Lần này Hoàng Thượng
xuất chinh nên tam đại doanh trong kinh thành cơ hồ dốc toàn bộ lực
lượng. Ngoại trừ quân tinh nhuệ trong kinh sư triều đình còn điều quân
các nơi mênh mông cuồn cuộn gần 10 vạn quân tiến đến biên cảnh.
Sau khi Tuyên Phủ và Đại Đồng thất thủ số binh mã bị thiệt hại lên tới gần
nửa. Phò mã Tiết Nguyên và Phụ Quốc đại tướng quân cũng vì Vương Lệnh và Ngoã Lạt nội ứng ngoại hợp mà bất hạnh rơi vào bẫy bỏ mình. Sau đó Thổ
Mộc Bảo bị vây gần nửa tháng, lương thực và nước hầu như không còn, có
không ít quân sĩ cứ thế chết đói trong thành, tình cảnh cực kỳ thảm
thiết và uất ức.
Mãi đến khi đám người
Bình Dục dùng Thản Nhi Châu dụ Vương Lệnh tới Bắc Nguyên thì Thổ Mộc Bảo mới được giải vây. Nhưng trải qua lăn lộn lúc này quân sĩ chỉ còn không đến 5 vạn, binh lực bị thiệt hại nặng nề.
Sau khi tới Bắc Nguyên, vì Vương Lệnh bày mưu đặt kế nên sau khi lão bắt
được hoàng đế Tam Thiên doanh đã không hề ngần ngại mà phản bội, lập tức hưởng ứng lệnh của lão. Nhìn chung toàn cục có thể nói mỗi bước đi
Vương Lệnh đều đã tính kỹ, kế sách lão đưa ra cũng cực kỳ hoàn hảo.
Nếu không phải Tam Thiên doanh bị cản lại thì lúc này Vương Lệnh đã thuận
lợi mang theo hoàng đế thành công phá vây ra hội họp với Thản Bố. Đến
lúc đó trong tay lão có thiên tử làm con tin, lại có mấy vạn quân Ngõa
Lạt làm hậu thuẫn thì dù quân Minh có muốn phản công cũng phải cố kỵ
nhiều điều. Vương Lệnh khi ấy sẽ không bị cản tay bởi vì không kẻ nào
dám gánh cái tội bất trung “Không màng an nguy của Hoàng Thượng.”
Nói cách khác lúc đó hai bên thắng thua đã định.
Chẳng qua lúc này mưu kế của lão đã bị phá hủy. Lão chưa kịp chạy khỏi đây
thì Tam Thiên doanh đã bị Ngũ Quân doanh chặn lại. Vài lần Vương Lệnh
muốn bắn pháo hoa báo tin cho Thản Bố nhưng đều bị Bình Dục bắn rơi.
Lão không thể gọi được viện quân, cũng không thể phá vây nên vô cùng nóng
ruột. Có điều lão đã rèn luyện nhiều năm nên vẫn giữ được sự trầm ổn
nhất định. Thấy Bình Dục và Tần Yến Thù cắn chết không bỏ nên lão lập
tức xách cổ hoàng đế lên, cười lạnh nói: “Các ngươi không hề màng an
nguy của hoàng đế thì còn xứng với một chữ trung hay không? Nếu không
muốn hoàng đế chết ngay lúc này thì mau chóng lui binh. Ba ngày sau ta
sẽ trả lại hoàng đế cho các ngươi không thiếu một sợi tóc.”
Từ sau khi bị bắt Hoàng Thượng giống như bị Vương Lệnh điểm huyệt hay
chuốc mê dược gì đó nên lúc nghe thấy lời này hắn vẫn mê mang, không hề
có dấu hiệu tỉnh lại. Bình Dục quét mắt nhìn khuôn mặt xám xịt khác
thường của hoàng đế rồi đáp: “Nếu ngươi có can đảm tổn thương hoàng
thượng thì ta sẽ lập tức hạ lệnh đốt thi thể vị Đại Hãn trong miếu kia!”
