Vừa bước chân vào phòng, Trương Mỹ Vân đã thấy Chúng Thanh Phong đang ngồi đọc sách trên giường.
Mỹ Vân lặng người đứng ngắm Thanh Phong.
Nhìn anh cô mới hiểu thế nào là vẻ đẹp không góc chết.
Đột nhiên Chúng Thanh Phong rời mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Trương Mỹ Vân hỏi: "Em nhìn đủ chưa?"
Để thật lòng mà nói thì Trương Mỹ Vân có thể ngắm Chúng Thanh Phong cả ngày không biết chán.
Nhưng cô chẳng thể nào thú nhận với anh như vậy được, nên đành phải nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tự luyến!". Truyện Ngôn Tình
"Em và Minh Nguyệt đi chơi vui chứ?"
Nghe Chúng Thanh Phong hỏi như vậy Trương Mỹ Vân cảm thấy trong lòng có chút áy náy.
Cô sợ anh nghĩ nhiêu nên đã không nói cho anh biết chuyện mình đi ăn tối với Ngô Chí Kiên, mà nói dối là có hẹn với Minh Nguyệt.
"Anh biết con gái bọn em rồi đấy, thiếu gì chuyện để tám đâu nên lần nào gặp nhau là lần đó mải miết buôn, chẳng muốn về nhà luôn."
Chúng Thanh Phong đặt cuốn sách đang đọc dở xuống giường, nhìn Trương Mỹ Vân hỏi tiếp: "Hai người tới nhà hàng hay lại mua đồ về nhà Minh Nguyệt nấu?"
"Đương nhiên là mua về nhà nấu rồi anh.Vừa sạch sẽ, an toàn, lại vừa rẻ."
Mặc dù không muốn nói dối Chúng Thanh Phong, nhưng Trương Mỹ Vân đã đâm lao đành phải theo lao.
Nói dối một lần thì dễ nhưng để duy trì lời nói dối ấy, Mỹ Vân phải nghĩ ra thêm nhiều lời nói dối khác.
"Hai người đã ăn món gì vậy?"
Chúng Thanh Phong hỏi kĩ như vậy khiến Trương Mỹ Vân cảm thấy hơi kỳ cục nhưng vẫn trả lời: "Bọn em ăn đơn giản thôi: thịt kho tàu, cá nấu canh chua và sa lát hoa quả."
"Ăn xong em và Minh Nguyệt có đi đâu nữa không?"
Trương Mỹ Vân lắc đầu đáp: "Không! Ăn xong hai đứa em ở nhà xem phim, tám chuyện với nhau thôi."
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân không chớp mắt.
Anh hỏi: "Thật à?"
Trương Mỹ Vân nhận thấy thái độ của Chúng Thanh Phong hôm nay hơi khác thường, nên tỏ ra cảnh giác: "Sao bỗng dưng anh lại hỏi em như vậy? Anh không tin em à?"
Chúng Thanh Phong không trả lời.
Anh bước xuống giường, đi thẳng tới chỗ Trương Mỹ Vân đang đứng.
Anh nhìn thẳng vào mắt Mỹ Vân nói: "Anh rất ghét bị người khác nói dối."
Không chỉ Chúng Thanh Phong mà ngay cả Trương Mỹ Vân cũng ghét nói dối và bị nói dối.
Nhưng trong tình huống này Mỹ Vân cho rằng lời nói dối của cô là vô hại.
Vả lại trong cuộc sống, việc nói dối là điều không ai tránh được.
Cô tin ngay cả Chúng Thanh Phong cũng đã từng nói dối.
"Em không có điều gì muốn nói với anh à?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Trương Mỹ Vân không hiểu ngụ ý trong câu nói của Chúng Thanh Phong là gì.
Cô lắc đầu đáp: "Em không."
Chúng Thanh Phong đã cho Trương Mỹ Vân cơ hội để nói thật mọi việc với anh.
Thế nhưng cô vẫn lựa chọn nói dõi tới cùng.
Điều đó khiến anh cảm thấy thất vọng.
Chúng Thanh Phong bước thêm một bước, thu hẹp khoảng cách với Trương Mỹ Vân.
Theo phản xạ tự nhiên, Mỹ Vân lùi vê phía sau một bước.
Thanh Phong cứ tiến lên một bước thì Mỹ Vân lại lùi vê sau một bước.
Hai người cứ kẻ tiến người lùi như vậy cho tới khi lưng Trương Mỹ Vân chạm vào tường, không thể lùi lại được nữa thì Chúng Thanh Phong mới chịu dừng lại.
Biểu hiện kỳ lạ của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân chột dạ.
Cô lắp ba lắp bắp, nói mãi mới thành câu: "Anh...anh làm gì vậy?"
Chúng Thanh Phong rút điện thoại từ trong túi quân ra, mở album ảnh, đưa cho Trương Mỹ Vân rồi thủng thẳng nói: "Em tự xem đi!"
Mặt Trương Mỹ Vân tái đi khi thấy hình ảnh của mình và Ngô Chí Kiên đang đứng cùng nhau trong nhà hàng năm sao.
Thì ra ngay từ đầu Chúng Thanh Phong đã biết Trương Mỹ Vân nói dối rồi.
