Chuyện này lại lần nữa khiến không khí trong điện lâm vào xấu hổ.
Hồng Chấn Đình ngàn vạn không nghĩ tới Bình Dục làm việc lại không nể tình
như thế. Ông ta sợ Lục Tử Khiêm mất mặt nên chỉ đành đi tới ngăn cản một phen rồi cười hòa giải: “Bình đại nhân, Lục công tử tới Vạn Mai Sơn
Trang tìm ta là vì có một việc quan trọng nóng lòng muốn bàn với ta. Vì
sự việc đột ngột nên khó trách Lục công tử có chút hấp tấp chứ không hề
có ý quấy nhiễu đại nhân phá án. Vì việc này Lục công tử đã đi một đường không nghỉ, đến chén nước cũng chưa kịp uống nên hẳn là đã khát khô cổ. Bình đại nhân coi như nể mặt Hồng mỗ để Lục công tử ngồi xuống uống
chén rượu đã.”
Ông ta đã nói đến nước này thì dù Bình Dục vẫn bất mãn với Lục Tử Khiêm thì cũng không thể không
cho Hồng Chấn Đình mặt mũi. Mà quan trọng nhất chính là lúc này hắn bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày trước đây Đặng An Nghi từng trăm phương ngàn kế
“ngẫu nhiên gặp” Lục Tử Khiêm. Nghĩ đến thâm ý này nên hắn cũng đổi chủ
ý, nhìn chằm chằm đối phương một hồi rồi cũng ra hiệu cho Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng buông tay. Coi như hắn bán cho Hồng Chấn Đình chút ân tình
vậy.
Sau đó hắn quay đầu cười nói với
Hồng Chấn Đình: “Hồng bang chủ, ngài đừng quên hôm nay chúng ta có
chuyện quan trọng phải làm. Mỗi việc đều khó giải quyết, cũng sợ xảy ra
sai lầm nên mong bang chủ giúp đỡ trấn ải.”
Ngữ khí của hắn tuy hiền lành nhưng ý tứ trong lời nói lại lạnh lùng sắc
bén hơn so với lúc nói với Lục Tử Khiêm. Sắc mặt Lục Tử Khiêm trắng
bệch, Bình Dục nói thế này rõ ràng là đang ám chỉ hắn được việc thì ít,
hỏng việc thì nhiều. Chỉ trong chốc lát những lo lắng và cảm giác vô lực tích lũy trong khoảng thời gian này bùng nổ. Hắn há mồm muốn hung hăng
mắng tên kia một trận. Nhưng hắn vẫn chưa đánh mất khống chế và giáo
dưỡng, dù trong lòng tràn đầy phẫn uất. Đặc biệt là nhớ tới những lời kỳ quái Bình Dục nói vừa rồi hình như có ý ngầm trong đó khiến hắn càng
khả nghi. Hắn liếc mắt nhìn người phía sau rèm mà trầm mặc sau đó mới
sửa sang lại quần áo, thong dong cảm tạ Hồng Chấn Đình đã giải vây cho
mình.
Lúc nói chuyện ánh mắt hắn vẫn cố ý lảng tránh cái quan tài kia, hình như có chút kiêng kị. Hồng Chấn Đình
biết một nho sinh như hắn không thể quen thuộc với trường hợp này như
Cẩm Y Vệ hay người trong giang hồ vì thế vội cùng Văn Nhất Minh dẫn hắn
đi qua mọi người. Ông ta lệnh cho người mang thêm một bàn tới cho hắn
ngồi xuống.
Bình Dục thoáng nhìn qua,
trong lòng xẹt qua một tia nghi hoặc. Nghe nói Hồng Chấn Đình vì một vị
cố nhân mà từng chịu ân của Lục Thịnh. Vì thế tháng trước ông ta mới
nhận lời nhờ vả của Lục Tử Khiêm đến Vân Nam. Dọc đường này ông ta luôn
chăm sóc cho Lục Tử Khiêm, nhìn bộ dạng tỉ mỉ kia thì có thể thấy phần
ân tình lúc trước cũng không nông. Nhưng không biết là cố nhân nào và ân tình gì có thể khiến một võ lâm hào kiệt như ông ta phải làm tới mức
này.
