Nửa tháng sau, tại Vân Nam, Phó gia.
Lâm ma ma ngủ đến nửa đêm thì chợt bị một loạt tiếng động nhỏ đánh thức.
Đây đúng là lúc xung quanh yên ắng, trời đêm tĩnh lặng đến mức có thể
nghe thấy cả tiếng gió. Vì thế tiếng động kia chẳng những đột ngột mà
còn khiến người ta sợ hãi, làm cho cơn buồn ngủ của bà bay sạch.
Bà ta sờ soạng vén màn lên, thò người ra nghiêng tai lắng nghe tiếng động
đứt quãng mà đè nén, cực kỳ dày vò người khác truyền đến từ buồng trong. Chuyện này không phải mới xảy ra lần đầu nên trong lòng bà ta chỉ than
dài sau đó đứng dậy khoác xiêm y, cầm đèn bước nhanh vào trong buồng.
“Tiểu thư, tiểu thư.” Bà ta đi tới trước giường, nhấc màn trướng lên cúi
người gọi nhỏ, “Ma ma tới rồi, ngài đừng sợ, có phải lại gặp ác mộng
không?”
Dưới ánh đèn vàng vọt hiện rõ
thiếu nữ dung mạo như hoa đang nằm trên giường, không biết lúc này nàng
đang mơ cái gì mà trên khuôn mặt trắng như sứ lấm tấm mồ hôi mỏng. Tóc
nàng ướt mồ hôi, mày đẹp nhíu lại, miệng thỉnh thoảng phát ra những
tiếng nức nở thống khổ.
Lâm ma ma sợ tiểu thư nằm mộng lâu sẽ tổn hại tinh thần nên lòng như lửa đốt, vội vàng để đèn sang một bên rồi ôm người vào lòng dỗ dành mà vỗ lưng. Bà liên tục
gọi vài tiếng tiểu thư mới thở dài một hơi, đột nhiên mở to mắt.
Trong đáy mắt Phó Lan Nha còn dư lại dấu vết sợ hãi, đôi tay nàng nắm chặt
lấy chăn, hơi thở dồn dập không ngừng. Thấy Lâm ma ma nàng suýt thì sợ
tới nỗi hét lên. Mãi đến khi Lâm ma ma ôn nhu khuyên giải an ủi nàng mới nhận ra mình đang ở đâu và dần an tĩnh lại.
Lâm ma ma thấy đáy mắt tiểu thư không còn sợ hãi mà hiện ra vẻ thanh tỉnh
thì nhẹ nhàng thở ra. Bà gọi mấy đại nha hoàn tiến vào bưng nước ấm và
khăn để tiểu thư lau người, thay quần áo ngủ đã ướt đẫm mồ hôi. Phó Lan
Nha lẳng lặng nằm trên giường, mặc cho Lâm ma ma mang theo bọn hạ nhân
bận trước bận sau, suy nghĩ của nàng lại quay về cảnh trong mơ vừa rồi.
Từ khi phụ thân bị triệu hồi kinh, trong khoảng thời gian này nàng luôn
gặp ác mộng. Lúc đầu ác mộng chỉ là những mảnh vụn, nàng tỉnh dậy sẽ
quên mất, chỉ có thể nhớ chút hình ảnh đứt quãng. Nhưng mấy ngày gần đây cảnh trong mơ dần rõ ràng hơn, nàng thấy mình bị nhốt trong một sơn cốc u tối, bốn phía tối tăm tràn ngập sương mù dày đặc. Hình ảnh trước mặt
giống như xuyên qua lăng kính, vặn vẹo mà quái dị.
Nàng lẻ loi một mình, kinh hoảng bất an lớn tiếng gọi cha và anh ở trong
mộng nhưng bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng trầm vang truyền đến từ
vách núi, trước sau không thấy có ai trả lời. Nàng lảo đảo, mệt mỏi bước đi, trong lúc hoảng hốt, trên vai nàng là một cánh tay lạnh lẽo. Nàng
kinh hoàng quay lại thì lại thấy khuôn mặt trắng bệch của mẹ mình……
Mỗi khi mơ tới đây đáy lòng nàng sẽ dâng lên một cỗ bất an thật sâu. Sau
khi mẹ chết, nàng hầu như chưa bao giờ gặp bà trong mơ, thật vất vả mới
gặp được nhưng sao bộ dạng của bà ấy lại xa lạ và đáng sợ như thế……
“Tiểu thư.” Lâm ma ma cầm một chén canh an thần nóng hổi tới, đánh gãy suy
nghĩ của nàng nói, “Đã đổi mấy phương thuốc mà tật bóng đè này vẫn không tốt lên. Ngày mai phải bảo Chu tổng quản đổi đại phu khác thôi.”
