Ma Quân vội vàng lắc đầu: "Đương nhiên sẽ không, bản tôn vinh hạnh đến cực điểm."
Nhìn Tịch Liễu cao hứng đến nổi nỗi khuôn mặt đỏ tươi, Ma Quân nhịn không được tiến sát vào, hắn muốn hôn nàng.
Cử động này làm Hiên Viên Mặc đứng bên cạnh nắm chặt tay thành nắm
đấm, nhìn hắn ta từ từ sát lại gần, cái miệng cong lên như muốn dán lên
mặt Tịch Liễu. Hiên Viên Mặc cắn chặt chặt hàm răng, hắn rất muốn xông
ra đẩy Ma Quân sang một bên, nhưng còn vấn đề kia thì sao? Hắn không thể mang Tịch Liễu rời đi, không thể biến nàng trở thành cô hồn dã quỷ, cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn Ma Quân tới gần Tịch Liễu.
"Đúng rồi Ma Quân!"
Tịch Liễu đột nhiên đứng dậy làm cái hôn của Ma Quân rơi vào khoảng
không. Mặc kệ Tịch Liễu cố ý hay là vô ý, trái tim Hiên Viên Mặc như
đang bị bóp nghẹn lại cuối cùng cũng được nới lỏng
"Ta muốn gặp tên đầu bếp kia."
Tịch Liễu đưa ra yêu cầu thật khó khăn cho Ma Quân, hắn biết rõ chén
cháo kia từ đâu tới nhưng hắn không muốn cho Hiên Viên Mặc xuất hiện
trước mặt Tịch Liễu.
"Không được sao?"
Phát giác Ma Quân khó xử, lông mày Tịch Liễu có chút nhăn lại, trong
đầu đột nhiên hiện lên đôi mắt đen như mực nhưng sâu trong đó lại ẩn
chứa ánh sáng rực rỡ. Trái tim không hiểu sao lại đập lỡ một nhịp, nàng
nhịn không được mà suy nghĩ, là hắn sao? Nhưng có lẽ hắn đi rồi, Ma Quân nói hắn đã tới địa phủ báo danh, đi đầu thai rồi.
"Quên đi."
Tịch Liễu nhàn nhạt lên tiếng, đôi mắt mới toả ra ánh sáng, giờ phút này lại trở nên trống rỗng.
Tâm Ma Quân như nị hàng vạn kim châm đâm vào, đau đớn vô cùng, hắn
không muốn nhìn bộ dáng mỉm cười miễn cưỡng của Tịch Liễu nên đã nói:
"Đương nhiên có thể, nhưng bổn tôn phải đi xem một chút xem là ai làm."
Ma Quân rời đi, Hiên Viên Mặc nhìn Tịch Liễu yên tĩnh ngồi ở trước
bàn, ánh mắt dán chặt vào bát cháo, than nhẹ: "Hi vọng ngươi sống tốt."
Thật ra nàng không nói cho Ma Quân biết cháo này không phải chỉ có bà mới làm ra được. Thanh âm Tịch Liễu rất nhẹ, nhưng lại lọt vào tai Hiên Viên Mặc một cách rõ ràng. Hắn mím chặt môi, nắm đấm đã nổi lên gân
xanh.
Tịch Liễu nói: "Kỳ thực ta biết rõ lời ngươi nói là sự thật, ta nhớ ta ở cạnh ngươi rất vui vẻ."
Nghĩ đến cảnh được hắn ôm lên rồi xoay một vòng trong biển hoa, khoé
môi Tịch Liễu không tự giác nhếch lên, giữa lông mày mang theo sự vui vẻ vô cùng làm trái tim Hiên Viên Mặc thắt lại.
Hắn đứng ở một bên, cách nàng rất gần, chỉ cần vươn tay ra là có thể
chạm vào. Tuy đứng gần nhưng mà sao khoảng cách lại xa như vậy.
Ma Quân cuối cùng dẫn một nữ hầu tới, nói với Tịch Liễu: "Nàng thích
ăn cháo, chính là nàng ta bỏ ra mấy tháng để nghiên cứu đó."
Hiên Viên Mặc thấy đáy mắt Tịch Liễu trở nên ảm đạm.
Bất kể thuyết phục mình thế nào, nội tâm Tịch Liễu vẫn mang theo một
ít mong đợi, hi vọng xuất hiện trước mắt chính là Hiên Viên Mặc, nhưng
đó lại là một nữ hầu.
"Cảm ơn dụng tâm của ngươi."
Tịch Liễu khách khí nói cảm tạ, cười nhưng đáy lòng lại không được vui.
Ánh mắt Ma Quân lơ đãng nhìn sang hư ảnh bên cạnh Tịch Liễu, đáy mắt
hiện lên một tia đen tối. Nửa năm qua, Tịch Liễu vẫn một mực giữ khoảng
cách với hắn, ngay cả tay cũng không muốn cho hắn đụng vào.
Đối với Hiên Viên Mặc thì nàng lại có thể để cho hắn ta ôm, còn phát
ra tiếng cười vui sướng, chênh lệch làm cho Ma Quân cảm thấy thật khó
chịu. Thật sự là nếu không thích thì làm cái gì cũng cảm thấy chán ghét
sao? Ma Quân không tin! Hắn liếc mắt ra hiệu cho Hiên Viên Mặc cùng hắn
ta đi ra ngoài.
"Ngươi lại trở lại đây làm cái gì?"
Ma Quân quát lạnh, đáy mắt tràn đầy ghen ghét. Hắn nghĩ không thông,
hắn đường đường là Ma Quân, có gì mà không bằng cái tên phàm nhân này
chứ.
Thần sắc Hiên Viên Mặc đạm mạc, đáy mắt không chứa một tia cảm xúc,
hắn nói: "Bổn tọa chỉ muốn Tịch Liễu vui vẻ, sẽ không đưa nàng ấy đi."