Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 155: Cơm nhà




Việc Chúng Thanh Phong tìm đủ mọi lý do để từ chối thiện chí của Sophia Ngô khiến cô ta cảm thấy bối rối.
Nhưng Sophia không phải là người dễ bỏ cuộc.
Thua keo này, cô ta bày ngay keo khác.
"Lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn nhé.Em biết nhà hàng này mới mở có đồ ăn ngon lăm."
Sophia Ngô tươi cười mời mọc.
Một lần nữa Chúng Thanh Phong lại từ chối Sophia Ngô: "Cảm ơn em, nhưng trợ lý đã chuẩn bị cơm cho anh rồi."
"Anh bảo bạn ấy ăn phân cơm đó đi.
Lâu lắm rồi anh em mình không ngôi với nhau...
Sophia Ngô vẫn cố thuyết phục Chúng Thanh Phong.
Chúng Thanh Phong là người có lập trường quan điểm rất rõ ràng trong chuyện tình cảm.
Một khi không có cảm tình, anh sẽ quyết liệt từ chối đến cùng, nhất định không vì cả nể mà làm mất thời gian của bản thân mình và hư hao tâm ý của đối phương.
Anh nói: "Trợ lý đã chuẩn bị cả phần ăn cho anh, bỏ đi thì rất lãng phí và có lỗi với người nông dân.
Em hiểu anh là người trân trọng công sức lao động của người khác thế nào rồi đúng không, Sophia?"
Bị Chúng Thanh Phong từ chối đến mức độ này quả thật Sophia Ngô vô cùng xấu hổ.
Cô ta chỉ ước mặt đất nứt ra làm hai để chui xuống cho đỡ nhục thôi.
"Em còn việc gì muốn nói nữa không?"
Biết Chúng Thanh Phong đang muốn đuổi khéo mình nên Sophia Ngô đành phải rút lui.
"Muốn đi ăn với anh một bữa thôi mà khó còn hơn cả hái sao trên trời.
Thôi để lần sau vậy."
Nói dứt câu Sophia Ngô quay người bỏ đi.
Tiếng giày cao gót nện xuống sàn đá hoa cộp, cộp, cộp như đang thể hiện sự bất mãn của chủ nhân.
Vừa rời khỏi phòng làm việc của phó chủ tịch, Sophia Ngô đã chạm mặt Trương Mỹ Vân.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Cho dù chẳng ưa gì Sophia Ngô nhưng cô ta vẫn là lãnh đạo cấp cao nên Trương Mỹ Vân vẫn phải thể hiện sự tôn trọng đúng mực: "Em chào chị!"
Sophia Ngô tỏ thái độ khinh khinh, coi Trương Mỹ Vân như không khí, chẳng thèm đáp lại lời chào của cô.
Tới khi nhìn thấy Trương Mỹ Vân xách trên tay chiếc túi giữ nhiệt, Sophia Ngô đoán ngay ra cô mang cơm tới cho Chúng Thanh Phong nên tỏ thái độ không hài lòng.
Thậm chí lúc đi lướt qua, Sophia Ngô còn cố tình va vào vai Trương Mỹ Vân.
May mà Mỹ Vân đứng vững nên chỉ hơi loạng choạng chứ không ngã.
Nếu lúc đó cô ngã thì đã biến thành trò cười cho các đồng nghiệp khác rồi.
Mỹ Vân nhìn theo Sophia rồi khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: "Bà này hôm nay đến ngày rụng dâu hay sao không biết..."
Trương Mỹ Vân thở dài, nghĩ bụng đúng là con người ta không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Người có gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần giống Sophia Ngô mà cách hành xử thì như ác ma.
Vừa rồi Thanh Phong nói với Sophia Ngô là trợ lý đã chuẩn bị cơm cho mình thực ra là để bịp cô ta thôi.
Không ngờ Trương Mỹ Vân lại thật sự mang cơm tới cho anh.
Chúng Thanh Phong vừa đỡ đồ giúp Trương Mỹ Vân vừa quan tâm hỏi: "Sao em không nhờ chú quản gia mang qua, mà phải đích thân tới làm gì?"
"Dù sao em cũng đang rảnh, ở nhà không có việc gì làm."
Trương Mỹ Vân trả lời, rôi nghiêng đầu nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Anh không muốn em mang cơm cho anh à?"
Sợ Trương Mỹ Vân hiểu lâm tâm ý của mình nên Chúng Thanh Phong nhanh chóng giải thích: "Không phải! Anh sợ em đi lại nhiều mệt thôi."
"Chú quản gia lái xe đưa em tới mà, em có ngồi xe bus đâu mà mệt."
Khi nhìn thấy Trương Mỹ Vân bày ra một bàn thức ăn, không hiểu sao trong lòng Chúng Thanh Phong cảm thấy vui vẻ kỳ lạ: "Sao em tới mà không báo trước vậy?"
"Báo trước thì còn gì là bất ngờ nữa?"
Bất giác Chúng Thanh Phong đưa tay lên xoa đầu Trương Mỹ Vân.
