Đảo mắt đã tới ngày hôm sau.
Buổi tối Phó Lan Nha và Lâm ma ma dùng bữa tối sau đó theo thường lệ bọn họ ra khỏi phòng đi dạo một chút coi như tiêu cơm.
Ngày ấy tuy nàng nhờ Trần Nhĩ Thăng chuyển lời cho Bình Dục nhưng liên tiếp
hai ngày nàng không hề gặp mặt hắn, càng miễn bàn đến thăm dò được gì.
Buổi tối Bình Dục thường tới lúc rất khuya, lúc đó nàng đang ngủ ngon,
thậm chí còn không biết hắn tới lúc nào.
Có điều coi như nàng có hai ngày thanh tịnh để nghỉ ngơi chỉnh đốn một
lần, vết thương trên chân cuối cùng cũng có khởi sắc, vết sưng cũng tiêu tan. Lúc Lâm ma ma bôi thuốc cho nàng cũng không còn đau đến không chịu nổi nữa.
Nếu không phải trong lòng biết
nguy cơ bên người mình còn chưa được tiêu trừ thì Phó Lan Nha gần như
cảm thấy mình đang quay trở lại quãng thời gian ở Phó gia trước khi bị
áp tải, an bình, không màng thế sự.
Nhưng trong đáy lòng nàng mơ hồ có bất an. Từ buổi chiều hôm nay cửa viện đã
lặng yên không một tiếng động, hoàn toàn không giống bình thường. Ngày
thường Trần Nhĩ Thăng chất phác ít lời nhưng cũng không tránh được ngẫu
nhiên thấp giọng nói chuyện với Lý Mân và Hứa Hách hai câu.
Nàng ngồi trên sập ở trong viện một hồi lâu, nghe thấy bên ngoài an tĩnh đến đáng sợ vì thế không ngồi nổi nữa mà đứng lên muốn đi ra ngoài cửa nhìn kỹ một phen. Ai ngờ lúc này ở cửa lại truyền đến tiếng bước chân, cùng
với đó là tiếng nói chuyện ồn ào. Trong lòng nàng có nghi hoặc nên để
Lâm ma ma đỡ mình ra cửa, chỉ thấy không biết từ khi nào đã có không ít
người đứng đó. Đi đầu là vị Tần Dũng đại đương gia kia, biểu tình của
hắn thận trọng, ngẫu nhiên có chỉ trỏ lên tường và mái nhà sau đó dẫn
mọi người đi vòng quanh tường viện, chậm rãi quan sát, giống như đang
bàn chuyện quan trọng nào đó.
Thấy không
có người ngăn trở nàng, Phó Lan Nha đứng ở cửa, dùng ánh mắt quét một
vòng thì thấy ngoài người của Tần Môn và Hình Ý Tông còn có một vị nam
tử trẻ tuổi anh tuấn lạ mặt mà nàng chưa gặp bao giờ. Người nọ phát hiện ra ánh mắt của nàng thì quay đầu nhìn. Vừa thấy nàng, hắn đánh giá một
phen sau đó nhe răng cười rất là không có ý tốt với nàng. Phó Lan Nha
thấy hắn cười đến kỳ quái thì ngạc nhiên. Đang nghiền ngẫm lai lịch
người này thì đã nghe thấy Tần Dũng ở bên cạnh nói: “Lý tướng quân, viện này ở phía Đông Bắc, tối nay tướng quân và Lý Thiếu trang chủ cùng canh ở tường phía bắc, cho nên hai người cách tường ngoài của phủ gần nhất.
Buổi tối Tả hộ pháp mà tới, nếu nàng ta không đi theo cửa chính mà từ
cửa sau tiến vào vậy mục tiêu đầu tiên của nàng ta có lẽ chính là các
ngươi. Bởi vậy vị trí của Lý tướng quân và Lý Thiếu trang chủ có thể nói là vô cùng quan trọng. Nhưng Lý tướng quân vốn xuất thân võ cử, mấy năm nay lại từng được Mạc minh chủ chỉ bảo nên chỉ cần không trúng tà thuật của Tả hộ pháp kia chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Lý Du cười hắc hắc đáp: “Ta cóc thèm quan tâm cái gì mà mị thuật, tới chỗ ta tất cả đều là cá chết hết.”
Phó Lan Nha thấy hắn nói năng sảng khoái, lại được Tần Dũng gọi là tướng
quân thì không nhịn được càng thêm tò mò với lai lịch của hắn. Đang nghĩ ngợi nàng lại chợt thấy cách đó không xa có người đang nhìn mình. Vừa
quay qua đã thấy Tần Yến Thù cùng một vị trưởng lão đứng chung một chỗ.