Lục Tử Khiêm ngồi xuống rồi mới uống một chén rượu cho thêm bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được nhìn về phía sau rèm che. Bình Dục thấy thế thì vẫn đem lực chú ý đặt ở thi thể
trong quan tài. Lúc này hắn ngước mắt nhìn về phía Văn Tranh đứng đối
diện, vẻ mặt ôn hòa nói: “Văn công tử kiến thức rộng rãi, không biết có
chỉ bảo gì về vết thương của Hồng Đường không?”
Văn Tranh không vội trả lời mà nghiêm túc nhìn chằm chằm người trong quan
tài một hồi, sắc mặt không hề thay đổi nói: “Nếu có kẻ vì vu oan giá họa nên cố ý ngụy trang thành chiêu thức của đối phương thì khó mà đưa ra
kết luận nếu chỉ phán đoán qua miệng vết thương.”
Bình Dục nghe thấy câu trả lời kín kẽ này thì gần như muốn vỗ tay khen tên
kia. Chỉ một câu đạm mạc lại suýt nữ đã chuyển trọng điểm điều tra qua
hướng khác. Hắn không nhịn được cười nói: “Lời này có lý nhưng nếu tùy ý theo suy nghĩ này thì chỉ sợ tra đến năm sau cũng không tìm ra hung
thủ. Theo ta thấy thì trước mắt chỉ có hai khả năng: Một là có người vu
oan, hai là không người vu oan. Tạm thời không nói chuyện có người vu
oan hay không, ta chỉ hỏi các vị nếu không có người vu oan thì từ miệng
vết thương này có thể nhận biết đây là việc làm của cao thủ nào tại Kim
Lăng không?”
Những người ở đây đều là
nhân tài kiệt xuất trong các đại môn phái, nhãn lực không giống nhân sĩ
giang hồ, đặc biệt là mấy vị chưởng môn nhân tập luyện chưởng pháp kia.
Tuy hung thủ đã cố ý che giấu nên bọn họ khó có thể liếc mắt một cái đã
nhìn ra chân tướng nhưng nhìn kỹ một hồi bọn họ đều hoặc ít hoặc nhiều
có chút khả nghi. Nhưng nhìn từ phẩm hạnh và danh vọng của người kia thì bọn họ không sao hoài nghi đến trên đầu ông ta được.
Nhưng người trong giang hồ đa phần đều ghét cái ác như thù, Chiêu Nguyệt Giáo thanh danh xấu xa rõ ràng, cho dù người nọ thực sự có giết Hồng Đường
thì cũng có thể là vì võ lâm trừ hại, coi như làm việc thiện. Vì thế sau khi lặng im một hồi, chưởng môn của Phích Lịch phái đã mở miệng nói:
“Chiêu Nguyệt Giáo làm nhiều việc ác, ai cũng có thể giết, không biết vì sao đang êm đẹp Bình đại nhân lại phải chấp nhất với kẻ giết ma nữ này
như thế. Chúng ta cũng không hiểu vụ án này có chỗ nào không ổn.”
Bình Dục thấy trong lời ông ta có ý giải vây cho hung thủ thì càng thêm chắc chắn về phán đoán của mình. Hắn tùy ý nhìn quan tài sau đó xoay người
nhìn chưởng môn Phích Lịch phái rồi nhàn nhàn nói: “Lúc này ta còn chưa
thể nói rõ, chờ mọi người trong võ lâm đại hội đều tới đủ ta sẽ giải
thích rõ nguyên do cho các vị.”
