Trương Mỹ Vân đẩy Chúng Thanh Phong ra, trừng mắt nhìn anh hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
Không xấu hổ, không lúng túng, mặt cũng chẳng hê biến sắc, Chúng Thanh Phong bình thản trả lời: "Tự dưng trong đầu nảy ra ý định muốn cắn em một cái nên cứ vậy cắn thôi."
Trương Mỹ Vân mở to mắt vì sốc.
Cô không ngờ Chúng Thanh Phong lại có mặt ngang ngược thế này.
Cô hỏi nhắc lại câu nói của anh: "Tự dưng trong đầu nảy ra ý định muốn căn em một cái nên cứ vậy cắn thôi sao?"
Chúng Thanh Phong gật đầu thừa nhận: "Đúng thế"
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong giống như anh là sinh vật lạ vừa mới trồi từ dưới lòng đất lên vậy.
Thật ra Chúng Thanh Phong muốn làm những điều tương tự như vậy với Trương Mỹ Vân lâu rồi.
Anh muốn ôm cô trong lòng, hôn cô như những đôi tình nhân khác vẫn thường làm nhưng vì sợ cô đang mang thai, sợ cô lo nghĩ nhiều nên cứ phải kiềm chế.
Tối nay không khí dễ chịu, tâm trạng thoải mái nên Chúng Thanh Phong đã chẳng ngại ngần mà hành động theo trái tim mình.
Thấy Trương Mỹ Vân có vẻ như vẫn đang căng thẳng trước nụ hôn bất ngờ của mình, Chúng Thanh Phong đưa tay khẽ vỗ lên má cô.
Anh động viên: "Thả lỏng đi em, chỉ là một nụ hôn thôi mà."
Vẫn biết đó chỉ là một nụ hôn, nhưng dù sao đi chăng nữa mọi việc diễn ra quá đột ngột nên Trương Mỹ Vân chưa kịp thích ứng.
Cô lắp ba lắp bắp đáp lại Chúng Thanh Phong: "Em...
em chưa chuẩn bị tinh thần..."
Chúng Thanh Phong bật cười trước câu nói thật thà, thậm chí có phân ngây ngô của Trương Mỹ Vân.
Anh vừa tiến lên một bước thì theo phản xạ tự nhiên, cô lùi lại một bước.
Cô nhìn anh vẻ đề phòng: "Anh...anh định làm gì?"
Chúng Thanh Phong lại tiến lên thêm một bước nữa.
Còn Trương Mỹ Vân thì tiếp tục lùi về phía sau.
Từ khi quen nhau tới giờ, Trương Mỹ Vân chưa từng thấy Chúng Thanh Phong có những biểu hiện lạ lùng và bất thường như hôm nay.
Anh giống như đã biến thành một người khác vậy.
Nhưng suy đi nghĩ lại thì tại sao Trương Mỹ Vân phải sợ Chúng Thanh Phong chứ? Không phải cô đang muốn anh chú ý đến mình ư? Không phải cô đã mong chờ nụ hôn này của anh từ rất lâu rồi ư? Nói ra thì xấu hổ, nhưng ngay cả trong giấc mơ, Trương Mỹ Vân còn thấy mình nhảy bổ vào cưỡng hôn Chúng Thanh Phong.
Cô hành động rất mạnh mẽ, rất quyết liệt.
Tại sao trong hiện thực lại rụt rè, ngượng ngùng thế này? Mấy tháng qua ở bên nhau, làm việc cùng nhau, ăn cùng nhau, ngủ cùng nhau nhưng không thấy Chúng Thanh Phong có động tĩnh gì, chẳng phải Trương Mỹ Vân đã sốt lên xình xịch, lo lắng mình không phải là gu của anh.
Sợ rằng sau khi sinh em bé xong, anh sẽ đá mình ra khỏi nhà, khiến mình biến mất khỏi cuộc đời anh mãi mãi ư? Vì chuyện này mà Trương Mỹ Vân đã than thở với Lại Minh Nguyệt không biết bao nhiêu lần.
Thậm chí Mỹ Vân còn chủ động nhờ Minh Nguyệt hiến kế cho mình để thâu tóm được trái tim Chúng Thanh Phong.
Không phải giờ Chúng Thanh Phong đã chủ động hôn Trương Mỹ Vân sao? Không phải ý nguyện của cô đã đạt được rồi sao? Còn lo lắng, sợ hãi nỗi gì nữa? Đây là chuyện tốt, cân phải dũng cảm đón nhận.
Không phải né tránh gì hết.
Nghĩ vậy Trương Mỹ Vân đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, mặt đối mặt với Chúng Thanh Phong.
Thấy Trương Mỹ Vân hùng hổ như chuẩn bị đi đánh nhau đến nơi, Chúng Thanh Phong cười hỏi: "Sao thế? Sợ anh ăn thịt em à?"
"Ngược lại, em chỉ e người bị ăn thịt là anh thôi."
Nghe Trương Mỹ Vân nói vậy, Chúng Thanh Phong suýt thì sặc nước bọt.
Nãy giờ cô im im, anh tưởng cô sợ.
Hoá ra là đang nghĩ cách để phản công.
Thế này mới là Mỹ Vân mà anh biết chứ.
