"Nhưng nếu chúng ta không làm gì nó, nó vẫn cắn chúng ta thì sao?"
Lại Minh Nguyệt vẫn có chút e ngại.
"Chắc không sao đâu."
Biết anh họ mình có cảm tình với Lại Minh Nguyệt nên Quốc Trung hơi khó chịu.
Tuy Quốc Trung biết Minh Nguyệt sau Quế Sơn nhưng chuyện đó chẳng nói lên điều gì hết.
Theo quan niệm của Quốc Trung thì trong tình yêu nên được cạnh tranh một cách công bằng.
Không niệm tình anh em, bạn bè.
Vì vậy Quốc Trung cắt ngang cuộc nói chuyện giữa Võ Quế Sơn và Minh Nguyệt: "Đi thôi! Đại boss đang chờ chúng ta đấy."
Dứt lời Quốc Trung bá đạo nắm tay Lại Minh Nguyệt kéo đi trước sự ngỡ ngàng của Võ Quế Sơn.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này? Lễ nào Quốc Trung đang công khai cướp người từ chỗ Quế Sơn? Thế này không phải là cướp trên giàn mướp trong truyền thuyết sao? Lại Minh Nguyệt cố giằng tay ra khỏi tay Quốc Trung nhưng không được vì anh nắm rất chặt.
"Cậu định làm gì đây hả?"
Cô cáu gắt.
"Từ giờ phút này trở đi anh sẽ trở thành vệ sĩ riêng cho em, chăm sóc em, bảo vệ em."
Quốc Trung dùng bàn tay rảnh rỗi còn lại vỗ vỗ lên mu bàn tay Lại Minh Nguyệt.
"Bớt xàm lại đi đại thiếu gia.Thân mình còn lo chưa xong thì đòi bảo vệ ai được chứ?"
Lại Minh Nguyệt bĩu môi.
"Yên tâm, anh sẽ không để em rơi mất sợi tóc nào đâu."
"Vừa rồi tôi bị con vắt hút mất cả xê xê máu rồi kia kìa."
"Là do anh lơ là, tắc trách.Đảm bảo kể từ bây giờ trở đi sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa."
"Nói mà không làm được giang hồ người ta khinh."
"Anh không sợ giang hồ khinh, anh chỉ sợ em khinh anh thôi."
"Không muốn bị tôi khinh thì cư xử cho ra dáng đàn ông vào."
"Em yên tâm, anh nhất định không làm em thất vọng."
Đi phía sau, lặng lẽ quan sát Lại Minh Nguyệt và Quốc Trung cãi nhau chí chóe Võ Quế Sơn chỉ biết ôm đâu, bịt tai.
Hai người họ vừa có chút trẻ con, vừa buồn cười nhưng cũng rất đáng yêu.
Tuy nhiên Võ Quế Sơn lại cảm thấy khá lo lắng cho hi vọng thoát khỏi kiếp FA của mình.
Lần theo những cành cây Chúng Thanh Phong để lại làm dấu trên đường, Quốc Trung, Lại Minh Nguyệt và Võ Quế Sơn cùng với người trong đội tìm kiếm băng qua khu vực đầm lầy, tới được hang đá nơi hai người từng trú ẩn đêm qua.
Nhưng họ đã đến muộn một bước.
Thẩm Toàn Đức và người của gã đã tìm được Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong trước.
Nếu chỉ có một mình, Chúng Thanh Phong dư sức để quật ngã Thẩm Toàn Đức, Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rỗ.
Nhưng bọn chúng dùng Trương Mỹ Vân để uy hiếp nên anh không thể manh động mà mạo hiểm tính mạng của hai mẹ con cô được.
Nhìn thấy Chúng Thanh Phong và Trương Mỹ Vân trong bộ dạng nhếch nhác, lấm lem bùn đất, Thẩm Toàn Đức nhếch môi cười nhạt: "Cuộc đời thật lắm bất ngờ.
Không ngờ rằng tao lại tóm được cả đôi chúng mày ở đây."
Thấy Thẩm Toàn Đức tay bó bột, xuất hiện ở nơi rừng núi âm u này cùng hai tên đầu trâu mặt ngựa đột nhiên Trương Mỹ Vân có dự cảm chẳng lành.
Theo bản năng, cô bước lùi về phía sau, nới rộng khoảng cách với Thẩm Toàn Đức.
Thẩm Toàn Đức nhìn Trương Mỹ Vân nhếch mép hỏi: "Thế nào? Cô không ngờ có ngày mình và thằng bồ mới lại rơi vào tay tôi đúng không?"
Trương Mỹ Vân ngơ ngác không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Cô quay sang nhìn Chúng Thanh Phong.
Mặc dù đang ở thế bị động nhưng Chúng Thanh Phong vẫn ngời ngời khí thế.
Anh không chút nao núng, cũng không hề run sợ.
Thanh Phong nhìn Thẩm Toàn Đức hỏi: "Rốt cuộc là mày muốn gì?"
"Tao muốn cái mạng chó của mày!"
Thẩm Toàn Đức tuyên bố.
Nghe Thẩm Toàn Đức nói vậy, Trương Mỹ Vân không khỏi run sợ.
Ngay lập tức cô xù lông nhím lên: "Anh không được phép làm hại anh ấy."
