Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 203: Âm thầm điều tra




Không chỉ vậy, chắc chắn Đoàn Huy Vũ đã đi nhiều nơi, rao bán gia sản của mình nhưng chẳng ai mua nên bước đường cùng mới phải muối mặt tới gặp đối thủ cạnh tranh để đàm phán.
Trong kinh doanh việc cá lớn nuốt cá bé, tranh thủ vơ vét lúc người khác sa cơ lỡ vận là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng đó không phải phong cách làm việc của Chúng Thanh Phong.
Trên thương trường đầy rẫy lọc lừa, dối trá, cạm bẫy này đúng là Chúng Thanh Phong đã sử dụng không ít mưu mẹo, mánh khóe để có thể tồn tại và đứng vững như hiện nay.
Thế nhưng, anh có thể ngẩng cao đầu, tự hào khẳng định rằng mình không phải người vì tiền mà không từ thủ đoạn.
Biết Đoàn Huy Vũ đang thật sự rất cần tiên nên Chúng Thanh Phong hẹn ông chín giờ sáng mai quay lại văn phòng làm việc của anh để bàn chuyện.
Sau đó còn đích thân tiễn tổng giám đốc công ty Nhựa Xanh xuống sảnh.
Chúng Thanh Phong quay về văn phòng thấy Trương Mỹ Vân và Võ Quế Sơn vẫn đang ngồi đợi mình.
Trương Mỹ Vân háo hức nhìn Chúng Thanh Phong hỏi: "Anh có định mua lại gia sản của Đoàn Huy Vũ không?" Chúng Thanh Phong thong thả ngồi xuống ghế sô pha, tay đặt lên thành ghế một cách thoải mái, chân vắt chéo, nhìn Trương Mỹ Vân và Võ Quế Sơn hỏi: "Hai người nghĩ thế nào?" Trương Mỹ Vân hào hứng trình bày suy nghĩ của mình: "Đoàn Huy Vũ giao bán biệt thự, nhà máy sản xuất và trang trại cho anh có 100 tỷ trong khi giá trị thực sự của nó phải dao động trong khoảng 130 đến 135 tỉ.Anh chỉ cần mua xong sang tay ngay cũng đã lãi được 30 đến 35 tỷ rôi.Vừa nấy lúc anh tiên ông ta, em đã tranh thủ lên mạng kiểm tra một lượt rồi.Đây thật sự là một món quá hời từ trên trời rơi xuống mà.Anh không tranh thủ cơ hội này để kiếm tiền thì quá phí." Chúng Thanh Phong không có ý kiến gì với quan điểm của Trương Mỹ Vân.
Anh chỉ lặng lẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Em thì sao?" Nếu là trước đây, khi ở tuổi đôi mươi như Trương Mỹ Vân chắc chắn Võ Quế Sơn sẽ không ngần ngại mà ngay lập tức tán thành ý kiến của cô.
Nhưng ra đời đã nhiều năm, vấp ngã nhiêu, Võ Quế Sơn cũng học được không ít.
Anh suy nghĩ một cách cẩn trọng trước khi trả lời câu hỏi của đại boss: "Đúng là nếu anh mua lại gia tài của Đoàn Huy Vũ thì chắc chắn sẽ kiếm được một khoản lời không nhỏ." Nghe Võ Quế Sơn nói vậy, Trương Mỹ Vân cảm thấy hài lòng vì có người đứng cùng chiến tuyến.
Cô gật đầu như bổ củi.
Tuy nhiên, Mỹ Vân chẳng thể ngờ rằng Quế Sơn còn chưa nói hết.
Anh tiếp tục: "Nhưng tương lai dài rộng, cơ hội kiếm tiên cũng không thiếu.
Tiên không kiếm lúc này có thể kiếm lúc khác.
Song cơ hội để kết liên minh, mở rộng thị trường, cùng nhau kiếm tiên thì không phải lúc nào cũng có." Thực ra ở tuổi của Trương Mỹ Vân, chưa từng va vấp trên thương trường, cũng chẳng có kinh nghiệm kinh doanh sẽ chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt, mà không có tâm nhìn xa.
Cái Trương Mỹ Vân nhìn thấy chỉ là 30 tỷ, 35 tỷ tiền lời ở thời điểm hiện tại.
Còn cái mà Võ Quế Sơn hướng tới là 500 tỷ, 1000 tỷ trong 10 năm, 20 năm tới.
"Bọn em đã trình bày suy nghĩ của mình rồi.
Giờ tới lượt anh đó, phó chủ tịch." Trương Mỹ Vân quay sang nhắc Chúng Thanh Phong.
"Muốn biết đáp án, em chờ tới 9 giờ sáng ngày mai nhé." Chúng Thanh Phong nháy mắt, tỏ vẻ bí hiểm.
Tuy sốt ruột muốn biết suy nghĩ trong lòng Chúng Thanh Phong, nhưng Trương Mỹ Vân lại không dám vượt quá phận sự của mình.
Dù sao đây cũng là tập đoàn, là môi trường làm việc.
Anh là lãnh đạo còn cô là nhân viên.
