Không chỉ Trương Mỹ Vân mà cả hai tên đàn em của Định Râu, và ngay chính bản thân gã cũng kinh ngạc, chẳng hiểu vì sao mình - dân anh chị khét tiếng tàn nhẫn lại không xuống tay với cô gái xấc Xược này.
Định Râu hạ tay xuống, nhìn Trương Mỹ Vân nạt nộ: "Muốn nói gì thì nói đi!"
"Vừa rồi tới đây vội quá nên tôi không kịp chuẩn bị tiền mặt..."
Lần thứ 3 Định Râu tức tối cắt ngang lời Trương Mỹ Vân: "Cô đã nói 2 lần trước đó rôi.Làm ơn hãy nói điều gì mới mẻ hơn có được không???"
Trương Mỹ Vân lườm Định Râu: "Đã bảo là đừng có nhảy vào họng tôi rồi."
Định Râu bất lực đưa hai tay bắt chéo trước miệng, ra hiệu sẽ không nói bất kỳ điều gì nữa.
Hai tên đàn em của Định Râu quay sang nhìn nhau vẻ ngơ ngác, không hiểu vì sao cục diện lại xoay chuyển thành ra thế này.
Giờ thì ai là chủ nợ, ai là kẻ bị đòi nợ đây? Trương Mỹ Vân thương lượng với Định Râu: "Tôi không mang tiên mặt nhưng trong tài khoản có tiền.Tôi có thể chuyển khoản cho anh được không?"
"Chuyển...chuyển khoản là cái gì?"
"Là chuyển tiền từ tài khoản của tôi sang tài khoản của anh ấy."
Nói tới đây, Trương Mỹ Vân ngớ người ra: "Đừng bảo là mấy người không có tài khoản đấy nhé."
Định Râu trước giờ luôn giao dịch bằng tiền mặt, không thông qua ngân hàng nên gã chẳng biết khái niệm tài khoản là cái quái gì.
"Không...không...có tài khoản thì làm sao?"
Định Râu nói lớn, cố che giấu sự xấu hổ của mình.
"Thời buổi công nghệ 4.0 thế này mà không có tài khoản thì thật sự...quá lạc hậu luôn."
Trương Mỹ Vân quay sang nhìn hai tên đàn em của Định Râu: "Hai anh cũng không có tài khoản ngân hàng hả?"
Hai tên đàn em cùng lắc đầu.
"Thời đại tân tiến, tôi tưởng xã hội đen cũng tân tiến theo chứ.Không ngờ mấy người vẫn lạc hậu như vậy."
Trương Mỹ Vân chép miệng, thở dài: "Tôi khuyên thật, ngay ngày mai mấy người ra ngân hàng gần nhà mở một cái tài khoản đi.Chẳng mất bao nhiêu thời gian mà tiện lợi đủ đường luôn."
Trương Mỹ Vân giảng giải một hồi về những tiện ích của việc mở tài khoản ngân hàng và chuyển tiền qua app cho Định Râu và hai tên đàn em của gã nghe.
Mỹ Vân nói tới đâu ba tên ồ à lên tới đó vì kinh ngạc.
"Thật sự chỉ cần mang thẻ a-tê-em theo là có thể mua đồ trong siêu thị mà không cần trả tiền mặt à?" một tên đàn em hỏi.
"Đương nhiên rồi! Nhưng với điều kiện là trong thẻ phải có tiên nhé anh trai."
Tên đàn em còn lại xuýt xoa "Không ngờ tài khoản ngân hàng và thẻ a-tê-em lại lợi hại như vậy."
"Nếu không tôi khuyên mấy người mở thẻ làm gì."
Mặc dù việc mở tài khoản mà Trương Mỹ Vân vừa gợi ý nghe có vẻ vô cùng tiện lợi và trong thâm tâm Định Râu cũng có ý định mở thử một cái dùng thử xem thế nào.
Nhưng chuyện gì ra chuyện đó.
Có thù phải trả, có nợ cũng thế.
Định Râu hắng giọng tuyên bố: "Tôi cho các người mượn tiền mặt thì các người cũng phải trả tiền mặt cho tôi."
"Tiền tôi để hết trong tài khoản.Mấy người nhắn cho tôi vào lúc 5 giờ chiều, ngân hàng người ta ngừng giao dịch rồi.Tôi biết rút tiền kiểu gì đây?"
Trương Mỹ Vân lý lẽ.
"Tôi không cần biết! Nội trong hôm nay cô phải trả đủ 200 triệu cho tôi thì mới có thể đưa người đi được."
Trương Mỹ Vân suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục thương lượng với Định Râu: "Anh nghe tôi nói thế này xem có được không nhé.Bây giờ tôi để căn cước công dân và thẻ nhân viên lại chỗ các anh rồi đưa anh trai tôi đi..."
Định Râu không nghe Trương Mỹ Vân nói hết câu, phản đối ngay lập tức: "Không được!"
"Lịch sự! Lịch sự! Lịch sự.OK?"
Mỹ Vân nhắc nhở Định Râu.
Gã lại im re, không ho he câu nào nữa.