Hắn giống như đang nghe người nọ nói chuyện nhưng đôi mắt lại nhìn nàng
chằm chằm.
Phó Lan Nha nhìn quanh nhưng
không thấy bóng dáng Bình Dục vì thế cười cười với Tần Yến Thù sau đó
xoay người vịn tay Lâm ma ma đi về phòng. Vừa đi nàng vừa nghĩ theo tin
tức Tần Dũng lộ ra. Lúc này nàng mới biết vị Tả hộ pháp kia tối nay khả
năng lớn sẽ lại tới quấy rầy. Đám Tần Dũng đang quan sát kỹ viện của
nàng để thiết kế việc đối phó tối nay.
Nhớ tới những gì trải qua ở Mục phủ là trong lòng nàng lại dâng lên một tia bất an. Vị Trấn Ma Giáo Tả hộ pháp này dù luận võ nghệ hay mưu lược đều khiến người ta phải xoa mắt mà nhìn. Với một đối thủ như thế, dù đám
người Bình Dục đã sớm có chuẩn bị nhưng cũng khó tránh khỏi thủ đoạn ùn
ùn của đối phương. Không biết lúc hai bên giao chiến, đám Bình Dục có
thể thật sự hóa bị động thành chủ động mà bắt được vị Tả hộ pháp kia
không.
Vừa đi vừa nghĩ cho tới khi vào
phòng ngồi xuống nàng đã thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân,
ngay sau đó có người gõ cửa gọi: “Phó tiểu thư.”
Chủ tớ Phó Lan Nha nghe thấy là Lý Mân thì vội đi mở cửa. Sắc mặt Lý Mân
ngưng trọng, hắn cũng không vào cửa mà chỉ đứng ngoài nhìn nàng nói:
“Phó tiểu thư, tối nay trong phủ chỉ sợ sẽ không được yên tĩnh, đến lúc
đó bất kể nghe được gì chủ tớ hai người cũng cứ ở trong phòng, chớ nên
mở cửa tự tiện ra ngoài xem.”
Tim Lâm ma
ma nhảy loạn lên, bà hoảng sợ nhìn Lý Mân, sau một lúc lâu không biết
phải đáp thế nào. Phó Lan Nha đã sớm đoán ra nên nhanh chóng đồng ý.
Đợi Lý Mân đi rồi, Lâm ma ma đóng cửa cẩn thận, trong đầu nhớ tới lần trước ở khách điếm tại Lục An, giặc cướp chỉ đá một cái đã đá văng cửa vì thế bà thấy đóng cửa không thôi chưa đủ. Bà xoay vòng ở trong phòng sau đó
kéo mấy cái ghế dựa đến trước cửa chặn lại, lúc này mới thấy khá hơn.
Phó Lan Nha biết biện pháp này chẳng có tác dụng gì với vị Tả hộ pháp kia
nên ngăn cản bà vài câu. Nhưng Lâm ma ma vì muốn an tâm nên khăng khăng
làm như thế, nàng cũng tùy bà ấy.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, mọi người dựa theo sắp xếp mà vào vị trí của
mình. Ngoài ứng phó với Trấn Ma Giáo, Bình Dục còn phải phòng bị Đông
Xưởng tối nay âm thầm giở trò thế nên hắn tự mình ra ngoài phủ xem xét
đám Lý Mân, lại dặn dò vài lời sau đó mới quay vào trong phủ, đứng ở
cạnh tường phía đông trong viện của Phó Lan Nha.
Trước đó Tần Yến Thù đã canh giữ ở chỗ cửa chính, Liễu phó bang chủ và Vương
Thế Chiêu canh giữ ở tường phía tây, Lý Do Kiệm và Lý Du canh ở phía
bắc. Lý Du nghe thấy bên ngoài phủ hoàn toàn không có động tĩnh thì biết người của Trấn Ma Giáo chưa lộ diện. Hắn tạm thời bỏ lại Lý Do Kiệm mà
đi về phía đông.
Mới vừa rẽ qua góc tường đã thấy Bình Dục ôm Tú Xuân Đao trong lòng, lưng dựa tường đứng, mắt
nhắm lại, mày hơi nhăn. Hắn nhếch miệng cười, đi đến bên cạnh Bình Dục,
khoanh tay nhìn bạn mình nhàn nhạt nói: “Cái tên Vương Thế Chiêu kia vẫn khó chơi như thế, một năm nay đúng là khó cho huynh. Có điều chiếu theo an bài tối nay của huynh có phải muốn đặt hắn ở ngay dưới mí mắt mình
vì sợ hắn nhân lúc hỗn loạn làm việc xấu đúng không?”