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, lúc này hơn 100 môn phái tham gia võ lâm đại hội
đều đã tới hết, không biết người mà Bình đại nhân này đợi là người nào.
Đúng lúc này có hai gã tôi tớ của Vạn Mai Sơn Trang bước nhanh vào điện, nói: “Trang chủ, Thiếu trang chủ, Vĩnh An Hầu phủ Đặng nhị công tử và
chúng hộ vệ đã đến cửa sơn trang, có cần đón vào không?”
Bởi vì Hoàng Hậu nên Vĩnh An Hầu phủ hiện giờ là quý nhân cực kỳ quan
trọng, mặc dù đám nhân sĩ giang hồ khinh thường để ý tới việc triều đình nhưng hơn phân nửa đều nghe nói đến danh tiếng của Vĩnh An Hầu phủ. Lúc này bọn họ lập tức càng thêm kinh ngạc, không biết vì sao một võ lâm
đại hội bình thường lại đột nhiên hấp dẫn nhiều người không liên quan
như thế.
Cha con Văn gia ra hiệu cho nhau rồi đi ra khỏi điện, đến cửa lớn đón khách. Bình Dục hiểu rõ mà cười,
coi như mọi người đã đến đầy đủ, chỉ còn thiếu mỗi Kim Như Khuê. Lúc này hắn đi qua đám người, đến phía sau bàn ngồi xuống uống rượu chờ Đặng An Nghi tiến vào. Lực chú ý của hắn lặng lẽ phóng đến rèm châu cách đó
không xa.
Nghe thấy người phía sau bức
rèm ngẫu nhiên sẽ sột soạt quần áo một chút, có lẽ vì ngồi lâu quá nên
nhân lúc người khác không chú ý nàng hơi điều chỉnh dáng ngồi một chút.
Thái độ trên mặt hắn vẫn hờ hững như cũ, nhưng lòng lại bỗng nhiên mềm
mại. Hắn buông chén rượu, cố gắng kiềm chế không đứng dậy đi về phía
nàng, biểu tình chỉ giống như không kiên nhẫn mà nhíu mày.
Vừa rồi hắn mượn chuyện thi thể rời lực chú ý của mọi người còn Lý Du ở lại dựa theo biện pháp hai người thương lượng trước mà động tay chân một
phen. Nghĩ đến mọi sắp xếp đều đã xong xuôi hắn càng thêm yên tâm mà
nhìn ngoài điện rồi lẳng lặng uống rượu và chờ kẻ kia xuất hiện.
Lát sau quả nhiên thấy Đặng An Nghi được Văn trang chủ và Văn Tranh đưa vào điện. Thấy Đặng An Nghi vẫn giữ một bộ quý công tử sạch sẽ đẹp đẽ quý
giá nhưng bội kiếm bên hông lại nặng hơn ngày trước vài phần thì Bình
Dục biết tên này có chuẩn bị mà tới. Hắn nhướng mày rót thêm cho mình
một chén rượu rồi nhìn đám Đặng An Nghi đi về phía này.
“Tắc Dập.” Đặng An Nghi quả nhiên liếc thấy Bình Dục ở xa và mỉm cười lên
tiếng chào hỏi. Sau đó hắn nhận ra người ngồi phía dưới đang cười hì hì
nhìn mình là Lý Du và Lục Tử Khiêm cũng đang ngồi rầu rĩ uống rượu ở một bên thì cười nói: “Đình Lân, Ích Thành! Không ngờ mọi người đều ở đây!”
Mấy người Bình Dục đều đứng dậy cười cười nói: “Tử Hằng.”
Sau khi đoàn xe ngựa của Vĩnh An Hầu biến mất ở hậu viện của Vạn Mai Sơn
Trang thì có một đoàn xe sơn son thiếp vàng cũng nối đuôi đi lên. Mỗi
chiếc xe đều được trang trí lộng lẫy, cực kỳ phô trương hào phóng. Trong đó một chiếc xe đặc biệt bắt mắt, người ngồi bên trong đúng là Kim Như
Khuê.