Trương Mỹ Vân tiếp tục nói: "Tôi sẽ viết cho anh một tờ giấy cam kết, cam kết trước trưa ngày mai sẽ đem 200 triệu tiền mặt tới đưa tận tay cho anh.Như vậy có được không?"
"Cô để anh trai cô lại đây với chúng tôi, sáng mai mang tiên đến rồi đưa hắn đi."
Trương Mỹ Vân nhìn anh trai đang hít thở một cách khó nhọc, đau đớn trên tay mình.
Cô sợ rằng nếu không đưa Trương Bá Thái tới bệnh viện kịp thời sau này sẽ để lại những biến chứng khó lường.
Vậy nên cô phải mau chóng nghĩ cách để trả tiền cho Định Râu và đưa Trương Bá Thái tới bệnh viện càng sớm càng tốt.
"Hay là tôi nhờ bạn tôi mang tiền tới đây được không?"
Trương Mỹ Vân hỏi.
Định Râu không muốn quá nhiều người biết mặt mình để tránh rắc rối về sau.
Gã suy nghĩ một lúc rồi quyết định: "Trong vòng 1 tiếng nữa, bảo bạn cô mang tiền tới quán phở Cồ ở số 177, đường Nguyễn Văn Cừ giao cho chủ quán."
"Chủ quán cũng là đàn em của anh à?"
Trương Mỹ Vân thắc mắc.
"Biết nhiều quá không tốt đâu!"
Định Râu nói với Trương Mỹ Vân.
Cô gật gật đầu, mỉm cười ra hiệu với Định Râu là mình sẽ không hỏi bất kỳ điều gì không liên quan tới mình nữa.
"Còn không mau gọi điện cho bạn cô đi."
Định Râu giục.
"Ờ ha! Tôi quên béng đi mất."
Trương Mỹ Vân rút điện thoại ra.
Lúc này xuất hiện trong đầu cô là hai cái tên Lại Minh Nguyệt và Chúng Thanh Phong.
Theo những gì Minh Nguyệt chia sẻ thì cô cũng đã tiết kiệm được một khoản khoảng gần 100 triệu.
Nhưng số tiền đó Lại Minh Nguyệt cũng không để ở nhà mà gửi vào sổ tiết kiệm rồi.
Vì vậy, người có thể giải nguy cho anh em Trương Mỹ Vân lúc này chẳng còn ai khác ngoài Chúng Thanh Phong.
Hơn nữa anh là dân kinh doanh nên chắc chắn lúc nào cũng phải có sẵn tiền mặt.
Nhưng Trương Mỹ Vân biết phải giải thích với Chúng Thanh Phong thế nào để anh có thể hiểu tình hình cấp bách của cô bây giờ.
Liệu anh có giúp đỡ cô hay không? Thấy Trương Mỹ Vân đắn đo, Định Râu giục: "Gọi đi "Biết rồi! Tôi gọi ngay đây!"
Trương Mỹ Vân mở điện thoại lên.
"Đừng hòng giở trò, nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của anh em cô đấy."
"Nhìn tôi giống kiểu người ngu ngốc như vậy sao?"
Trương Mỹ Vân nhìn Định Râu hỏi.
Sau vài giây chần chừ cô quyết định gọi cho Chúng Thanh Phong trước.
Nếu anh không chịu giúp cô tới lúc đó sẽ nhờ Lại Minh Nguyệt sau.
Điện thoại còn chưa reo tới hôi chuông thứ 3 Chúng Thanh Phong đã nhấc máy.
Vừa rồi trên đường bám theo chiếc taxi chở Trương Mỹ Vân ra ngoại thành, ô tô của Thanh Phong đâm phải đỉnh bị thủng lốp.
Thế nên anh và Võ Quế Sơn bị mất dãu Mỹ Vân.
Không biết Trương Mỹ Vân đang phải đối mặt với những gì trước mắt khiến lòng Chúng Thanh Phong nóng như có lửa đốt.
Trong lúc chờ Võ Quế Sơn thay lốp dự phòng, Chúng Thanh Phong rút điện thoại ra định gọi cho Trương Mỹ Vân mấy lần nhưng lại thôi.
Anh vừa cất điện thoại vào túi quân thì chuông điện thoại reo.
Thấy số điện thoại gọi tới là của Trương Mỹ Vân, không chần chừ suy nghĩ Chúng Thanh Phong bắt máy ngay lập tức.
"Em đang ở đâu vậy?"
Giọng Chúng Thanh Phong nghe có chút gấp gáp.
"Thanh Phong, có chuyện này...anh có thể giúp em được không?"
"Chuyện gì vậy? Em nói đi!"
Chúng Thanh Phong tỏ vẻ nôn nóng.
"Anh có thể...Mang 200 triệu tiền mặt tới quán phở Cô ở số 177, đường Nguyễn Văn Cừ giao cho chủ quán giúp em được không?"
Là người từng trải nên Chúng Thanh Phong chỉ cần nghe cách nói chuyện của Trương Mỹ Vân anh đã đoán ra cô đang gặp rắc rối.
"Em có đang an toàn không?"
Chúng Thanh Phong hỏi.