngáng đường kẻ khác? Nói gì thì nói, chỉ cần mọi thứ ở trong phạm vi nhất định, dư luận tích cực tốt hơn vết đen là được rồi.
Nhưng bây giờ Ba Lạc Ngu Ký nói như vậy, điều này liền khác. Ba Lạc Ngu Ký có thể bùng nổ rất nhiều thông tin lớn, trong đó có thật có giả, có một số tin được chính các minh tinh tung ra, nhưng nhiều nhất là các tin tức lớn đúng sự thật mang tính bùng nổ, mà đó còn là những scandal, tài liệu đen. Bọn họ ở trong giới giải trí đã lâu, tất nhiên biết những mối quan hệ rắc rối trong giới này. Chính là Ba Lạc Ngu Ký không có núi dựa sau lưng thì làm sao có gan làm những chuyện này? Manh mối tin tức lấy đâu ra?
Tả Thanh Giác đọc kỹ nội dung bài viết. Từ lúc Nhan Tô Tô xuất đạo liền bắt đầu bát khởi. Ngay cả chuyện Nhan Tô Tô rút khỏi chương trình tuyển chọn tài năng cũng đều phỏng vấn một vài người liên quan. Rõ ràng là tiết lộ rất nhiều tài liệu đen. Đây tuyệt đối không phải là bài viết tùy tiện muốn cọ nhiệt với Nhan Tô Tô mà đây rõ ràng cố ý bôi đen. Chuyện minh tinh xây dựng hình tượng giả dối, danh không xứng với thực, là kiểu người mà mọi người căm ghét bấy lâu nay. Ba Lạc Ngu Ký này chính là muốn kéo mối hận thù mà mọi người tích tụ bấy lâu nay lên người Nhan Tô Tô mà."
Thời gian Nhan Tô Tô xuất đạo không dài. Hiện tại không dễ dàng gì mới nổi được một chút lại gặp phải chuyện này. Người không có căn cơ gì đành phải gánh bôi đen này.
Ba Lạc Ngu Ký vừa đăng bài không lâu, chỉ trong chớp mắt, lượt chia sẻ liền tăng không ngừng. Mí mắt Tả Thanh Giác giật giật. Sắc mặt của cô ấy và Đồ U Liên ngưng trọng:
"Tô Tô, cô nhanh tìm người đại diện của cô đi. Mặc kệ ra sao, trước phải nhanh chóng liên hệ với Ba Lạc Ngu Ký nói họ cắt lượt bài báo lại!"
Đồ U Liên cũng nói:
"Trước mắt bỏ qua mấy bình luận bôi đen phía dưới hot search đi, không lên được bình luận phổ biến thì trận này không có gì đáng lo. Nhưng mà hiện tại xem ra, những bình luận bôi đen đó là màn mở đầu cho bài viết của Ba Lạc Ngu Ký. Hai bên phối hợp ăn ý với nhau, Tô Tô có muốn thanh minh cũng không thanh minh được."
Thù hận này quá lớn, Nhan Tô Tô tuyệt không chống đỡ được.
Mặc dù Nhan Tô Tô không biết Ba Lạc Ngu Ký nhưng cô biết Tả Thanh Giác và Đồ U Liên là tiền bối, đứng vững trong giới rất nhiều năm nay, rất có kinh nghiệm phong phú xử lý những chuyện như thế này, cô nghe lời khẳng định không sai. Cô cầm điện thoại, mở khóa, đang muốn gọi cho Hoắc Lãng thì bỗng nhiên "A" một tiếng:
"Ách..."
Phùng Mạn Lâm thật sự là gấp muốn chết, không biết là muộn một giấy thì mọi chuyện càng lớn hơn một chút sao:
"Cậu a cái gì, nhanh gọi điện thoại đi a a a a a..."
Nhan Tô Tô chỉ chỉ điện thoại:
"Không phải, cậu xem, bài viết đó, hình như không còn nữa."
Phùng Mạn Lâm: "?????"