Nếu như Trương Mỹ Vân đã dám khiêu chiến với Chúng Thanh Phong thì anh cũng chẳng ngại ngần mà đáp lại: "Mời em cứ việc tự nhiên!"
Trương Mỹ Vân nhếch môi cười nhạt: "Anh không phải thách nhà giàu húp tương."
"Em cứ húp thoải mái đi.
Không phải ngại đâu."
Nếu so về độ mặt dày thì Trương Mỹ Vân không thể bì được với Chúng Thanh Phong.
Trong vài chục phút ngắn ngủi này anh đã khiến cô thật sự được mở rộng tầm mắt.
Thấy Trương Mỹ Vân vẫn đứng im không nhúc nhích, Chúng Thanh Phong khiêu khích: "Nói được không làm được, giang hồ người ta khinh đấy em ạ."
Trương Mỹ Vân chỉ được cái to mồm thế thôi chứ thật ra gan cô cũng chưa lớn tới mức dám động đến Chúng Thanh Phong, chứ đừng nói là làm gì anh.
Chúng Thanh Phong cúi xuống nhặt chiếc điện thoại đang nằm sõng soài trên nên nhà lên đưa cho Trương Mỹ Vân.
Anh nhìn cô không chớp mắt.
Sau đó, anh ghé lại gân cô khẽ thì thâm: "Em mau về phòng đi, trước khi anh lại muốn làm điều gì khác nữa."
Câu nói đó của Chúng Thanh Phong đã dọa Trương Mỹ Vân sợ phát khiếp.
Cô nhanh chóng giật lấy chiếc điện thoại trong tay anh, xoay người ra khỏi khu vực bể bơi, miệng làu bàu: "Hôm nay tha cho anh đấy!"
Chúng Thanh Phong nhìn theo bóng lưng Trương Mỹ Vân nhắn nhủ: "Hôm nay anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh."
"Tùy anh! Thích ngủ đâu thì ngủ."
"Không chúc anh ngủ ngon à?"
"Ngủ ngon cái đầu anh ấy!"
Không quay lại nhìn Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân chanh chua đáp.
Và đúng là đêm đó có hai người cùng mất ngủ, nằm thao thức đến sáng.
Trương Mỹ Vân mải mê nghĩ cách làm thế nào để có thể trả lại 40 triệu cho Chúng Thanh Phong, rồi miên man nghĩ sang cơ thể săn chắc của anh, về cái cắn môi nhẹ của anh, và cả...
dáng vẻ khi không mặc quần áo của anh nữa.
Ôi, điên mất thôi.
Điên mất thôi.
Điên mất thôi.
Trương Mỹ Vân đưa hai tay ôm lấy gương mặt đang đỏ lên của mình.
Còn Chúng Thanh Phong mất ngủ vì tưởng tượng ra cảnh cơ thể mềm mại của Trương Mỹ Vân sẽ tuyệt vời ra sao khi ở bên trên người mình.
Điêu đó đã khiến anh phải khổ sở bật dậy khỏi giường để đi tắm nước lạnh.
Dù sao Chúng Thanh Phong cũng là một người đàn ông cường tráng với nhu cầu sinh lý hoàn toàn bình thường.
Bấy lâu nay anh bận rộn, tập trung hết tinh thân và sức lực vào công việc nên không có tâm trạng quan tâm tới phụ nữ.
Nhưng khi có một cô gái đáng yêu, ngày ngày kê bên khi thì giận dỗi, khi thì nũng nịu khiến anh không để tâm cũng không được.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi lên xe ô tô chuẩn bị đi chơi, Trương Mỹ Vân không ngồi ghế phụ cạnh ghế lái như mọi khi nữa, mà ngồi ở hàng ghế sau.
Cô vừa bước chân lên xe, ngồi chưa ấm chỗ Chúng Thanh Phong đã hỏi ngay: "Em vẫn xấu hổ vì chuyện nhìn thấy anh khỏa thân đêm hôm qua à?"
Tuy không được thoải mái trước câu hỏi quá thẳng thắn của Chúng Thanh Phong nhưng Trương Mỹ Vân vẫn chối đây đẩy: "Không! Em quên rồi!"
Chúng Thanh Phong quan sát qua gương chiếu hậu thấy khi trả lời câu hỏi của anh Trương Mỹ Vân quay mặt ra phía cửa sổ.
Miệng cô nói không, nhưng ngôn ngữ cơ thể thì biểu hiện điều ngược lại.
"Trong lòng em nghĩ thế nào là việc của em, nhưng nếu em cứ tỏ ra ngại ngùng, né tránh anh thì mọi người sẽ đoán ra giữa hai chúng ta có vấn đề ngay."
Trương Mỹ Vân không nói gì, vì điều Chúng Thanh Phong nói hoàn toàn hợp lý.
"Em đừng nghĩ ngợi làm gì nhiều.
Cứ coi như hôm đó nhìn thấy người mẫu khỏa thân thôi"
Chúng Thanh Phong đề xuất.
Trương Mỹ Vân nhìn về phía Chúng Thanh Phong vẻ tò mò: "Sao anh có thể luôn nghĩ mọi chuyện theo chiêu hướng đơn giản như vậy?"