Hắn phản bác lại một câu này khiến Vương Lệnh á khẩu, chỉ có thể lạnh lùng
nhìn chằm chằm hắn với đôi mắt đã trở nên đỏ đậm. Ngoại trừ Tam Thiên
doanh thì điều khiến lão tức giận hơn đó là ngôi miếu kia đã bị Bình Dục khám phá ra. Hiện giờ cả hai quân át chủ bài của lão đều bị phá hỏng,
đừng nói thành công rút lui mà ngay cả con tin là hoàng đế cũng đã mất
đi lực uy hiếp.
Lão biết lý do duy nhất
Tam Thiên doanh chịu khăng khăng nghe lời lão vì lão là hậu duệ duy nhất của Đại Hãn Mông Cổ. Cho nên dù lão chẳng quan tâm đến khối thi thể
trong thần miếu kia mà chỉ quan tâm đến tế đàn cất giấu Thản Nhi Châu
thì lão cũng không thể để lộ ra bất kỳ ý bất kính nào trước mặt bọn họ
được.
Tế đàn cực kỳ thông khí, chống được cháy, căn bản sẽ không bị lực bên ngoài quấy nhiễu nhưng thi thể kia
lại không như thế. Nếu lão không để ý tới và để nó bị thiêu hủy thì sau
này dù ở trước mặt Tam Thiên Doanh hay Thản Bố lão cũng sẽ không thể có
được uy vọng của Thái Tử. Nếu vậy thì nhiều năm khổ tâm tính kế sẽ theo
đó mà chảy ra biển mất. Chính vì lẽ đó mà một câu “Ngươi đốt đi” không
sao vọt ra được, lão cứ thế mà đành nuốt lại.
Lão trừng mắt nhìn thần miếu phía sau lại thấy ở cửa miếu chỉ có hơn ngàn
binh mã. Loáng cái trong lòng lão đã có chủ ý. Ý niệm vừa nổi lên lão
lập tức hô vang sau đó quay đầu nói một câu gì đó bằng tiếng Thát Đát
với Tam Thiên doanh. Sau đó lão kẹp hoàng đế trong khuỷu tay, đột nhiên
phóng vọt lên không, rồi đạp qua vai quân sĩ mà phi về phía thần miếu.
Võ công của lão cao cường, đao kiếm lại không thể ngăn cản nên dù có người bắn tên cũng không làm gì được lão, mũi tên cứ vậy sôi nổi rơi xuống
dưới. Nếu không phải Bình Dục và Tần Yến Thù đuổi sát theo phía sau thì
suýt nữa lão đã phá được vây mà ra ngoài.
Tam Thiên doanh lúc này đã bị diệt một nửa, nhưng bọn chúng là kỵ binh
thiện chiến lại vừa bị kích thích nên cả đám đã lập tức chém giết quân
sĩ chung quanh sau đó đuổi theo Vương Lệnh.
Phó Lan Nha đang khẩn trương quan sát tình hình chiến đấu nơi xa lại thấy
quân sĩ bên ngoài bất chợt xôn xao. Trong tiếng ồn ào, Lý Mân và Trần
Nhĩ Thăng vội vàng vào miếu nói với chủ tớ hai người: “Miếu này lúc nào
cũng có khả năng bị đốt, nếu còn ở trong miếu sẽ không an toàn. Phó tiểu thư mau cùng chúng ta đến doanh trướng ở bờ sông chờ sắp xếp sau.”
Phó Lan Nha vội vàng gật đầu sau đó cất bức họa kia vào vạt áo. Tiếp đó chủ tớ hai người đón lấy áo choàng Lý Mân đưa mà bọc cả người mình kín mít. Bọn họ ra khỏi thần miếu, lén lút đi tới doanh trướng nơi bờ sông. Có
lẽ để giấu tai mắt mọi người nên mấy ngàn binh sĩ kia vẫn đứng ở cửa
miếu không nhúc nhích.
Nếu từ xa nhìn lại thì khó mà phát hiện ra đang có người rời khỏi miếu.
