Chúng Thanh Phong hỏi ngược lại Trương Mỹ Vân: "Sao lại nói rằng em không có cơ hội để sai?"
Trương Mỹ Vân chia sẻ thành thật với Chúng Thanh Phong những suy nghĩ trong lòng mình.
Những người đạt được thành công giống Chúng Thanh Phong không chỉ vì nỗ lực làm việc tốt, mà thường là người may mắn nhất, họ có mặt ở đúng chỗ vào đúng thời điểm.
Ngay cả khi Trương Mỹ Vân làm theo tất cả những gì Chúng Thanh Phong đã làm thì cũng không thể nào đạt được thành tích như anh.
Gia thế thượng lưu của Chúng Thanh Phong và việc anh được học ở trường quốc tế với mức học phí ba, bốn trăm triệu một năm đã giúp anh có điều kiện trui rèn tư duy khác biệt.
Mối quan hệ quen biết của Chúng Thời Vũ giúp Chúng Thanh Phong giành được hợp đồng với những khách hàng tầm cỡ.
Đó là những tiên đề đóng vai trò rất quan trọng giúp anh tạo dựng đế chế của riêng mình sau này.
Còn Trương Mỹ Vân thì sao? Cô chẳng có gì cả.
Không có bố mẹ giàu có làm hậu phương vững chắc.
Không có mối quan hệ với những đại gia ở nhiều lĩnh vực khác nhau.
Và cô cũng không có quá nhiều tiền để mà mạo hiểm.
"Em vẫn có thể kiếm ra nhiều tiền mà không cân có bố mẹ giàu sang, không cần mối quan hệ, cũng chẳng cần đầu tư mạo hiểm"
Chúng Thanh Phong nói.
Trương Mỹ Vân vừa uống nước, vừa nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Anh là đang bảo em đi cướp ngân hàng đúng không?"
"Em không cần phải cướp ngân hàng, chỉ cần cướp mình anh là đủ"
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong mà Trương Mỹ Vân bị sặc.
Cô ho sù sụ.
Chúng Thanh Phong phải sang vỗ lưng giúp Mỹ Vân một lúc cô mới hết ho.
Trương Mỹ Vân thật sự không hiểu hôm nay Chúng Thanh Phong bị làm sao mà nói ra toàn những câu khiến cô sốc lên tận óc.
"Phi thương bất phú.
Nếu em cứ làm trợ lý của anh thì sẽ mãi giậm chân tại chỗ như bây giờ thôi"
"Em biết!"
Trương Mỹ Vân thừa nhận.
"Em đã từng nghĩ tới chuyện kinh doanh mặt hàng gì chưa?"
Trương Mỹ Vân gật đầu, nói: "Em từng mở một cửa hàng bán kem, nhưng vì chưa chuẩn bị kĩ lưỡng, không có sự hiểu biết về thị trường nên thất bại thảm hại.
Đợt đó em và Thấm Toàn Đức đã cãi nhau một trận long trời lở đất, tưởng sẽ chia tay cơ"
Đột nhiên Trương Mỹ Vân nhắc tới Thẩm Toàn Đức nên Chúng Thanh Phong có chút tò mò: "Vừa rồi anh ta thật sự không gây khó dễ gì cho em đó chứ?"
"Không có! Nếu anh ta dám động tới dù chỉ là một sợi tóc của em nhất định em sẽ mách anh, nhờ anh đòi lại công bằng.
Được chưa?"
"Nhớ là luôn có anh ở đằng sau em đấy"
Chúng Thanh Phong nói.
Câu nói này của Chúng Thanh Phong nếu diễn ra trong tình huống khác thì Trương Mỹ Vân sẽ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nhưng hiện tại cô lại có chút hoang mang.
Liệu rằng Thanh Phong có từng nói với Khả Hân như vậy hay không? Trương Mỹ Vân định nói với Chúng Thanh Phong rằng trước đây cô và Thấm Toàn Đức đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng nghĩ lại thì hình như không phải vậy.
Cô làm việc quần quật, hy sinh mọi thứ để anh ta tập trung phát triển sự nghiệp, từng bước thăng tiến trong công việc, từ một nhân viên sale bình thường trở thành trưởng phòng marketing rồi thành lập công ty.
Đồ đạc trong nhà từ bàn ghế, giường tủ đến cái thảm lau chân đều mua theo sở thích của Thẩm Toàn Đức.
Món ăn hàng ngày cũng được nấu theo khẩu vị của anh ta.
Trong căn nhà hai người từng sống chung, ngoài đồ đạc cá nhân ra thì không có thứ gì thực sự thuộc vê Trương Mỹ Vân hết.
Cô xót xa khi ý thức được điều ấy.
Chúng Thanh Phong lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Trương Mỹ Vân: "Nhiều cô gái yêu mù quáng nên không đủ tỉnh táo để đánh giá đúng, dẫn tới việc ở bên cạnh nhầm người đàn ông.
Họ hay bênh và tìm lý do biện hộ cho những thứ chưa ổn.