Phùng Mạn Lâm không tin mở điện thoại của mình ra. Đồ U Liên và Tả Thanh Giác cũng đồng thời mở điện thoại. Sau đó mọi người cùng: "?????"
Không phải chứ. Đồ U Liên và Tả Thanh Giác đều ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nhau. Bài viết lúc nãy có mắt có mũi, bọn cô không thể nào nhìn nhầm a. Đây có phải là Ba Lạc Ngu Ký đột nhiên tìm thấy lương tâm? Không đúng a, bọn họ đều không thể truy cập vào trang web Ba Lạc Ngu Ký này được luôn a, chứng tỏ nó không thể kết nối với máy chủ a.
Mấy nhân viên xung quanh mới xem được một nửa cũng kì quái hỏi:
"Sao lại không xem được nữa?"
Nhan Tô Tô đột nhiên nghĩ đến điều gì:
"Ách, Mạn Lâm, cậu giúp tớ báo với đạo diễn một tiếng, tớ về khách sạn một chút, khoảng 30 phút, không 20 phút, tớ sẽ quay lại."
Khách sạn ở ngay bên cạnh, đi rồi về, tầm 20 phút cũng không làm lỡ tiến độ quay phim.
Nói xong, Nhan Tô Tô liền vội vã chạy đi. Phùng Mạn Lâm gọi này này mấy tiếng, sau đó tức giận giậm chân. A a a a cái người này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!!! Thần thần bí bí!!!
Phùng Mạn Lâm vội vã tóm một nhân viên bên cạnh lại, nói:
"Nhờ cậu báo với đại diễn Chu một tiếng. Tôi cũng 20 phút sau trở lại!"
Sau đó cô nàng cũng chạy nhanh đuổi theo Nhan Tô Tô.
Trên phim trường, nhìn thấy Ba Lạc Ngu Ký đăng tin bạo liêu, không ít tiền bối trong giới giải trí đều cúi đầu xem điện thoại, tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau. Thứ cho bọn họ kiến thức hạn hẹp... Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ Nhan Tô Tô thật sự là thân mang hào quang, ai dám bôi đen cô ấy, người đó liền gặp xui xẻo? Hiện tại ngay cả trang web Ba Lạc Ngu Ký cũng không tìm thấy được luôn.
Nhan Tô Tô chạy một mạch về phòng khách sạn, mở máy tính lên, làm một vài thao tác, sau đó cạn lời nhìn hàng chữ hiện ra khi truy cập vào trang web Ba Lạc Ngu Ký:
"Ha ha
Nếu các người đã thành tâm thành ý tìm kiếm
Chúng ta liền mở lòng từ bi nói cho các người biết
Để ngăn ngừa thế giới bị phá hoại
Để bảo vệ hòa bình thế giới
Thấu hiểu tình yêu và điều ác thực sự
Bình nước vừa dễ thương vừa mê người
Xuyên qua dải ngân hà
Bảo vệ
Tô Tô của chúng tôi
Đừng cố gắng tìm kiếm chúng tôi
Nếu không bạn sẽ gặp xui xẻo.”
Một tiếng thở hổn hển "Con mẹ nó" làm cho Nhan Tô Tô hoảng sợ. Cô quay đầu lại nhìn liền thấy Phùng Mạn Lâm thở không ra hơi đứng đằng sau. Vừa nói một tiếng "Con mẹ nó" xong thì cô ấy không còn sức lực để nói thêm chữ nào nữa, tay run run chỉ vào dòng chữ nổi lên trên trang web Ba Lạc Ngu Ký trên màn hình máy vi tính của Nhan Tô Tô, cô ấy mở to mắt trừng Nhan Tô Tô, ý tứ chết không nhắm mắt.
Nhan Tô Tô vội vàng rót cho cô ấy một ly nước. Phùng Mạn Lâm uống ừng ực rồi nói:
"CMN, fandom của cậu gọi là Bình nước nhỉ. Cậu nói cho tôi biết cái quỷ quái này có phải là bọn họ làm hay không? Bọn họ làm như thế nào? Bọn họ hack trang web Ba Lạc Ngu Ký này đúng không? Sao có thể giỏi như vậy. Cậu và fans của cậu thật giống nhau."