Điều khiến Trương Mỹ Vân tò mò là tại sao Chúng Thanh Phong lại có bức ảnh này? Nhưng Mỹ Vân còn chưa kịp lên tiếng hỏi thì Chúng Thanh Phong đã hỏi trước: "Sao em lại nói dối anh về việc đi gặp Ngô Chí Kiên?"
Trương Mỹ Vân chau mày nhìn Chúng Thanh Phong, ngờ vực: "Lẽ nào...anh cho người theo dõi em?"
"Không lẽ em làm gì có lỗi với anh nên chột dạ?"
Trương Mỹ Vân giải thích: "Giữa em và Ngô Chí Kiên không có gì mờ ám hết."
"Vậy tại sao em phải nói dối anh?"
Chúng Thanh Phong vặn lại.
Trương Mỹ Vân cúi găm mặt xuống, không dám nhìn vào mắt Chúng Thanh Phong.
Cô nói lí nhí: "Em sợ anh hiểu lâm cho nên...cho nên mới nói dối."
"Anh đã dặn là đừng gặp gỡ hay tiếp xúc gì với Ngô Chí Kiên rôi mà sao em vẫn cố tình làm trái lời anh? Em không coi lời anh nói ra gì đúng không?"
Đột nhiên Chúng Thanh Phong đùng đùng nổi giận khiến Trương Mỹ Vân hết hồn.
Cô bịa đại ra một lý do: "Em...em chỉ muốn hỏi thăm anh ta về tình hình của Khả Hân thôi."
Trương Mỹ Vân nhắc tới tên của Phạm Khả Hân càng khiến Chúng Thanh Phong giận dữ hơn.
"Chuyện của Khả Hân liên quan gì tới em? Mắc mớ gì em phải gặp Ngô Chí Kiên để hỏi thăm về cô ấy?"
Trương Mỹ Vân cảm thấy mỗi khi nhắc tới Phạm Khả Hân và Ngô Chí Kiên thì Chúng Thanh Phong đều trở nên kích động hơn so với bình thường.
Đặc biệt là những chuyện liên quan tới Phạm Khả Hân.
Cô rất muốn hỏi anh xem giữa ba người rốt cuộc có ân oán gì với nhau, nhưng lại không dám mở lời.
Chúng Thanh Phong nhìn Trương Mỹ Vân không chớp mắt.
Anh chất vấn: "Ngô Chí Kiên gặp em với mục đích gì?"
Trương Mỹ Vân thành thật trả lời: "Bọn em chỉ ăn với nhau một bữa cơm thôi, cũng chẳng nói gì nhiều cả."
Nhưng dường như Chúng Thanh Phong không tin vào điêu mà Trương Mỹ Vân vừa nói.
Không có lý do gì Ngô Chí Kiên lại bỏ ra hàng trăm triệu đồng mời Mỹ Vân ăn một bữa cơm, chỉ để nói những chuyện tào lao, vô nghĩa.
Thanh Phong chắc chắn rằng Ngô Chí Kiên phải có mục đích nào đó với Trương Mỹ Vân.
Theo suy đoán của Thanh Phong, có thể Chí Kiên đã biết vê mối quan hệ giữa anh và Mỹ Vân nên muốn dùng cô làm bàn đạp để tấn công anh.
"Từ nay vê sau anh cấm em không được gặp Ngô Chí Kiên nữa.
Em nhớ chưa?"
Trương Mỹ Vân cảm thấy không hài lòng trước phản ứng thái quá của Chúng Thanh Phong.
Dù sao cô cũng là một cá thể độc lập, có lý trí.
Cô biết điều gì tốt, điêu gì không.
Vậy mà trong mắt Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân chẳng khác nào một người hành động thiếu suy nghĩ.
"Anh lấy tư cách gì để cấm em?"
"Em đang chống đối lại anh đấy à?"
Trương Mỹ Vân trừng mắt lên nhìn Chúng Thanh Phong.
Cô nói một cách rõ ràng, rành mạch: "Em không chống đối, mà là đang đối thoại với anh.Đối thoại, anh có hiểu không?"
Chúng Thanh Phong không để tâm tới lời Trương Mỹ Vân nói.
Anh trực tiếp áp đặt ý kiến của mình lên cô.
"Nếu em còn tiếp tục liên lạc hay gặp gỡ với Ngô Chí Kiên, thì anh sẽ bắt buộc phải dùng biện pháp mạnh với em."
Trương Mỹ Vân ghé sát mặt lại, thách thức Chúng Thanh Phong: "Anh định đánh em à? Vậy anh đánh đi, đánh đi..."
Chúng Thanh Phong dùng ngón tay trỏ, dí vào cái trán ương bướng của Trương Mỹ Vân, đẩy cô ra xa.
Anh nghiêm túc cảnh cáo cô: "Em đừng cư xử như trẻ trâu vậy.Cũng đừng thách thức anh.Em nên biết anh là người nói được là làm được."
Bị Chúng Thanh Phong gọi là trẻ trâu, Trương Mỹ Vân tức muốn nổ đom đóm mắt.
Cô gạt tay Thanh Phong ra, gào vào mặt anh: "Em muốn gặp ai, nói chuyện với ai là quyền của em.Anh chẳng có quyền hành gì mà đòi ngăn cấm em hết."