Thẩm Toàn Đức trừng mắt quát Trương Mỹ Vân: "Im đi! Con đàn bà thối tha.
Mày không có quyền lên tiếng ở đây."
Nghe Thẩm Toàn Đức xúc phạm Trương Mỹ Vân là Chúng Thanh Phong không chịu được.
Anh muốn nhào tới đấm vỡ mặt gã đàn ông đang đứng trước mặt mình lúc này.
Nhưng vì trong tay Tô Răng Vẩu và Đông Mặt Rỗ có súng nên Thanh Phong đành phải nín nhịn.
Anh rít lên: "Anh mới là người phải im Có tin tôi vặn hết răng anh ra không?"
Thẩm Toàn Đức giả bộ run rẩy trước lời đe dọa của Chúng Thanh Phong: "Ối sợ quá! Sợ quá đi!"
Nhìn bộ mặt vênh váo, đắc chí của Thẩm Toàn Đức quả thật Trương Mỹ Vân chỉ muốn lao vào cào nát mặt hắn ra, nhưng lúc này cô e ngại hành động nông nổi, mang tính bộc phát của mình sẽ làm liên lụy tới Chúng Thanh Phong và con nên thôi.
"Chết đến đít rồi còn tinh tướng."
Thẩm Toàn Đức chế giễu Chúng Thanh Phong.
"Có xử bọn chúng ngay và luôn không anh?"
Tô Răng Vẩu sốt ruột hỏi.
Thẩm Toàn Đức kẻ cả đáp: "Đằng nào bọn chúng cũng đã rơi vào tay anh em mình rồi, xử sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Cứ chơi cho đã, sao phải vội."
Chúng Thanh Phong chẳng ngán gì Thẩm Toàn Đức, nhưng điều khiến anh lo lắng chính là sức khoẻ của Trương Mỹ Vân và đứa bé.
Anh sợ họ sẽ không chịu nổi sự dày vò của tên khốn đó.
Theo sự chỉ đạo của Thẩm Toàn Đức, hai tên đàn em của Cường Trọc tống Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong lên thùng xe ô tô bán tải, chở tới một căn nhà bỏ hoang, cách khu nghỉ dưỡng khoảng 10km.
Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong bị trói hai tay quặt về phía sau, lưng áp sát vào nhau.
Tim Trương Mỹ Vân nện thình thịch trong lồng ngực.
Cô nhìn một lượt khắp căn nhà gỗ để đánh giá tình hình.
Họ đang ở giữa một căn nhà nhỏ, mục ruỗng, đã bị bỏ hoang từ lâu.
Trương Mỹ Vân phóng tầm mắt về phía cánh cửa ra vào đã bung bản lề, thấy trước mặt là một tầng rừng thấp tươi mát và um tùm đủ loại cây cối.
Một khoảng rừng trống hoang sơ và tĩnh lặng, bao quanh là những bụi rậm và những mỏm đá lởm chởm.
Xung quanh chẳng có bóng người nào ngoài tiếng thì thào nói chuyện của ba tên đã bắt Trương Mỹ Vân và Chúng Thanh Phong về đây.
Gương mặt phờ phạc vì mệt mỏi của Trương Mỹ Vân hiện rõ sự hoang mang.
"Em sao rồi Mỹ Vân?"
Chúng Thanh Phong hỏi với giọng đầy quan tâm.
Mặc dù cảm thấy mình có thể xỉu bất cứ lúc nào nhưng Trương Mỹ Vân vẫn gắng gượng, trả lời Chúng Thanh Phong: "Em ổn! Anh thì sao?"
"Anh không sao!"
Trong lúc tâm trạng bức bối thế này, đột nhiên Trương Mỹ Vân muốn chửi thề.
Vậy là cô chửi: "Mẹ kiếp! Thằng khốn! Đồ chó má!"
Tưởng Trương Mỹ Vân xảy ra chuyện gì, Chúng Thanh Phong giật mình hỏi: "Sao thế em?"
Chẳng buồn giữ hình tượng trước mặt Chúng Thanh Phong, Trương Mỹ Vân thẳng thắn đáp: "Tự dưng em muốn chửi người nên cứ thế chửi cho sướng mồm.
Nhưng vốn từ dùng để chửi thề của em không nhiều nhặn gì nên cũng chỉ chửi được tới đó thôi."
Chúng Thanh Phong bật cười trước câu trả lời của Trương Mỹ Vân.
"Sao anh cười?"
Trương Mỹ Vân thắc mắc.
"Thấy em buồn cười nên cười, được không?"
"Em thấy bình thường mà.Có gì đáng buồn cười đâu."
Ừ thì không buồn cười.
Vì không muốn tranh cãi với Trương Mỹ Vân nên Chúng Thanh Phong chuyển đề tài cuộc nói chuyện giữa hai người.
Mục tiêu là hướng Trương Mỹ Vân tới sự nhẹ nhàng, lạc quan nên Chúng Thanh Phong hỏi: "Rời khỏi đây, em muốn được ăn món gì nhất?"
Không mất thời gian suy nghĩ, Trương Mỹ Vân trả lời ngay lập tức: "Ăn bún, cháo, phở, cơm...tất tần tật những món cô Đông có thể nấu."