Lúc này, Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đi lang thang vô định.
Càng đi họ càng vào sâu trong rừng.
Trước mặt họ là đêm đen dày đặc.
Mặt trăng khuất sau những đám mây, mặt đất đầy sỏi đá.
Những vách đá lởm chởm, trơ trụi dựng lên sừng sững khắp mọi phía.
Hai người đi theo bản năng, vào trong một cái hang rộng lớn, thỉnh thoảng họ gặp lối đi rẽ thành các nhánh đâm ra nhiều hướng.
Những con đường tối đen, chằng chịt đâm sâu mãi.
Đôi lúc ánh sáng chập chờn rạng lên một chút, vì thế họ có thể nhìn thấy một đoạn đường ngắn ở phía trước, nhưng có lúc thì tối tăm mù mịt chẳng nhìn được gì.
Một vài chỗ trên hang thấp đến mức chạm cả vào đầu Chúng Thanh Phong nhưng có chỗ lại mở cao vút lên.
Chúng Thanh Phong đi trước dò đường, thỉnh thoảng anh quay lại nhìn Trương Mỹ Vân hỏi với sự quan tâm: "Em sợ không?"
Trương Mỹ Vân gật đầu đáp: "Đương nhiên là sợ rồi!"
Đột nhiên Chúng Thanh Phong chìa tay ra bảo: "Nắm lấy tay anh."
Ngay lập tức Trương Mỹ Vân giơ tay ra nắm lấy tay Chúng Thanh Phong mà chẳng chút phân vân.
Bàn tay vừa to vừa ấm áp của anh khiến cô cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều.
Để giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng Trương Mỹ Vân lúc này, Chúng Thanh Phong nói chuyện phiếm với cô: "Em có nghĩ rằng con chúng ta sau này sẽ là một đứa trẻ rất cừ không?"
Vô thức Trương Mỹ Vân đưa tay đặt lên bụng.
Không mất thời gian suy nghĩ, cô trả lời ngay: "Đương nhiên rồi! Có một người bố thông minh, bản lĩnh như anh thì em bé dù là con trai hay con gái cũng không phải dạng vừa đâu."
Chúng Thanh Phong vừa cười vừa nói: "Anh lại nghĩ con mạnh mẽ, kiên cường là nhờ có một người mẹ như em mới đúng."
Ban đầu Trương Mỹ Vân cho rằng Chúng Thanh Phong đang khen mình.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cô mới nhận ra anh cà khịa mình.
Giận dỗi, Mỹ Vân vung tay Thanh Phong ra nhưng đâu dễ dàng như vậy vì anh đã nắm chặt tay cô rồi.
"Anh nói không đúng à?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Anh đang trách em là một người mẹ tôi, không quan tâm tới sự an nguy của con chứ gì?"
Chúng Thanh Phong tặc lưỡi, khẽ lắc đầu vẻ bất lực: "Phụ nữ bọn em đúng là thánh suy diễn luôn đó."
Vừa sợ, vừa mệt đã đành lại còn bị Chúng Thanh Phong móc mỉa khiến tâm trạng Trương Mỹ Vân càng trở nên tồi tệ hơn.
Cô cao giọng hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì hả?"
Chúng Thanh Phong từ tốn phân tích cho Trương Mỹ Vân nghe: "Này nhé, thử hỏi có đứa trẻ nào vẫn còn nằm trong bụng mẹ đã được trải nghiệm cảm giác bị người ta tính kế hãm hại, nhốt trên tầng thượng, đối mặt với đủ các thành phần từ thượng vàng hạ cám, từ người thân trong gia đình tới người ngoài toàn những yêu ma quỷ quái, Lại còn được vinh dự trở thành "cháu"
của giang hồ cộm cán, bị người yêu cũ của mẹ dùng dao uy hiếp, được mẹ cho đu từ trên tâng hai xuống, được chạy trốn trong rừng vào lúc đêm khuya giá lạnh.
Em thấy có đứa trẻ nào đặc biệt như con em không?"
Chỉ bằng mấy câu, Chúng Thanh Phong đã tóm tắt lại cả quãng thời gian mấy tháng dài đằng đẵng với hàng loạt sự cố mà Trương Mỹ Vân đã trải qua.
Nhưng đó đều là những việc từ trên trời rơi xuống, đâu phải cô mong muốn như vậy.
Sao anh có thể trách cứ cô được chứ? Trương Mỹ Vân trề môi, tỏ vẻ ấm ức.
Cô gân cổ tự thanh minh cho bản thân mình: "Đều không phải vì quen biết nhân vật tầm cỡ như anh nên mới bị người ta ghen ăn, tức ở tính kế hãm hại à?"
Thân là đàn ông, dù đúng dù sai Chúng Thanh Phong thiết nghĩ cuối cùng anh cũng nên nhận lỗi về mình.
Vì vậy vừa cười anh vừa nói: "Đúng là đều tại anh nên hai mẹ con em mới phải chịu khổ.
Sau này anh sẽ bù đắp cho em và con thật hậu hĩnh, được không nào?"