Lúc đến trong doanh vì bước quá vội nên có một vật rơi ra khỏi tay áo Phó
Lan Nha. Lòng nàng nhảy lên, vừa nhìn thì thấy đó là bao thuốc giải độc
mẹ để lại nên nàng vội nhặt lên cất vào tay áo. Hiện giờ trong túi chỉ
còn hai viên, gặp phải khốn cảnh thế này thì mỗi viên đều quý giá, tuyệt không thể xảy ra sai lầm.
Chờ bình phục
nỗi lòng rồi nàng mới vén rèm nhìn ra xa và phát hiện đám Tần Dũng không biết đã đến ngoài trướng từ lúc nào. Đám quân sĩ lúc này lại vẫn chờ ở
cửa miếu, nhưng khác với lúc trước là hiện tại bọn họ đã lặng lẽ bày ra
trận song nguyệt. Tuy cách khá xa nhưng trận pháp kia vừa lúc chắn ngang lều trại của chủ tớ nàng, nếu nơi này có biến bọn họ có thể tùy thời
lui đến bảo vệ nàng.
Phần sắp xếp này có
thể nói là vẹn toàn, nàng cũng nhẹ nhàng thở ra trước khi lại bắt đầu lo lắng cho an nguy của Bình Dục. Vừa chuyển mắt nàng phát hiện một căn
lều cách đó không xa có quân sĩ canh gác. Nàng biết đó là nơi ở của Lâm
phu nhân. Bình Dục từng hứa với Lâm Chi Thành rằng chỉ cần ông ta kể ra
những gì mình biết thì hắn sẽ toàn lực bảo vệ Lâm phu nhân. Thế nên dọc
đường này lúc nào Bình Dục cũng không quên phái người bảo hộ bà ta.
Còn một căn lều khác…… không biết là của người nào. Đang nghi hoặc thì có
người vén mành căn lều kia lên sau đó một nha hoàn tầm 15-16 tuổi kinh
hoảng thò đầu ra ngoài xem. Đợi thấy rõ mặt người kia Phó Lan Nha lập
tức nhận ra đó là người của Vĩnh An Hầu phủ.
Chẳng lẽ người trong trướng là Đặng Văn Oánh sao? Nàng ta luôn luôn như hình
với bóng với Đặng An Nghi sao bây giờ lại ở trong doanh địa của Bình Dục thế này? Đặng An Nghi đâu? Hắn đi nơi nào rồi?
Nàng cực kỳ nghi hoặc mà ở trong trướng đợi một canh giờ nhưng chỉ nghe thấy tiếng giao chiến bên ngoài, kèm theo đó là tiếng gào thảm thiết giống
như sóng biển rống giận. Tiếng rống kia mỗi lúc một cao hơn chứng tỏ nó
đang tới gần thần miếu.
Trong lòng nàng
lo lắng, lại đi ra ngoài vén rèm xem mới phát hiện không biết từ khi nào ánh mặt trời đã lên cao. Trận địa ở cửa thần miếu vốn đang ngăn nắp nay lại như bị một hòn đá đập trúng dâng lên từng đợt bọt sóng chứ không
bình tĩnh được nữa.
Vương Lệnh chém giết
mấy canh giờ nhưng nội lực vẫn không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng. Tam
Thiên doanh lại càng trên dưới một lòng liều chết chống cự với quân
Minh. Hơn nữa hoàng đế đang ở trong tay Vương Lệnh nên quân Minh ném
chuột sợ vỡ đồ. Cái này khiến lão ta càng thêm có sơ hở, một đường giết
đến phía trước.
Mắt thấy lão sắp xông vào miếu Bình Dục và Tần Yến Thù từ hai sườn bọc đánh tới, đồng thời vây
quanh lão ta. Đám người Hồng Chấn Đình, Lý Do Kiệm cũng rút kiếm ra khỏi vỏ, đồng thời gia nhập chiến cuộc.
Nếu
muốn bắt Vương Lệnh thì cung thủ và mấy quân sĩ bình thường căn bản
không làm được gì, chỉ có vật lộn giáp lá cà mới có phần thắng.
Hồng Chấn Đình công phu giỏi nhất nên đoạt trước mọi người mà bổ một chưởng
lên lưng Vương Lệnh. Nhưng mới vừa chạm tới áo lão ông ta đã cảm thấy
một cỗ nội lực âm hàn truyền vào lòng bàn tay. Nó như nước đá chạy thẳng vào tim khiến cả người ông ta rùng mình một cái.