Phùng Mạn Lâm nói như bắn liên thanh, Nhan Tô Tô cũng đại khái hiểu được ý của cô ấy. Nhan Tô Tô bất đắc dĩ nhìn thủ pháp quen thuộc này:
"Tớ nghĩ hắn không phải là fans của tớ..."
Phùng Mạn Lâm thở gấp:
"Con mẹ nó, không phải là người hâm mộ của cậu thì ai làm việc này chứ! Có điều, tớ muốn khen bọn họ làm tốt lắm! Hahahahahahaha! Hả lòng hả dạ! Cậu không biết là người trong giới giải trí này cứ mỗi lần bị Ba Lạc Ngu Ký đăng tin bạo liêu thì chỉ có thể ngoan ngoãn tìm bọn họ xóa bài thôi. Fans của cậu thật là trâu bò!"
Nhan Tô Tô thở dài:
"Tớ gọi điện thoại xác nhận đã, có lẽ là người quen của tớ."
Phùng Mạn Lâm vừa nghe là người quen, mắt hạnh trợn tròn:
"Oa, cậu còn có chiêu này, lần sau phải giới thiệu cho tớ với nha!"
Nhan Tô Tô mặt không chút cảm xúc nhìn Phùng Mạn Lâm:
"Cách làm này là sai trái, với lại rất nguy hiểm. Tớ hiện tại phải gọi điện báo cảnh sát mới được."
Phùng Mạn Lâm làm mặt quỷ. Cô biết Nhan Tô Tô bên ngoài nhìn mềm mại nhưng bên trong rất kiên định. Nếu cảm thấy việc này không đấy, cô ấy tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm.
Nhan Tô Tô cúi đầu gọi điện thoại:
"Bội Bội? Cậu đang ở phòng thí nghiệm sao? Bây giờ có thể nghe điện thoại được không?"
Bội Bội ở đầu dây bên kia đang ở trong căn phòng hoạt động nào đó của trường học. Bốn năm người, mỗi người mỗi góc, phân công công việc hiệu quả, vẻ mặt tập trung, thỉnh thoảng sẽ thảo luận với nhau bằng những từ ngữ chuyên môn phức tạp. Cái gì mà khởi động lại máy tự phục hồi, thịt gà, root. Nếu như không biết còn tưởng rằng bọn họ đang thực hiện một dự án lớn nào đó cho đại học T.
Bội Bội nhận được điện thoại của Nhan Tô Tô không khỏi cười khan một tiếng:
"Tớ đang ở bên ngoài, cậu nói đi."
Nhan Tô Tô mơ hồ nghe thấy một vài giọng nói quen thuộc phía bên kia, nhạy bén nói:
"Cậu đang ở cùng với ai? Văn Sơ Dương? Còn có ai nữa? Có phải cậu đã nói hết cho bọn họ rồi?"
Bội Bội vừa nghe liền cảm thấy đau đầu, vội vàng nói:
"Trời ạ, cậu, cái đồ đam mê trinh thám này. Được rồi được rồi. Mọi người đều đang ở đây. Cậu bây giờ nổi tiếng như vậy, làm sao bọn họ không biết chuyện cậu đi quay phim được? Mọi người nghĩ cậu hẳn là rất bận rộn (Kỳ thực là không dám hỏi cậu), cho nên đều tìm tớ hỏi thăm. Tất nhiên các bạn học đều biết cậu trở thành đại minh tinh rồi... Tớ mở loa ngoài, này, cậu chào mọi người một tiếng đi."
Nhan Tô Tô thở dài, vừa tức giận vừa buồn cười. Cô thấp giọng nói:
"Tớ thực sự, vô cùng cám ơn mọi người giúp đỡ tớ. Nhưng mà, không phải lần trước chúng ta đã nói rồi sao, sau này không thể làm loại chuyện như thế này nữa, mạo hiểm như vậy... Không đáng."