Hôm nay hắn mặc một cái váy màu
hồng đào, vì màu sắc cực kỳ tươi mới nên cả khuôn mặt hắn càng thêm rực
rỡ. Cả người hắn lười biếng dựa trên vách xe, mái tóc phía sau buộc
lỏng, cắm một cành hải đường diêm dúa. Khuôn mặt hắn kiều mị, một tay
chống trán, tay áo rộng vì động tác này mà chảy xuống dưới lộ ra cánh
tay trắng nõn tinh tế. Hắn vừa lật giở tập tranh trước mặt vừa thở dài
nói: “Không thú vị, bức họa này tinh tế như thế nhưng người trong tranh
lại mặt mày khả ố. Nếu đám nam tử trong này đều đổi thành Bình lang thì
tốt rồi.”
Nhất cử nhất động của kẻ này
đều chứa phong tình vạn chủng. Lục Thường vốn đang nửa quỳ trên đệm đấm
vai cho hắn nghe được lời này thì ngây ra. Ánh mắt nàng ta nhìn cuốn
tranh trước mặt Kim Như Khuê rồi chợt cười nói: “Cái này không phải đơn
giản ư, tôn chủ chỉ cần lệnh cho người chiếu theo bộ dáng của Bình đại
nhân mà vẽ là được rồi.”
Kim Như Khuê thở dài lắc đầu nói: “Bình lang là kẻ mặt thư sinh nhưng tính tình lại kiên cường, thấy ta dùng hắn vẽ xuân cung đồ thì không chừng hắn sẽ tức đó.”
Nói xong hắn lấy ra một thứ vàng rực từ trong lòng, cầm trong tay tinh tế
liếc mắt hồi lâu. Không biết hắn nhớ tới cái gì mà phụt một tiếng nở nụ
cười. Động tác đặc trưng của nữ tử này nếu đổi thành người khác thì ai
cũng cảm thấy ghê tởm nhưng vì hắn có tướng mạo xuất chúng nên vừa nhoẻn miệng cười đã tạo ra cảnh đẹp ý vui.
Lục Thường nhìn thấy thuốc viên màu vàng rực kia thì cũng nở nụ cười nói,
“Tôn chủ tính toán quét sạch Vạn Mai Sơn Trang rồi mới dùng viên Kim
tiêu Hoàn này cùng Bình đại nhân hưởng thụ một phen ư?”
Nàng ta đương nhiên biết biện pháp này mà dùng trên người một kẻ như Bình
Dục thì đúng là không khác gì bẻ gãy hắn nhưng tôn chủ lại luôn thích
như thế. Nếu hắn đã nhìn trúng thì sẽ không chịu dừng tay, càng thích
hắn càng phải tra tấn mới thấy thống khoái.
“Hắn ăn phải Kim Tiêu Hoàn này thì không có con đường khác mà chỉ có thể
hoặc cùng ta vui vẻ và công lực sẽ tăng tiến 10 năm hoặc cắn răng nhịn
cuối cùng đứt hết gân mạch mà chết. Hắn không phải kẻ ngốc nên đương
nhiên biết nên chọn thế nào.”
Hắn càng
nói càng sung sướng, rốt cuộc không nằm được nữa mà ngồi bật dậy, cầm
gương hứng thú bừng bừng mà chải vuốt, đùa nghịch đóa hải đường bên mái. Bỗng nhiên hắn giống như ngửi được cái gì đó, nháy mắt lập tức nghiêm
túc, ngưng thần tìm kiếm rồi trầm mặt nói: “Phía sau chúng ta có người
đuổi theo thì phải.”
Lục Thường nghe ngóng một hồi mới lắc đầu nói: “Không nghe được gì.”
“Đi xem xem, đừng làm hỏng chuyện lớn.”