Ngoài ra, nhiều người hay nghĩ là vì yêu mình người ta sẽ thay đổi, hoặc lấy về rồi người ta sẽ khác.
Nhưng suy nghĩ như vậy là quá mộng mơ và viển vông, bởi bản chất một con người rất khó thay đổi.
Muốn biết một người đàn ông có thật sự tốt với em hay không, hãy tìm hiểu kỹ và để ý những hành xử và thái độ hàng ngày của anh ta"
Trương Mỹ Vân hiểu tất cả những điều Chúng Thanh Phong nói, vì vậy cô đã lập tức coi Thẩm Toàn Đức như rác và vứt vào thùng rác mà không chút nuối tiếc.
Từ đầu tới cuối bữa ăn, Trương Mỹ Vân không nói chuyện nhiều.
Cô tập trung ăn, ăn và ăn.
Trương Mỹ Vân ăn hết món này tới món khác, món nào cũng hết sức ngon miệng.
Mỹ Vân lại thâm ước mình có thật nhiều tiền để có thể tới nhiều nơi, thưởng thức được hết tất cả các món ngon trên đời.
Thấy Chúng Thanh Phong hầu như không động đũa, Trương Mỹ Vân thắc mắc: "Sao anh không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"
"Nhìn em ăn tôi cũng thấy no rồi"
Trương Mỹ Vân gắp một miếng thịt heo nướng ống tre bỏ vào bát cho anh.
Hành động rất tự nhiên, giống như đang chăm sóc người yêu vậy.
"Không mấy khi được ngồi ăn nhà hàng cùng em đâu, nên anh tranh thủ cơ hội ăn đi"
"Nếu em thích ngày nào anh cũng đưa em đi ăn nhà hàng."
"Anh thật sự nhiều tiền như thế sao?"
"Em có thể đếm giúp anh"
Chúng Thanh Phong đề xuất.
"Thôi khỏi, đếm tiền không phải của mình chỉ khiến em thêm ý thức được về sự nghèo khổ của mình thôi "
Nói dứt câu Trương Mỹ Vân lại tiếp tục ăn.
Cô ăn mà không cần giữ hình tượng thục nữ, đoan trang, thuy mị gì hết.
Thanh Phong hỏi: "Chẳng phải phụ nữ thường ăn rất ít, thậm chí uống mỗi nước lọc để giữ dáng sao? Một mình em ăn gần hết cả bàn ăn rồi mà không sợ mập à?"
Trương Mỹ Vân ngước nhìn Chúng Thanh Phong trả treo: "Anh quên là em không chỉ ăn cho bản thân mình mà còn đang ăn cho con anh nữa à?"
Chúng Thanh Phong gắp một miếng thịt bò kobe bỏ vào bát của Trương Mỹ Vân.
Đợi cô ăn xong anh hỏi: "Em thấy thịt bò Kobe thế nào?"
"Hai từ thôi, CỰC PHẨM"
Trương Mỹ Vân giơ hai ngón tay cái lên.
"Anh gọi thêm cho em một nồi lẩu Sukiyaki nữa nhé?"
Trương Mỹ Vân đang nhai nên không thể mở miệng nói, cô lắc đầu nhanh và mạnh tới nỗi chóng cả mặt.
"Anh ăn lẩu Sukiyaki ở nhiều nơi rồi, nhưng thấy chỉ có ở đây là chuẩn vị của người Nhật nhất.
Lấu Sukiyaki ngon lắm đấy.
Nó được coi là một trong những món ăn tuyệt hảo và tinh túy của Nhật Bản.
Nếu không ăn em sẽ phải hối tiếc "
Trương Mỹ Vân nuốt miếng thức ăn vừa nhai xong xuống, uống ngụm nước rồi ngước nhìn Chúng Thanh Phong, hứa hẹn: "Sau này trở thành đại gia, nhất định em sẽ mời anh đi ăn lẩu Suki...
gì đó"
"Sukiyaki!"
Chúng Thanh Phong sửa lại.
"Ok, khi nào tiền tiêu mỏi tay không hết, em sẽ mời anh đi ăn lẩu Sukiyaki"
"Món ngon có cơ hội phải ăn ngay chứ, việc gì phải đợi Sau này"
Trương Mỹ Vân giơ hai tay trước mặt, bắt chéo thành hình chữ X, từ chối: "Đây là bữa ăn xa xỉ nhất trong hai mươi ba năm rưỡi làm người của em.
Nếu gọi thêm nồi lẩu mấy triệu nữa thì em xót tiền nguyên tuân mất"
Chúng Thanh Phong nhớ tới chuyện tối qua anh nhận được lũ lượt thông báo từ ngân hàng việc trừ tiền trong chiếc thẻ đen mà mình đưa cho Trương Mỹ Vân.
Tối qua Trương Mỹ Vân tiêu liền lúc hết hơn một trăm triệu mà không thấy xót, giờ ăn một bữa năm, bảy triệu cũng than thở hết lời.
Chúng Thanh Phong thật sự không thể nào hiểu được suy nghĩ của cô.