Lúc Nhan Tô Tô vừa nhìn thấy cái chữ ký ngớ ngẩn kia liền nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra. Hệ của bọn họ cũng phải tham gia các khóa học máy tính khác nhau như cơ sở dữ liệu, java,... Cũng như phải lập trình. Năm đó bọn họ mới học năm 2, nghe thế nào cũng thấy Hacker rất là hay ho, công cụ thì có sẵn trên tay, hack trang web của người khác cũng thấy không khó lắm. Mọi người đã từng bí mật thử qua... Khụ, nhưng lúc đó học năm hai trẻ tuổi, bọn họ bí mật trao đổi thử làm thì bỏ qua đi. Hiện tại lại gây động tĩnh lớn như vậy, lỡ như bị người khác phát hiện, thì nó sẽ không còn là câu chuyện cười lúc ban đầu nữa.
Đầu dây bên kia liền vang lên giọng nói của một cậu bé, cậu ta ho khan một tiếng, mới giả vờ bình tĩnh nói:
"Nhan Tô Tô, tôi đã chuyển đến CS rồi. Đừng lấy cấp độ gà tân binh của mấy người năm đó mà so sánh với thực lực hiện tại của tôi. Yên tâm đi. Bọn họ có truy lùng thì nhiều nhất cũng chỉ tìm thấy quần đảo Cayman..."
Nhan Tô Tô nói:
"A? Quần đảo Cayman. Cậu thiết lập cái gì?..."
Lúc hai bên trao đổi kỹ thuật với nhau, Phùng Mạn Lâm cũng nhận được một cuộc gọi điện thoại, là Tả Thanh Giác gọi đến:
"Điện thoại của Tô Tô không gọi được. Mạn Lâm, cô nói với Tô Tô, mặc kệ xảy ra chuyện gì, trang web Ba Lạc Ngu Ký không ở được chỉ là tạm thời, phải cẩn thận bọn họ trả thù gấp bội."
Không nghĩ cũng biết, tại sao không sớm không muộn, trang web Ba Lạc Ngu Ký lại đột nhiên không mở ra được? Còn có phản ứng lúc nãy của Nhan Tô Tô, nhìn thế nào cũng không giống như một sự trùng hợp.
Bên này sau khi nghe xong một loạt chi tiết kỹ thuật, Nhan Tô Tô thực sự không thể không bội phục Văn Sơ Dương can đảm và cẩn trọng:
"Quả thực lợi hại. Nhưng mà, cậu làm như vậy..."
Nhan Tô Tô còn chưa dứt lời, Phùng Mạn Lâm trước đó đã cúp điện thoại nghe thấy nội dung nói chuyện giữa Nhan Tô Tô với cậu trai phía bên kia thì cô nhanh tay cướp lấy điện thoại của Nhan Tô Tô, nói với đầu bên kia:
"Alo, đại lão đầu bên kia, tôi là bạn của Tô Tô trong giới giải trí. Vừa có người mới nhắc nhở cái Ba Lạc Ngu Ký kia rất ghê gớm. Các người hack trang web của họ, bọn họ lấy lại được trang web, nhất định sẽ trở lại bôi đen gấp bội!"
Văn Sơ Dương ở đầu bên kia cười ha ha:
"Tôi đã đoán được trước rồi. Mấy người đó a, thiết lập bảo mật cho máy chủ như lũ gà mờ. Các trang web front-end* và các lỗ hổng ở back-end* nhiều như sàng. Nếu như không phải thấy bọn họ đăng bài viết kia, với trình độ của tôi, tôi cũng chả thèm nhìn mấy cái số hiệu của bọn họ... Muốn dựa vào mấy tiểu xảo để kiếm tiền sao? Yên tâm đi. Tôi vừa mới gửi một email cho ông chủ của bọn họ, bảo đảm bọn họ không dám làm loạn nữa. Dù sao hành vi trốn thuế, làm hợp đồng giả, còn nhiều hơn so với mấy cái bạo liêu gì đó."