Nói xong bà ta vươn tay sờ trán Phó Lan Nha, an tâm nói: “May mà không bị
sốt. Bên ngoài dân loạn làm ầm ĩ cực kỳ, Trình đại phu tránh họa ở nông
thôn, một chốc một lát cũng không thể mời ông ấy tới cửa khám bệnh được. Nếu không với y thuật của ông ấy thì đã sớm tìm ra bệnh căn của tiểu
thư rồi, làm sao còn để đến tận giờ vẫn chưa khỏi.”
Bà lo lắng sốt ruột nhìn tiểu thư, nếu không phải tiểu thư đang êm đẹp tự
dưng bị bóng đè khiến ban ngày tinh thần uể oải thì từ một tháng trước
chủ tớ bọn họ đã tới Thục Châu vấn an bác của tiểu thư. Như thế bọn họ
vừa lúc có thể tránh được loạn lạc ở phía nam này và sẽ chẳng bị nhốt ở
trong thành không đi được như bây giờ.
Phó Lan Nha đón lấy chén canh, yên lặng uống. Nàng nhớ tới có đêm cha nàng
bị một đạo mật chỉ triệu hồi kinh, trước khi đi ông đã giao mọi việc ở
Vân Nam cho Bình Bị Sử Thẩm Phụ Niên tiếp quản. Hiện giờ đã hơn một
tháng mà trước sau không hề có tin tức của cha, điều này khiến nàng
không khỏi nghi ngờ.
Hơn nữa, từ khi tiên đế đăng cơ, cha liên tục bị giáng chức, đầu tiên là bị loại ra khỏi nội các, sau đó bị điều khỏi kinh thành, vượt ngàn dặm xa xôi tới Vân Nam.
Cùng lúc đó, kẻ luôn đối đầu với cha nàng là Lý Sĩ Mậu lại được thánh
sủng, chẳng những thăng làm Thủ Phụ mà còn kiêm chức Lại Bộ Thượng Thư,
được triều thần ủng hộ, thanh thế ngày càng phô trương. Ngược lại tình
hình của cha càng ngày càng gian nan, không cần nghĩ cũng đã thấy rõ.
“Ma ma.” Nàng đột nhiên nói, “Hai ngày nay ca ca có đưa tin tới không?”
Lâm ma ma đang giúp Phó Lan Nha dịch góc chăn nghe thấy thế thì lắc đầu
nói, “Ban ngày ma ma cố ý đi hỏi Chu tổng quản nhưng lão gia và đại công tử đều chưa từng gửi thư tới. Hẳn là bọn họ bận rộn nên nhất thời không có thời gian rảnh rỗi.”
Phó Lan Nha trầm ngâm nghĩ cha nàng bôn ba phiền lòng chuyện công sự và không rảnh gửi
thư cho nàng thì còn có thể hiểu được. Nhưng anh trai nàng đang nhậm
chức ở Đại Hưng, tình cảm giữa hai người lại cực kỳ tốt đẹp, cứ cách một khoảng thời gian nàng sẽ nhận được thư của anh trai hỏi han. Trong thư
anh trai còn kể tỉ mỉ cho nàng những điều thú vị ở Đại Hưng, chưa bao
giờ có chuyện một tháng không có bức thư nào như thế này.
Càng làm cho nàng phiền lòng chính là bên ngoài Nam Di tác loạn, dân loạn
dũng mãnh tràn vào thành rất nhiều. Bọn họ bị nhốt trong phủ giống như
cô lập không thể làm gì. Hiện nay đến thư từ của cha và anh cũng không
thấy, vậy chẳng phải bọn họ hoàn toàn bị tách biệt với bên ngoài sao?
Nàng hơi chau mày, liếc mắt nhìn bầu trời đen nhánh ngoài cửa sổ. Nàng bỗng
nhiên nhớ ra cái tật bóng đè này của nàng cũng bắt đầu đúng một tháng
trước khi cha rời đi. Nàng mải nghĩ nên hồn nhiên không để ý tới ánh
trăng xuyên qua song cửa chiếu lên mặt mình, khắc họa tinh tế từng đường nét trên đó. Trên khuôn mặt nàng không có gì để bắt bẻ, da thịt vô cùng mịn màng, giống như ngọc quý thượng đẳng, trong đêm tối lẳng lặng nở rộ sáng rỡ tạo nên cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách.
