Nghĩ lại, Trương Mỹ Vân chỉ thấy toàn là cay đắng.
Không hiểu tại sao cô có thể gắng gượng, giả vờ hạnh phúc suốt bốn năm trời bên cạnh Thẩm Toàn Đức.
Lễ nào vì cô đơn quá lâu, thiếu thốn tình yêu thương nên Trương Mỹ Vân mới dễ dàng sà vào lòng Thẩm Toàn Đức như vậy.
Có lẽ khi ấy Trương Mỹ Vân đã lầm tưởng rằng có cảm tình với một người chính là tình yêu.
Vì nghĩ mình yêu Thẩm Toàn Đức nên cô mới cố tìm mọi cách để níu giữ hắn ta, chấp nhận tất cả mọi đớn đau, thương tổn chỉ để có một người ở bên cạnh.
Thật hèn nhát cũng thật bi thương.
Trương Mỹ Vân nhận ra rằng ở bên cạnh Chúng Thanh Phong càng lâu, trái tim cô sẽ càng dễ rung động trước anh.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô sẽ phải đối mặt với những tổn thương trong tương lai.
Cô sợ rằng nếu tổn thương lần nữa, mình sẽ không gượng dậy nổi.
Chúng Thanh Phong vuốt một lọn tóc ra sau tai giúp Trương Mỹ Vân, dịu dàng hỏi: "Sao đột nhiên em lại khóc? Em sợ chúng ta sẽ chết trước khi có người tìm thấy à?"
Trương Mỹ Vân rất muốn nhân cơ hội này thổ lộ lòng mình với Chúng Thanh Phong, nhưng lại chẳng biết phải mở lời với anh ra sao.
Nỡ như anh từ chối cô thì sao? Lúc này Trương Mỹ Vân cũng không biết phải giải thích thế nào cho Chúng Thanh Phong hiểu về những cảm xúc bất chợt của mình.
Cô nhận thấy kể từ khi mang thai, tâm trạng cô thường hay lên xuống thất thường.
Đúng kiểu sáng nắng, chiêu mưa, trưa ẩm ướt.
"Sao thế em?"
Chúng Thanh Phong vẫn kiên nhẫn hỏi.
Trương Mỹ Vân lắc đầu, tự đưa tay quệt nước mắt nước mũi.
"Không muốn nói cho anh biết thật à?"
Trương Mỹ Vân nấc lên nức nở: "Em...
muốn...
về nhà..."
Bản thân Chúng Thanh Phong cũng mong muốn điều đó.
Nhưng hiện tại anh thật sự không biết mình và Trương Mỹ Vân đang ở đâu, và làm cách nào để có thể đưa cô về trong thời gian nhanh nhất.
Không chỉ một mình Trương Mỹ Vân sốt ruột mà lòng Chúng Thanh Phong cũng đang nóng như lửa đốt.
Anh cần phải nhanh chóng quay trở về để thực hiện cuộc phẫu thuật ghép thận cho cậu của mình.
Nếu như Chúng Thanh Phong không về kịp, chắc chắn Chúng Thời Giang sẽ nghĩ rằng người hiến thận đã thay đổi ý định.
Điều đó đồng nghĩa với việc cậu của anh sẽ cảm thấy tuyệt vọng.
Và nhiều khả năng sẽ dẫn tới những hậu quả không thể lường trước được.
Chúng Thanh Phong hận kẻ đã truy sát mình.
Anh cũng hận cả Ngô Chí Kiên.
Hai kẻ khốn kiếp đó đã ép anh và Trương Mỹ Vân phải chạy trốn vào rừng sâu đầy nguy hiểm.
May mà họ phúc lớn, mệnh lớn không bị thú dữ tấn công.
Một khi rời khỏi đây, Chúng Thanh Phong nhất định sẽ cho chúng nếm đủ mùi vị của cái gọi là sự đau khổ.
Sau một đêm dài dằng dặc, điện thoại của Chúng Thanh Phong chỉ còn hai mươi phần trăm pin, có thể sập nguồn bất cứ lúc nào.
Nếu Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân gặp may thì họ sẽ được Võ Quế Sơn tìm thấy trước lúc trời tối.
Còn nếu không, đêm nay hai người sẽ tiếp tục phải ngủ lại nơi rừng thiêng nước độc này.
Tuy Chúng Thanh Phong không mong muốn điều đó xảy ra, nhưng anh luôn phải chuẩn bị phương án B để đón những điều tồi tệ nhất.
Có như vậy mới không bị rơi vào thế bị động.
Đó cũng là một bài học lớn mà ông ngoại đã dạy cho Chúng Thanh Phong khi anh mới bước chân vào con đường kinh doanh.
Mặt trời đã ngả dần về phía Tây.
Hơn nữa, vào mùa đông trời thường tối rất nhanh.
Điều đó đồng nghĩa với việc Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân cần phải tìm được nơi trú ẩn trước khi màn đêm buông xuống.
"Em lên đi! Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.
Trời sắp tối rồi."
Trương Mỹ Vân chần chừ một lúc rồi cũng quyết định leo lên lưng Chúng Thanh Phong, vòng hai tay qua cổ anh.