Ông ta chấn động, chợt thu lại chưởng lực sau đó lộn nhào rơi trên mặt đất. Tay ông ta ôm ngực, lảo đảo lùi về sau mới đứng vững được. Ông ta kinh
ngạc nghĩ không ngờ Ngũ Độc thuật luyện đến tột cùng lại xuất thần nhập
hóa như thế. Khó trách môn công phu âm độc thế này lại vẫn chưa bị tuyệt tích. Có kẻ biết rõ công phu này sẽ tổn thương tinh khí nhưng vẫn không màng tất cả mà luyện nó.
May mà nội lực của ông ta thâm hậu mới không bị cỗ quái lực kia ảnh hưởng đến tâm mạch.
Trong lúc suy nghĩ đó Vương Lệnh đã đánh một chưởng vào đám tướng sĩ trước
cửa miếu, cứ thế giết chết mấy người. Tốc độ của lão cực nhanh, thủ pháp lại tàn nhẫn khiến người ta cứng lưỡi. Nếu không phải Bình Dục và Tần
Yến Thù ngăn trở thì đám binh sĩ trước cửa miếu chắc đã bị lão giết hết.
Chợt thấy Lý Du như quỷ mị nhảy đến phía sau Vương Lệnh, nhìn dáng vẻ thì
hắn cũng định noi theo sư phụ mình mà đánh lén Vương Lệnh. Hồng Chấn
Đình vội biến sắc quát: “Mau lui ra.”
Lý
Du là đệ tử của Bát Quái Môn nên nội lực cũng giống ông ta, đến bản thân ông ta còn không kháng lại được Vương Lệnh thì Lý Du đừng mơ làm được
gì. Mắt thấy Lý Du đã không kịp quay lại, gân trên trán ông ta gồ lên,
vội bay tới định lôi Lý Du về.
Đúng lúc
này có một người bỗng chộp lấy bả vai Lý Du rồi túm hắn ra sau. Hồng
Chấn Đình nhìn kỹ thấy đó là Bình Dục thì không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lý Du thình lình bị người ta ám toán thì chật vật ngã xuống. Hắn chút nữa
đã ngã sấp mặt nhưng sau khi nhìn rõ kẻ kia là ai thì hắn lập tức hiểu
ra. Tuy trong lòng cảm kích nhưng miệng hắn lại chửi ầm lên: “Bình Dục!
Huynh đừng có mà lên mặt, tên Thát Tử này khó đối phó đó!”
Bình Dục một lòng muốn cứu hoàng đế ra khỏi tay Vương Lệnh nên tuy nghe thấy tên kia mắng nhưng cũng không rảnh tiếp lời.
Bạch trưởng lão ở bên kia cũng vội kéo Lý Du lui ra xa rồi thở gấp nói: “Lý
tướng quân, ngài đừng có tức nữa. Ngũ Độc thuật là công phu chí âm chí
độc trong thiên hạ, nếu đã luyện đến trình độ của tên Thát Tử này thì
nội lực có thể coi như hàn băng. Nếu cùng hắn đua tranh thì ngoài chịu
thiệt chúng ta cũng chẳng cản được. Chỉ có nội lực do Xích Vân Đan tẩm
bổ ra mới có thể tương khắc với nó ——”
Dứt lời ông ta nhìn về phía Bình Dục và Tần Yến Thù rồi thầm than một
tiếng. Đáng tiếc hai người này chỉ có nội lực chống đỡ, chiêu số lại
không cách nào phá giải được Ngũ Độc thuật. Không biết tới khi nào bọn
họ mới đánh lại được chứ đừng nói tới bắt lấy Vương Lệnh.
Lời Bạch trưởng lão nói truyền tới tai Vương Lệnh khiến lão tức giận. Xích
Vân Đan là chí bảo của Bắc Nguyên, theo nhà Nguyên diệt vong thì vốn nó
cũng đã mất tích, ai ngờ lại bị Nỗ Mẫn trộm đi.