Cô ngạc nhiên quay sang nhìn anh.
Mặt hai người chỉ cách nhau chưa tới một gang tay.
Bỗng dưng tim Trương Mỹ Vân đập nhanh như trống dồn vang.
Đột nhiên, cánh cửa phòng làm việc của phó chủ tịch mở ra.
Võ Quế Sơn xông xộc đi vào.
Nhìn thấy cảnh tượng Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân như chuẩn bị hôn nhau tới nơi, Quế Sơn đưa tay bịt mắt: "Xin lỗi nhé! Anh xuất hiện không đúng lúc rồi."
Trương Mỹ Vân xấu hổ, vội ngồi lùi lại, nới rộng khoảng cách với Chúng Thanh Phong.
Trong khi đó, Chúng Thanh Phong trừng mắt nhìn Võ Quế Sơn.
Anh chắp hai tay, mặt diễn vẻ ăn năn, chân thành tạ lỗi với đại boss.
Để phá vỡ bâu không khí ngượng ngùng, Trương Mỹ Vân giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cô vẫy Võ Quế Sơn: "Anh Sơn lại ăn cơm đi.
Em cũng đang định gọi cho anh."
Nhìn thấy bàn đồ ăn, mắt Võ Quế Sơn sáng lên như sao: "Mỹ Vân em tốt thật đấy.
Đúng lúc anh đang đói."
Không đợi ai mời, Võ Quế Sơn sà xuống bàn, định dùng tay nhón một chiếc cánh gà chiên mắm thì bị Chúng Thanh Phong phũ phàng vỗ vào tay một cái.
Quế Sơn đau điếng rụt tay lại.
"Chỗ đồ ăn này là của anh, không có phần cho cậu đâu."
"Một bàn nhiều đồ ăn thế này, mình anh ăn làm sao hết được..."
"Đồ ăn do Mỹ Vân nấu, dù có một bàn nữa anh cũng sẽ ăn bằng hết."
Nghe Chúng Thanh Phong nói như vậy, Trương Mỹ Vân sung sướng cười tít cả mắt lại.
"Boss có nghĩ mình phát cẩu lương hơi quá rồi không?"
"Nếu ghen tị với anh thì tìm người nấu cho cậu ăn đi."
"Tự mình tìm được thì em đã không phải ăn chực hai người rồi."
Võ Quế Sơn than thở vẻ đau khổ.
Trương Mỹ Vân đưa cho Võ Quế Sơn một đôi đũa, an ủi anh: "Ăn cơm trước đã.
Cuối tuần này em hẹn Minh Nguyệt cho anh."
Một tay cầm đũa, một tay Võ Quế Sơn giơ ngón cái lên với Trương Mỹ Vân, miệng không quên nịnh nọt: "Trên đời này đúng là chỉ có em gái Mỹ Vân tốt với anh nhất thôi."
"Em định giao trứng cho ác đấy à?"
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân hỏi.
"Anh nói thế mất quan điểm quá đi.
Không khéo trứng ở đây lại là em cũng chẳng biết chừng..."
Võ Quế Sơn nói dứt câu, mọi người cùng cười ô lên.
Nhìn Võ Quế Sơn và Chúng Thanh Phong ăn sạch sành sanh chỗ đồ ăn mình mang đến, Trương Mỹ Vân rất vui.
Cô nghĩ bụng sau này phải siêng năng vào bếp hơn mới được.
Vừa ăn miếng táo tráng miệng, Võ Quế Sơn vừa nói: "Mỹ Vân, rót giúp anh chén trà với."
Trương Mỹ Vân còn chưa kịp phản ứng, Chúng Thanh Phong đã lên tiếng, thái độ khá gay gắt: "Cậu có tay, có chân sao không tự đi mà rót còn phải nhờ cô ấy? Mỹ Vân là ô sin nhà cậu đấy à?"
Võ Quế Sơn vội vàng giải thích: "Không phải em có ý sai khiến Mỹ Vân đâu.
Chẳng qua ấm trà ở gân chỗ cô ấy nên mới nhờ cô ấy rót cho một chén thôi."
"Tay cậu dài như thế cho dù khoảng cách ấm trà có xa gấp đôi vẫn có thể với được.
Đừng ngụy biện cho sự lười biếng của mình nữa."
"Ơ..."
Võ Quế Sơn quay sang nhìn Trương Mỹ Vân, thật sự câm nín không biết phải nói gì trong trường hợp này nữa.
"Ăn xong rồi còn không mau dọn dẹp đi.Chẳng lẽ cậu còn đợi anh đích thân dọn?"
Chúng Thanh Phong nhìn Võ Quế Sơn chăm chăm.
"Em dọn...dọn ngay bây giờ đây."
"Anh cứ để đấy em dọn cho."
Trương Mỹ Vân nói.
Sợ đại boss nổi trận lôi đình, đì mình cả chiều thì tội nên Võ Quế Sơn ngăn Trương Mỹ Vân lại: "Em cứ ngồi nghỉ đi.Mọi việc còn lại cứ giao cho anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.