Anh đã cởi áo len cho cô mượn khi ở trong hang vào đêm qua nên lúc này vẫn đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh.
Lưng anh vừa dài, vừa rộng lại vững chãi vô cùng.
Chúng Thanh Phong vừa đi được một đoạn, Trương Mỹ Vân liên hỏi: "Em có nặng lắm không?"
"Anh cảm thấy như đang cõng một con voi khổng lồ ở trên lưng mình vậy."
Chúng Thanh Phong trả lời.
Thấy Trương Mỹ Vân định tụt xuống khỏi lưng mình, Chúng Thanh Phong nhanh chóng sửa lại: "Vừa rồi anh nói nhầm.
Thật ra anh cảm thấy như có một chú chim đậu trên vai mình.
Chẳng nặng chút nào..."
Trương Mỹ Vân bĩu môi, khẽ nhéo vào cánh tay Chúng Thanh Phong một cái rõ đau.
Anh la oai oái.
Cô thản nhiên nói: "Cho chừa cái tật lươn lẹo đi!"
Chúng Thanh Phong thở dài, than vãn: "Phụ nữ các em khó chiều thật đó.
Nói thế nào cũng không chịu tin."
Trương Mỹ Vân chẳng nói gì.
Cô lặng lẽ áp một bên má lên lưng Chúng Thanh Phong, cho phép mình thả lỏng toàn thân, tận hưởng cảm giác an toàn, dễ chịu này.
Vừa đi, Chúng Thanh Phong vừa dùng cành cây để đánh dấu đường.
Thấy Trương Mỹ Vân im lặng, anh hỏi: "Em ngủ rồi à?"
Trương Mỹ Vân thều thào đáp: "Chưa!"
Dẫu biết rằng không thể nhìn thấy mặt Trương Mỹ Vân nhưng Chúng Thanh Phong vẫn ngoái lại phía sau.
Anh nói: "Em chợp mắt một chút đi."
Bỗng dưng mắt Trương Mỹ Vân sáng rực lên, cô vỗ nhẹ lên vai Chúng Thanh Phong gọi: "Anh Phong, anh nhìn kìa!"
Chúng Thanh Phong nhìn theo hướng tay Trương Mỹ Vân chỉ.
Anh phát hiện ra một tổ ong mật treo lơ lửng trên cành cây cổ thụ trước mặt.
"Chắc chắn trong đó chứa những giọt mật ngon tuyệt."
Trương Mỹ Vân liếm mép vẻ thèm thuồng.
"Em đói lắm hả?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
"Em đói sắp chết luôn rồi đây này.
Nhìn những giọt mật ong vàng ươm kia xem...
ngon phải biết.
Nhưng...
ong đốt đau lắm."
Trương Mỹ Vân bất giác co rúm người lại.
"Để anh lấy tổ ong đó xuống cho em."
Từ lúc phát hiện ra tổ ong, Trương Mỹ Vân hào hứng hản lên.
Cô vỗ vai anh nói: "Anh đặt em xuống đi!"
Chúng Thanh Phong từ từ cúi xuống để Trương Mỹ Vân tụt xuống khỏi lưng mình.
Anh nhìn cô dặn dò: "Em đứng yên ở đây đợi anh nhé."
Nghĩ tới viễn cảnh Chúng Thanh Phong để mình lại một mình rồi biến mất, Trương Mỹ Vân rùng mình kinh hãi.
Cô hốt hoảng hỏi: "Anh định đi đâu?"
"Anh đi gom ít cành củi khô, và tìm đá lửa vê để hun khói xua cho ong bỏ tổ."
"Em đi cùng anh."
"Anh chỉ tìm kiếm trong bán kính năm mươi mét đổ lại thôi, không đi xa đâu.
Em không cân phải sợ."
Ở nơi rừng thiêng nước độc, hoang vu đáng sợ này Trương Mỹ Vân không muốn Chúng Thanh Phong rời xa mình dù chỉ một bước chứ đừng nói tới năm mươi mét.
Nhưng anh đã nói vậy rồi, nếu cô còn bám dính không buông thì chẳng phải quá nhát gan sao? "Anh đi đi!"
- cô miễn cưỡng đồng ý để anh đi.
Chúng Thanh Phong vừa đi được vài bước Trương Mỹ Vân liên lên tiếng gọi: "Anh Phong!"
Anh xoay người lại nhìn cô hỏi: "Sao thế em?"
Trương Mỹ Vân đưa mắt nhìn mấy bụi cây cách đó không xa, nhăn nhó hỏi: "Nỡ chẳng may có con rắn nào phi ra, cắn em thì sao?"
"Ở đâu có rắn độc, ở gần đó sẽ có lá thuốc giải độc.
Em yên tâm."
Trương Mỹ Vân đưa tay day day huyệt ở thái dương.
Cô rít lên qua kẽ răng: "Anh thật biết cách trấn an người khác mà."
Thật ra để Trương Mỹ Vân ở lại một mình Chúng Thanh Phong cũng không yên tâm lắm.
Nhưng một phần vì sợ cô mệt, một phân sợ cô theo mình sẽ có khả năng gặp nguy hiểm cao hơn là ở yên một chỗ nên anh đành phải thuyết phục cô ở lại.