Bình Dục nghe vậy thì mở mắt ra, xoa xoa giữa mày, nhàn nhạt nói: “Ta luôn
cảm thấy Vương Thế Chiêu có chút không thích hợp, vừa lúc đêm nay Tả hộ
pháp hiện thân nên ta muốn dùng nàng ta để thử hắn xem sao.”
Lý Du nhướng mày, vỗ tay cười nói: “Chủ ý này hay lắm.”
Hai ngày nay hắn đã sớm nghe Lý Mân kể và biết được chuyện Vương Thế Chiêu
bị thương nặng lúc ở Lục An nhưng sau đó lại lộ ra tà môn. Tối nay Trấn
Ma Giáo đến tập kích, hiển nhiên sẽ cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng là cơ
hội tốt để thử Vương Thế Chiêu. Nếu Tả hộ pháp tối nay hiện thân, chỉ
cần hắn và Bình Dục muốn thì không khó để đẩy Vương Thế Chiêu ra làm bia ngắm trong lúc hỗn loạn.
Hai người nhất
thời không nói chuyện, một lát sau Lý Du nhớ tới vị mỹ nhân nũng nịu
nhìn thấy trong viện tối nay thì cảm thán: “Trước đây khi ở kinh thành
ta đã nghe người ta nói Phó Băng có một nữ nhi khuynh quốc khuynh thành, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ tiếc nay Phó Băng
phạm tội, Phó gia rơi đài, mỹ nhân bực này đến lúc đó sẽ lưu lạc đến
hoàn cảnh gì cũng thật không dám nghĩ.”
Dứt lời hắn lắc lắc đầu, sau một lát không nghe thấy gì, quay đầu lại chỉ
thấy sắc mặt Bình Dục cực kỳ đạm mạc, hiển nhiên không có ý tiếp lời.
Trong lòng hắn đang muốn trêu ghẹo vài câu nhưng đúng lúc đó lại có vài
tiếng rào rạt vang lên ở rừng trúc cách đó không xa.
Tiếng động này cực nhỏ, chỉ lướt qua là mất, nếu không để ý thì sẽ cho rằng
đó là tiếng gió. Bình Dục và Lý Du lập tức nghiêm mặt, sau đó đồng thời
rút bình khí, cao giọng nhắc nhở những người khác: “Để ý!”
Lý Du không ở lại nữa mà nhanh chóng chạy về tường vây phía Bắc. Đúng lúc
này phía ngoài phủ bỗng truyền đến vô số tiếng động quái dị, cẩn thận
lắng nghe thì thấy giống như rắn và công trùng linh tinh gì đó. Đầu tiên là những tiếng bén nhọn đứt quãng, sau đó tiếng động dần nặng nề như
tiếng trống đập mạnh vào tinh thần của những người ở đây.
Ngay sau đó tiếng động kỳ quái kia đột nhiên bùng nổ, theo đó là khói đặc
cuồn cuộn thổi từ ngoài cổng vào. Đám người Bình Dục đề phòng ngẩng đầu
nhìn thấy thế thì biết không chỉ Tả hộ pháp mà rất nhiều giáo chúng của
Trấn Ma Giáo cũng đã tập trung bên ngoài phủ.
Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy bên ngoài phủ tiếng la rung trời, binh khí sôi
nổi tuốt ra khỏi vỏ, leng keng va chạm vào nhau. Lát sau lại có tiếng
nhạc cổ quái, lả lướt rung động nhẹ nhàng truyền đến, lúc xa lúc gần,
như khói nhẹ mà xông đến chỗ bọn họ, quanh quẩn chui vào tai.
Tiếng động này cực kỳ cổ quái, chỉ một khắc đã khiến lòng người ta trở nên
nôn nóng. Trong lòng mọi người biết không ổn, mỗi người đều điều hòa nội tức, chống đỡ ma âm này. Nhưng trong nháy mắt sau có một màn sương mù
bốc lên, trong đó có mùi hương như có như không. Sương mù kia dày lên
bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ trong một khắc ngắn ngủi nó đã che khuất toàn bộ mọi thứ, ngoài một lóng tay không thể thấy gì.
Tiếng nhạc bên tai vẫn như mưa xuân tí tách kéo dài, từng tiếng lọt vào tai.
Cùng lúc đó cảm giác khô nóng trên người bọn họ càng thêm không thể
khống chế.