Lâm ma ma ở một bên nhìn, tuy bà tự tay chăm sóc tiểu thư từ nhỏ nhưng nhất thời cũng khó mà rời mắt. Bà ta nghĩ phu nhân đã đẹp, nhưng tiểu thư
lại trò giỏi hơn thầy, so với phu nhân khi còn trẻ thì còn đẹp hơn ba
phần. Cũng không biết Lục công tử bị làm sao mới từ bỏ mối lương duyên
tốt đẹp thế này.
Bà ta nhớ tới hai tháng
trước lão gia biết được việc Lục công tử nạp thiếp, dưới cơn thịnh nộ
ông đã cùng Lục gia giải trừ hôn ước. Tiểu thư nghe xong tin đó thì
chẳng thương tâm hay phẫn nộ, ngược lại nàng ấy còn bình tĩnh trấn an
cha mình.
Bà ta biết ngoài miệng tiểu thư chưa bao giờ nói nhưng trong lòng cũng rất ưng cuộc hôn nhân này. Dù
sao thì bộ dáng và học vấn của Lục công tử đều là xuất chúng đệ nhất.
Càng làm cho Lâm ma ma thổn thức chính là bởi vì mối quan hệ tốt đẹp của hai nhà nên hai bên thường xuyên lui tới, lúc Lục công tử ngẫu nhiên
tới bái phỏng gặp được tiểu thư, hai mắt lúc nào cũng có ý cười không
thể che giấu.
Lúc ấy bà ta đã biết Lục công tử cũng vừa ý tiểu thư. Nếu hai người kết thân, vợ chồng son hẳn sẽ tôn trọng, ân ái tốt đẹp.
Nhưng ai có thể dự đoán được mối lương duyên đẹp đẽ như thế cứ vậy mà tan.
Đừng nói tiểu thư, đến người vú nuôi như bà cũng cảm thấy lo lắng và bị
đè nén. Hơn phân nửa là vì tiểu thư tích tụ tâm tình không tốt nên mới
bị bệnh.
Bên này Phó Lan Nha lại không
rảnh để ý tới vú nuôi đang nghĩ cái gì, nàng rầu rĩ nằm xuống, nhìn chằm chằm màn trướng một hồi mới mở miệng nói: “Ma ma, một tháng này chúng
ta không hề thu được một phong thư nào từ bên ngoài đúng không?”
Lâm ma ma không rõ vì sao tiểu thư lại dây dưa với vấn đề này đến vậy. Tuy
khó hiểu nhưng bà cũng không tiện nói nhiều, chỉ thả một bên màn trướng
nói: “Cứ cách ngày ma ma lại đi hỏi Chu tổng quản nhưng kỳ quái là chúng ta thật sự không nhận được một lá thư nào từ bên ngoài.”
Phó Lan Nha nghe xong lời này thì không nằm nổi nữa. Nàng ngồi dậy, nghiêm
mặt nói: “Ma ma, cái hộp gấm mẫu thân để lại cho ta trước khi qua đời
đang đặt ở Đa Bảo Các ư?”
“Sao tiểu thư lại đột nhiên hỏi cái này?”
Phó Lan Nha chỉ nói: “Ta có chút nhớ mẫu thân, muốn nhìn cái tráp một chút, ma ma giúp ta mang nó tới được không?”
Lâm ma ma nghĩ người bị bệnh thường lo âu nhiều, cho dù ngẫu nhiên tâm
huyết dâng trào cũng chẳng có gì lạ. Vì thế bà ta vội đáp lời rồi đi đến Đa Bảo Các, móc chìa khóa mang theo người, mở ra lấy cái tráp rồi mang
tới trước giường.
Cái tráp này có ba
tầng, trong ngoài đều có cơ quan, ôm trong tay nặng trĩu. Phó Lan Nha
đón lấy, quen thuộc mà mở ra tầng dưới cùng, lấy một túi tiền nhỏ ra,
sau đó cởi dây đổ ra mấy viên thuốc tròn vo màu trắng.