Trương Mỹ Vân đã chuẩn bị sẵn một bài phản công Chúng Thanh Phong, ai ngờ anh lại đầu hàng, nhận lỗi nhanh chóng và dễ dàng như vậy.
Cô nhớ loáng thoáng đã từng đọc được ở đâu đó người ta viết rằng người luôn ở bên cạnh, dành thời gian cho bạn, chiêu ý bạn, không phải bởi vì họ không biết giận, mà là không muốn bạn rời đi; người luôn nhường nhịn bạn, không phải bởi vì ngốc, mà là hết lòng với bạn.
Mặc dù trong lòng rất vui trước biểu hiện của Chúng Thanh Phong nhưng Trương Mỹ Vân vẫn bĩu môi chê bai anh: "Thiếu bản lĩnh!"
Trong đêm tối tĩnh mịch nhưng Trương Mỹ Vân vẫn nghe được giọng cười khe khẽ của Chúng Thanh Phong.
Anh vui vẻ nói: "Em vui là được!"
Mấy ngày nay Trương Mỹ Vân thực sự đã bị ngập tràn trong những viên kẹo bọc đường của Chúng Thanh Phong rồi.
Cô không ngờ anh lại có thể nói ra những lời ngọt ngào thế này.
Tuy chưa quen lắm nhưng Mỹ Vân thấy thích như vậy.
Cô nghiệm thấy câu nói đàn ông yêu bằng mắt, phụ nữ yêu bằng tai quả chẳng sai chút nào.
Gió thổi vù vù khiến Trương Mỹ Vân phải quấn chặt lấy chiếc áo mỏng manh đang mặc trên người cho đỡ lạnh.
"Em lạnh à?"
Chúng Thanh Phong hỏi với giọng quan tâm, ân cần.
Trương Mỹ Vân gật đầu.
Cô khẽ run lên.
Lúc nãy đang ở trong khu nghỉ dưỡng ấm áp, nên Mỹ Vân không mặc nhiều áo.
Không ngần ngại, Chúng Thanh Phong kéo chiếc áo len đang mặc qua đầu, đưa cho Trương Mỹ Vân.
"Em mặc vào đi!"
Trương Mỹ Vân không cầm áo của Chúng Thanh Phong ngay.
Cô lăn tăn: "Còn anh thì sao?"
Chúng Thanh Phong thản nhiên nói: "Anh mình đồng da sắt, nhiều lần công tác bên châu Âu, châu Mỹ vào mùa đông nên quen với khí hậu lạnh giá bên đó rồi.
Chút gió lạnh này có xi nhê gì đâu."
Trương Mỹ Vân nhìn Chúng Thanh Phong mặc độc chiếc áo sơ mi mỏng manh, thật sự không nỡ để anh phải vì mình mà chịu lạnh.
Thấy Trương Mỹ Vân vẫn phân vân, không chịu mặc áo của mình vào, Chúng Thanh Phong bèn luôn chiếc áo đang cầm trên tay qua đầu cô.
Hành động này của anh tuy không có gì cao siêu, to tát nhưng cô lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lần đầu tiên trong đời, có người đàn ông sẵn sàng cởi chiếc áo đang mặc để giữ ấm trên người ra đưa cho cô, chỉ bởi vì sợ cô bị lạnh.
Hết lần này tới lần khác, Chúng Thanh Phong thật sự khiến Trương Mỹ Vân cảm động không thôi.
Trương Mỹ Vân thâm nghĩ, nếu có thể thoát khỏi khu rừng này, trở về an toàn, nhất định sau này cô sẽ ngoan ngoãn hơn, đối xử tốt với anh hơn, bớt đối đầu với anh một chút.
Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong đi tiếp trên con đường dài vô định.
Chợt Trương Mỹ Vân vấp, kéo theo Chúng Thanh Phong khuỷu chân trên đá trong bóng tối.
Anh đỡ cô dậy, câm đèn pin phát ra từ điện thoại soi khắp người cô một lượt rồi hỏi: "Em có sao không?"
Theo bản năng Trương Mỹ Vân đưa tay ôm bụng.
Thấy đứa trẻ vẫn máy bình thường cô mới thở phào nhẹ nhõm: "Con không sao!"
"Em có bị thương ở đâu không?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Lúc này Trương Mỹ Vân mới cảm nhận thấy sự đau đớn mà đầu gối chân trái mang lại.
Cô đưa tay xoa xoa đầu gối, nơi quần jean có một vết rách khá to, để lộ ra vết thương rớm máu.
Cô nén cơn đau lại, cố tỏ vẻ bình thản đáp lại câu hỏi của Chúng Thanh Phong: "Hơi đau một chút nhưng không sao."
Nhìn nét mặt của Trương Mỹ Vân, Chúng Thanh Phong đề nghị: "Nếu đau quá, không chịu đựng được thì anh sẽ cõng em."
Trương Mỹ Vân khẽ võ lên cái bụng lùm xùm của minh nói: "Em tự đi được thật mà."