Bình Dục tĩnh tâm, tuy biết
những thứ này có tà môn nhưng cũng chẳng phải thứ gì không thể chống đỡ. Hắn cười lạnh trong lòng, còn tưởng cái gì cao siêu khó lường lắm, hóa
ra cũng chẳng khác gì xuân dược bán đầy trên phố, khiến người ta mất đi
không chế mà thôi. Biện pháp này thô sơ vô cùng, chỉ đối phó được kẻ ý
chí bạc nhược chứ căn bản không làm gì được hắn. Hắn ngó lơ cảm giác khô nóng ngo ngoe rục rịch trên người, ngẩng đầu lên phân biệt một lát,
đang định nhảy lên ngọn cây tìm tung tích Tả hộ pháp thì bỗng nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng bước chân hốt hoảng chạy đến chỗ này.
Sắc mặt hắn trầm xuống, vung đao lên đâm về phía trước. Nhưng vừa mới động
hắn đã nghe thấy bước chân kia rất kỳ quặc, nó lảo đảo, tập tễnh chứng
tỏ người kia bị thương ở chân. Hắn hơi kinh ngạc, mũi đao vốn đã đâm về
phía người kia nhưng rốt cuộc lại dừng lại. Một lát sau quả nhiên hắn
nghe thấy tiếng Phó Lan Nha truyền đến bên tai mang theo kinh hoảng,
“Bình đại nhân! Ngài ở đâu?!”
Tiếng động
vừa phát ra thì một thân thể mềm mại đã nghiêng nghiêng ngả lảo đảo đâm
vào hắn, Bình Dục cắn chặt răng, đột nhiên muốn đẩy nàng ta ra. Nhưng
đôi tay người nọ nhanh chóng túm chặt lấy tay hắn, kề sát không buông.
Chuông cảnh báo trong lòng hắn ngân vang, đao trong tay đã nhấc lên
nhưng vẫn gian nan không xuống tay được. Hắn tập trung nhìn xuyên qua
màn sương mù dày đặc thì quả nhiên thấy người tới là Phó Lan Nha.
Vì chạy nên búi túc của nàng có chút rời rạc, trên má đỏ ửng, ngực phập
phồng không thôi. Vất vả lắm nàng mới mở miệng được nhưng trong giọng
nói vẫn có kinh hoàng, “Bình đại nhân, vừa rồi có một nữ nhân xông vào
trong phòng muốn giết ta. Đó chính là vị tiểu thiếp trong Mục vương phủ
lần trước. Đám người Tần công tử tới kịp thời, đang đánh nhau với người
kia. Nhưng vì vừa rồi quá gấp nên ta với ma ma lạc nhau, xin ngài thương xót đi cứu ma ma.” Lúc nói chuyện nước mắt nàng ta rơi xuống, lăn trên
má khiến con ngươi nàng ta càng thêm sáng bóng, sóng sánh long lanh.
Bình Dục biết rõ không thích hợp nhưng ý thức lại nói cho hắn rằng nếu có
người dùng mị thuật với hắn vậy khẳng định không thể giả làm Phó Lan Nha được. Tâm hắn loạn như ma, mồ hôi trên trán rơi xuống, mắt nhìn chằm
chằm Phó Lan Nha trước mặt, tim đập như sấm.
Hắn giãy dụa một hồi, sau đó thấp giọng mắng: “Muốn chết mà!”
Tay hắn vung đao chém về phía người trước mặt, nhưng chỉ chần chừ một lát
thì mùi hương trong đám khói sương xung quanh vốn nhạt lại nồng lên. Mùi hương trong đó quá mức sắc bén, chui vào mũi hắn khiến đầu óc hắn lập
tức mơ hồ.
Tà âm bên tai biến thành tiếng nữ nhân nói mớ, giọng nói quyến rũ, quanh quẩn ngay bên tai, cổ, môi
hắn, quấy nhiễu khiến cổ họng hắn như có lửa. Tiếng nói kia vừa mềm vừa
quyến rũ, nghe vô cùng quen thuộc, rõ ràng chính là Phó Lan Nha đang nỉ
non nói với hắn.
Cả người hắn càng thêm
khô nóng, cả người giống như bị một sức mạnh nào đó áp chế. Hắn ngây ra
một lát, vừa cúi đầu đã thấy Phó Lan Nha vẫn rúc trên người hắn, còn
vòng tay ôm lấy eo hắn. Mà cánh tay hắn không biết từ khi nào cũng ôm
chặt lấy eo nàng ta.