“Cái này ——” Lâm ma ma không hiểu gì mà nhìn Phó Lan Nha. Nếu bà ta không
lầm thì trong hộp gấm này ngoài ít sách cũ và phương thuốc thì có mấy
bao thuốc viên. Loại thuốc màu trắng này không biết phu nhân lấy được ở
chỗ nào, nghe nói là mất một số tiền lớn và có thể giải được trăm thứ
độc. Năm đó lão gia đi tuần án ở Kế Châu từng bị trúng tên của Thát Đát, trên mũi tên có độc khiến ông ta sốt cao mấy ngày không khỏi, suýt nữa
thì chết. Nhờ mấy viên thuốc này mà lão gia mới nhặt được một cái mạng. Không biết đang yên đang lành tiểu thư lấy thuốc này ra làm gì.
Phó Lan Nha cầm một viên thuốc nghiền nghẫm trên đầu ngón tay sau đó nàng
bỗng nhiên cười cười, ngước mắt nhìn về phía Lâm ma ma nói: “Ma ma mang
cho ta ít nước, ta muốn uống thuốc.”
“Uống thuốc?” Lâm ma ma kinh hãi, “Sao lại phải uống? Tiểu thư nên biết thuốc này là dùng để giải độc, cho dù ăn vào không sao nhưng cũng không thể
tùy tiện uống được.”
Nhưng lúc này tiểu
thư đã đặt ngón trỏ lên môi, mặt lộ vẻ cảnh cáo, ý bảo bà ta im
lặng. Lâm ma ma nhìn Phó Lan Nha, bỗng nhiên nghĩ ra gì đó rồi cố sức đè thấp giọng nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ……”
Phó Lan Nha cau mày, giọng điệu trở nên lạnh băng: “Đã nhiều ngày nay ta
suy nghĩ rất lâu và luôn cảm thấy trong phủ có chút không thích hợp. Ma
ma, hiện tại ta nóng lòng xác nhận một sự kiện, rốt cuộc ta bị bóng đè,
hay…… Trúng độc.”
“Trúng độc?” Lâm ma ma khiếp sợ mà nhìn Phó Lan Nha, hơn nửa ngày vẫn không nói nên lời.
Lúc này bỗng nhiên có người dồn dập gõ cửa nói, “Tiểu thư, tiểu thư, bên
ngoài có một đám quan binh nói là, nói là lão gia nhà chúng ta phạm tội, bọn họ muốn vào phủ phá án. Những người đó đều mặc Phi Ngư Phục của Cẩm Y Vệ. Chu tổng quản không nhịn được đã mở cửa.”
Cẩm Y Vệ? Ba chữ này giống như sét đánh ngang tai, sắc mặt Lâm ma ma trắng
bệch, cố gắng tự trấn định quát: “Nói hươu nói vượn! Lão gia nhà chúng
ta là Tuần phủ Vân Nam do triều đình khâm điểm, cho dù muốn phá án thì
cũng là lão gia đi tra người khác chứ?! Cái gì Cẩm Y Vệ hay không Cẩm Y
Vệ, không cần nhiều lời, hơn phân nửa là loạn dân giả trang. Mau bảo Chu tổng quản dẫn người đánh bọn họ ra ngoài, đừng dọa tiểu thư.”
Mấy đại nha hoàn kia còn chưa kịp đáp lời thì bên ngoài bỗng nhiên truyền
đến một loạt tiếng rống giận, sân viện vốn tối tăm nay bỗng nhiên sáng
như ban ngày.
Tim Phó Lan Nha nảy thình
thịch, chỉ nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng nam tử trẻ tuổi, “Nghe nói trong phủ hiện tại chỉ có một vị chủ tử chính thức là Phó tiểu thư.
Nàng ta đang ở đâu? Nếu không chịu ra thì đừng trách chúng ta không
khách khí trực tiếp vào lục soát!”
Chu
tổng quản ở một bên liên tục khẩn cầu: “Tiểu thư của chúng ta còn chưa
lấy chồng, các vị đại nhân có thể chú ý chút lễ pháp không ——”
“Lễ pháp?” Nam tử kia cười lạnh, “Ngươi nên biết, gia quyến của tội thần
dám cự tuyệt không tiếp chỉ thì theo luật sẽ bị chém ngay. Lúc này đã là lúc nào rồi còn phân biệt lễ pháp. Đừng có đợi tới khi rơi đầu rồi vẫn
còn mơ màng hồ đồ.”