*Front-end và back-end: là các thuật ngữ chỉ các giai đoạn bắt đầu và kết thúc của một quá trình xử lý. Khái niệm này thường sử dụng trong lĩnh vực phát triển phần mềm. Trong thiết kế phần mềm, front-end là một phần của hệ thống phần mềm, tương tác trực tiếp với người sử dụng. Cụ thể, đó là hệ thống các giao diện người dùng (GUI) và lập trình phía người dùng. Back-end (phần lập trình trên server) gồm có các thành phần để xử lý các thông tin từ Front-end. Thông thường ám chỉ tới việc tương tác với DBMS (hệ quản trị dữ liệu).
Phùng Mạn Lâm bái phục khi nghe thấy những lời này, thật là đại nhân vật đó.... Cô quay đầu lại nhìn Nhan Tô Tô. A a a a a a a, Người mà Nhan Tô Tô quen biết đều là loại bạn bè thần tiên gì đây!!!!
Nhan Tô Tô vội vàng cảnh cáo:
"Này! Không được có lần sau, biết chưa! Loại chuyện này thực sự rất nguy hiểm!"
Văn Sơ Dương móc móc lỗ tai, bấm điện thoại. Anh hùng cứu mỹ nhân, chính là phải thật ngầu như vậy.
Đương nhiên vị bạn học này không nghe lời cảnh cáo của Nhan Tô Tô, chơi quá hăng hái đến mức cuối cùng khinh suất, sau đó bị bộ môn tương quan cảnh cáo đồng thời thu nạp cậu ta vào bộ môn.... Chuyện này sau hãy nói.
Trên đường trở lại phim trường, Phùng Mạn Lâm kích động nhảy cao ba thước. Nhan Tô Tô thấy cô ấy quá mức hưng phấn, bất đắc dĩ nói:
"Làm sao vậy?"
Phùng Mạn Lâm hận không thể thét lên:
"Côậu xem xem! Trang web Ba Lạc Ngu Ký đã khôi phục lại và đăng thông cáo! Chưa có sự đồng ý, không được đăng lại bài viết! Rõ ràng là đang cảnh cáo những người bôi đen cậu, bọn họ đều xóa sạch rồi!!!"
Đăng bài bôi đen Nhan Tô Tô đầu tiên là những phóng viên khác. Sau đó đầu rồng Ba Lạc Ngu Ký có bối cảnh thâm sâu đăng bài, vừa mới đăng liền bị ngừng máy chủ (Bị tấn công, thực sự giống như bị sập máy chủ). Sau khi hồi phục máy chủ thì không những ngay lập tức xóa bài mà còn phát thông cáo... Hành động này khiến cho người ta suy nghĩ. Dám cướp bát cơm của Ba Lạc Ngu Ký trong giới giải trí. Ai không phải là kẻ trộm mắt chó, ai không có hậu đài mạnh hơn Ba Lạc Ngu Ký, thì phải khẩn cấp xóa bài đăng đi!
Phùng Mạn Lâm quả thực bội phục sát đất:
"A a a a a a a. Tại sao năm đó tớ lại thi nghệ thuật, tại sao tớ không chăm chỉ học hành? Tri thức thực sự rất có ích!"
Lúc nãy Nhan Tô Tô và lão đại bên kia nói gì với nhau, cô hoàn toàn nghe không hiểu, giống như thiên thư vậy, hu hu.
Nhan Tô Tô nhỏ giọng nói:
"Mạn Lâm, cậu phải giữ bí mật, không được nói chuyện này với bất kỳ ai."
Tính tình Phùng Mạn Lâm nóng nảy nhưng ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đương nhiên cô cũng biết nặng nhẹ:
"Yên tâm đi, tớ tuyệt đối sẽ không nói với bất kỳ ai."
Vả lại chuyện giống như nghìn lẻ một đêm này, có nói ra cũng không ai tin!