Bình Dục và tên tiểu tử Tần gia kia có được nội lực như vậy hẳn cũng là do
ăn được chí bảo đan dược kia. Hẳn chúng có được thuốc kia từ tay con gái của Nỗ Mẫn. Lão tu luyện Ngũ Độc thuật gần hai mươi năm, ăn không biết
bao nhiêu khổ, vốn tưởng đã thiên hạ vô địch không ngờ cuối cùng vẫn bị
chặn ngang. Nghĩ tới đây lệ khí trong ánh mắt lão chợt bùng lên, cứ thế
âm trầm nhìn quanh tìm bóng dáng Phó Lan Nha, lạnh lùng quát hỏi: “Nữ
nhi của Nỗ Mẫn đâu?”
Hai mươi năm trước
Nỗ Mẫn hại lão ngã xuống bẫy khiến lão không thể giao hợp được nữa. Lão
rơi vào đường cùng không thể không luyện Ngũ Độc thuật. Không nghĩ tới
hai mươi năm sau con gái nàng kia lại chắn ngang chuyện tốt của lão. Lão chỉ cảm thấy hai mẹ con nhà này trở thành “Thuốc dẫn” bị người người
truy đuổi cũng chưa đủ hết tội. Lão muốn chính tay mình đào tim của bọn
chúng ra, khiến huyết mạch của Nỗ thị hoàn toàn diệt vong mới có thể
giải hận.
Ai ngờ lão tìm cả buổi lại chẳng thấy Phó Lan Nha đâu mà lại thấy bóng người quen cũ —— Lâm Chi Thành.
Lâm Chi Thành vẫn giống như đúc với trí nhớ của lão, chẳng qua lúc này ông
ta gầy hơn, sắc mặt cũng khó coi hơn. Có lẽ ông ta bị nội thương nên mới thế, chỉ có ánh mắt ông ta là vẫn âm trầm nhìn chằm chằm lão.
Cũng giống 20 năm trước, trên lưng Lâm Chi Thành là hai tay nai xám xịt,
nhìn đã biết bên trong chính là hài cốt của hai đứa con song sinh. Lão
nhíu mày nghĩ kẻ này giống như vẫn canh cánh trong lòng cái chết của hai đứa con ngày trước. Rồi lão cười nhạt nghĩ kẻ này sinh ra với đầu óc
cực kỳ thông minh, đối với võ học cũng là bậc kỳ tài đáng tiếc ông ta
quá để tâm vào chuyện vụn vặt nên không biết đã chậm trễ mất bao nhiêu
năm. Hiện giờ ông ta còn bị nội thương thì càng không đáng sợ.
Nghĩ đến đây ánh mắt lão lộ ra khinh miệt. Nhưng lão vừa quay đầu đi đã nghe thấy Lâm Chi Thành không hề dao động cất tiếng nói, “Tấn công huyệt hạ
thần bên sườn phải của hắn.”
Mọi người đều ngẩn ra.
Vương Lệnh lại lập tức thấy không ổn. Không hay rồi, sao lão lại quên mất năm đó một đôi song sinh của Lâm Chi Thành chính là chết trong tay lão. Với tính tình của tên kia thì chỉ sợ chưa bao giờ gạt bỏ cừu hận này. Mà
người này lại giỏi biến hóa chiêu thức, dù nội lực không bằng lão nhưng
hẳn ông ta đã tinh tế nghiên cứu kỹ các sơ hở trong chiêu tức của Ngũ
Độc thuật.
Chưa chờ lão hoàn hồn Bình Dục bỗng nhiên xoay tròn người, vung khuỷu tay đánh vào dưới sườn phải của
lão. Vì động tác này quá đột ngột nên lão không kịp phòng bị, chiêu thức vốn kín kẽ của lão rốt cuộc cũng tán loạn. Vương Lệnh chật vật lùi sang một bên, vừa quay đầu lại thì đúng lúc thấy đôi mắt đen nhánh đầy châm
chọc của Bình Dục.
Lòng lão cực kỳ hận nghĩ kẻ này có lẽ chính là khắc tinh trời sinh của lão.