Kẻ nói lời này chính
là Vương Thế Chiêu, sau khi vào Phó gia, Bình Dục lập tức dẫn người đến
ngoại thư phòng của Phó phủ còn hắn lại tiến thẳng nội viện.
Lâm ma ma nghe thấy lời này thì cả người đông cứng lại. Chu tổng quản đi
theo Phó Băng nhiều năm, vào Nam ra Bắc, kiến thức cũng nhiều, không có
chuyện đến Cẩm Y Vệ là thật hay giả cũng không nhận ra. Trong đáy lòng
Phó Lan Nha cũng chết lặng. Lúc mở miệng giọng nàng đã khác, cổ họng cực kỳ khàn, “Ma ma, mặc kệ bên ngoài là người hay quỷ, cứ giúp ta mặc xiêm y chỉnh tề đã.”
Lâm ma ma vốn đã cảm
thấy trời sụp đất nứt nhưng thấy tiểu thư vẫn trấn định tự nhiên chứ
không loạn thì cũng bình tĩnh hơn nửa. Bà ta vội ai một tiếng sau đó run rẩy giúp Phó Lan Nha mặc quần áo trang điểm.
Vương Thế Chiêu nói xong lời này thì thấy mấy gian sương phòng vẫn im ắng như cũ, không hề có động tĩnh gì. Hắn như bị gãi đúng chỗ ngứa, ánh mắt
chậm rãi quét từ đông sang tây, âm thầm phỏng đoán Phó Lan Nha rốt cuộc ở trong gian phòng nào, miệng lại cao giọng nói: “Chúng ta đã dùng lễ
nghĩa trước, nếu tội quyến vẫn cự tuyệt kháng chỉ thì chúng ta chỉ có
thể xông vào.”
Lời còn chưa dứt thì cửa
phòng phía đông đột nhiên bị mở ra, sau đó có hai người bước ra ngoài.
Đi đầu là một phụ nhân hơn 40 tuổi, phía sau là một thiếu nữ tầm 15, 16
tuổi ——
Ánh mắt của Vương Thế Chiêu dán
lên người thiếu nữ kia, tròng mắt không di chuyển. Tuy hắn không được
đọc nhiều sách nhưng cũng học được vài câu tình ý nông cạn trong những
dịp trăng gió. Ví dụ như “Mùa hoa nở động kinh thành”, lại thí dụ như
“Trong ánh mắt đưa tình, hoa nở càng rạng rỡ”. Hắn chỉ cảm thấy bất kể
là câu nào thì cũng không đủ để hình dung khí thế và nhan sắc của Phó
Lan Nha. Chỉ liếc mắt một cái đã đủ để người ta mềm cả người.
Hắn gian nan nuốt nước bọt, vừa muốn mở miệng thì phía sau đã truyền đến
tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thì trong lòng hắn lập tức dâng lên
một ngọn lửa vô danh nhưng vẫn không thể không cất lời chào: “Bình đại
nhân.”
Phó Lan Nha cũng yên lặng quan sát đám người Vương Thế Chiêu, thấy bọn họ quả nhiên mặc quan phục của Cẩm Y Vệ, bên hông là Tú Xuân Đao, khí thế lại rào rạt vô pháp vô thiên không khác gì lời đồn khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật của Cẩm Y Vệ.
Chút hy vọng trong lòng nàng lúc này hoàn toàn bị nghiền nát. Nhớ tới
cha giờ này không biết thế nào, môi nàng trắng bệch, lòng cũng đau như
dao cắt.
Trong lúc cảm thấy bị dày vò đến lợi hại, bỗng nhiên bên ngoài lại có một đám nam tử trẻ tuổi tiến vào.
Những người này giống như có một đôi cánh màu đen phía sau khiến trong
viện nổi lên gió lạnh. Đi đầu là một nam tử tuấn tú, thân thể cao lớn,
mặt mày đĩnh đạc. Hắn tiến vào, nhàn nhạt nhìn Phó Lan Nha một cái sau
đó lập tức cười cười với kẻ vừa rồi còn cao giọng và nói: “Hóa ra Vương
Đồng Tri xét nhà sẽ không lục soát chỗ khác mà chuyên môn chạy tới nội
viện của nữ quyến. Làm chúng ta tìm ngươi mãi.”
Trên mặt hắn là tươi cười, nhưng giọng điệu lại châm chọc cực kỳ.