Lúc hai người bọn họ trở lại phim trường, ánh mắt mọi người nhìn qua đều.... Kỳ quái. Ừ, chủ yếu là nhìn Nhan Tô Tô. Nghĩ đến chuyện Ba Lạc Ngu Ký chủ động xóa bài, cảnh cáo những phóng viên khác không được đăng lại... Nhiều vị minh tinh đã thua trên tay Ba Lạc Ngu Ký, vậy mà....
Rốt cuộc bối cảnh của Nhan Tô Tô sâu như thế nào?
Rất nhiều người đều suy đoán vấn đề này.
Phùng Mạn Lâm biết, rất sâu! Sâu đến mức có thần long thấy đầu không thấy đuôi làm bạn bè! Nhưng cô sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, hắc hắc.
Điện thoại của Nhan Tô Tô vang lên, là người đại diện gọi đến. Nhan Tô Tô ngượng ngùng nhanh chóng ra hiệu cho Châu Anh Đàm. Châu Anh Đàm biết nhạc đệm lúc nãy, gật gật đầu. Nhan Tô Tô vội vàng đi ra ngoài nhận điện thoại. Nhìn thấy Nhan Tô Tô nhận điện thoại thần bí như vậy, ánh mắt của mọi người trên phim trường đều bay tán loạn, lại bắt đầu suy đoán bối cảnh của Nhan Tô Tô.
Mà Hoắc Lãng ở đầu bên kia gọi đến:
"Cô ở phim trường có nghe thấy tin tức gì không?"
Nhan Tô Tô "A" một tiếng.
Hoặc Lãng:
"Xem ra cô đã biết rồi. Ba Lạc Ngu Ký kia... Là do bạn cùng trường của cô làm?"
Nhan Tô Tô nhỏ giọng nói:
"Bạn cùng lớp."
Hoắc Lãng nói:
"Chuyện tiếp theo tôi đã xử lý. Còn có cô nói với người bạn học kia, chuyện như vậy phải cẩn trọng. Phàm là người đi qua, tất để lại dấu vết."
Đặc biệt là trong nước, mấy cái nút mạng* chủ yếu là không thể đi vòng qua được.
*Nút mạng: là những điểm cuối và các điểm nối của liên kết mạng.
Cho dù bạn của Nhan Tô Tô có cảnh cáo Ba Lạc Ngu Ký như thế nào đi nữa thì cũng sẽ để lại di chứng. Nhưng có Hoắc Lãng ra tay thì lại khác. Chẳng hạn như cùng một tài liệu trốn thuế, vị bạn học kia làm việc bất hợp pháp mới có được cho nên không thể sử dụng trên tòa, nhưng ngược lại nếu Hoắc Lãng cầm nó trong tay thì anh có thể quang minh chính đại sử dụng, có thể hạ gục đối thủ trong vòng vài phút.
"Về những bình luận bôi đen trên weibo, cô không cần lo lắng. Tối nay sẽ không còn nữa. Cô cứ yên tâm quay phim cho tốt."
Nhan Tô Tô nặng nề gật đầu. Mặc dù trước đó các bạn học đều có giúp đỡ nhưng đến bây giờ mọi việc đều chưa lắng xuống. Nhưng nghe ông chủ nói như vậy, cô không khỏi cảm thấy sóng gió đã qua đi.
Cùng ngày chủ nhật hôm đó, tám giờ tối, khung giờ vàng của đài Q và Keya, <Tuyệt địa cầu sinh> lần đầu tiên điều chỉnh thời gian phát sóng, nhưng cả hai nhà đài đều đưa ra thông cáo cùng một lúc. Xét thấy đây là lần đầu tiên điều chỉnh thời gian phát sóng, sợ sẽ có khán giả bỏ lỡ thời gian phát sóng, cho nên lần này sẽ ra mắt tập phụ đặc biệt chưa qua chỉnh sửa để khán giả thưởng thức.
Bắt đầu là dòng tiêu đề màu đỏ như máu. Lần này kết hợp với dòng chữ, đặc biệt khiến cho người xem kinh ngạc sợ hãi.
<Tuyệt địa cầu sinh> Bản phiên ngoại: Nhật ký muốn sống của tổ tiết mục.