Mà đã là nhân viên thì phải nghe theo chỉ thị của sếp.
Chúng Thanh Phong quay sang giao nhiệm vụ cho Võ Quế Sơn: "Em giúp anh đi điều tra xem thực hư chuyện Đoàn Huy Vũ phá sản là thế nào." "Ok anh!" Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, bằng mối quan hệ rộng rãi của mình Võ Quế Sơn đã nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà Chúng Thanh Phong giao phó.
Anh đã thu thập được đầy đủ báo cáo tài chính, tình hình hiện tại của công ty Nhựa Xanh.
Đúng như Đoàn Huy Vũ nói lúc trước, công ty Nhựa Xanh đang lầm vào một cuộc khủng hoảng vô cùng nghiêm trọng.
Các cán bộ chủ chốt lần lượt rời bỏ công ty.
Công nhân thì đình công vì bị nợ lương.
Xem xong báo cáo Võ Quế Sơn đưa cho mình, Chúng Thanh Phong đánh giá khái quát: "Xem ra lân này Nhựa Xanh thảm hơn so với tưởng tượng của chúng ta." "Đúng vậy! 100 tỷ e là không đủ để giải quyết một phần vấn đề hiện tại của họ." "Nếu chúng ta không mua lại gia sản của Đoàn Huy Vũ, có lẽ càng khiến ông ấy trở nên bi thảm hơn." Chúng Thanh Phong khẽ thở dài.
Mặc dù công ty Nhựa Xanh là đối thủ cạnh tranh tương đối lớn trên thị trường của tập đoàn Tân Thế Giới, thế nhưng qua tìm hiểu của Chúng Thanh Phong thì Đoàn Huy Vũ cũng được xem như một doanh nhân có đạo đức.
Trong gân hai mươi năm kinh doanh trong ngành nhựa, ông chưa từng giở thủ đoạn bôi xấu, hãm hại, hay tung tin đồn thất thiệt hòng cọ nhiệt với tập đoàn Tân Thế Giới như một số công ty, tập đoàn khác.
Khách quan mà nói, Chúng Thanh Phong luôn tôn trọng một người kinh doanh lành mạnh, luôn tìm cách phát triển công nghệ, nâng cao chất lượng sản phẩm, cạnh tranh công bằng với các công ty, nhãn hàng khác trên thị trường.
Chúng Thanh Phong nhìn Võ Quế Sơn hỏi: "Có điều tra được kẻ đứng sau giật dây, hãm hại Đoàn Huy Vũ không?" "Em nghe ngóng được một vài thông tin.
Nhưng chưa kịp xác thực xem có chính xác hay không." "Kẻ nào?" "Người này..." Thái độ ngập ngừng, trả lời không dứt khoát của Võ Quế Sơn khiến Chúng Thanh Phong nảy ra một cái tên trong đầu.
Anh hỏi trợ lý của mình với thái độ bàng quan: "Là Câm Ngọc Hải đúng không?" Võ Quế Sơn gật đầu xác nhận đáp án của Chúng Thanh Phong đưa ra là chính xác.
Anh bổ sung thêm thông tin mà mình thu thập được.
"Nghe nói Câm Ngọc Hải dòm ngó người vợ thứ ba, cũng là người vợ hiện tại của Đoàn Huy Vũ đã lâu nhưng bị bà này thẳng thừng cự tuyệt.
Thậm chí có lần bà ấy còn công khai sỉ nhục Cầm Ngọc Hải, nói rằng ông ta không bằng một hạt cát bám gót giày chồng mình trước mặt rất nhiều lãnh đạo cấp cao của các tập đoàn, công ty lớn.
Vì vậy Câm Ngọc Hải đã ôm mối hận này trong lòng, tìm mọi cách huỷ hoại Nhựa Xanh, hạ bệ Đoàn Huy Vũ." Chúng Thanh Phong nhếch môi cười giễu cợt: "Đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời.
Đã 23 năm rồi mà ông ta vẫn chẳng hề thay đổi." "Vụ này chúng ta giúp Đoàn Huy Vũ chứ ạ?" Võ Quế Sơn hỏi.
"Không chỉ giúp, mà còn phải giúp nhiệt tình nữa là đằng khác." Bất giác Chúng Thanh Phong xiết chặt tập tài liệu trong tay.
Anh vô cùng mong chờ tới thời khắc đường đường chính chính mặt đối mặt với Câm Ngọc Hải trên thương trường.
Chẳng biết tới lúc đó ông ta có cảm thấy hối hận vì từng đối xử tệ bạc với Chúng Thanh Phong hay không.
"Sau vụ con rể quốc dân ngoại tình, chúng ta đã thu mua được bao nhiêu phần trăm cổ phần từ công ty của ông ta rồi?" "Tính tới ngày hôm qua thi chúng ta đã thu mua được 12% rồi." Chúng Thanh Phong gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Anh dặn dò Võ Quế Sơn: "Tiếp tục tiến hành thu mua.Càng nhiều càng tốt.Nhưng nhớ là phải hành động hết sức âm thầm, lặng lẽ.Tránh bứt dây động rừng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.