Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 246: Cảm giác hụt hẫng




Cảm giác đầu tiên của Trương Mỹ Vân sau khi nghe lời bày tỏ của Chúng Thanh Phong đó là choáng váng.
Cô thật sự không dám tin vào những điều tai mình vừa nghe.
Chúng Thanh Phong vừa nói anh thích cô.
Thích mọi thứ thuộc về cô.
Điều đó chứng tỏ Mỹ Vân có quyền hi vọng, tiếp tục dệt những mộng tưởng tốt đẹp giữa hai người.
Để chắc chắn là mình không nghe nhầm, Trương Mỹ Vân hỏi lại: "Có phải vừa rồi anh nói rằng anh...
thích em, đúng không?"
"Đúng vậy!"
Tuy rằng lúc trước Trương Mỹ Vân đã lờ mờ cảm nhận được Chúng Thanh Phong có cảm tình với mình nhưng cô vẫn chưa chắc chắn.
Vả lại Mỹ Vân cũng không ngờ anh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
Thấy Trương Mỹ Vân lặng im không nói, chẳng biết cô đang nghĩ gì nên Chúng Thanh Phong tò mò hỏi: "Thế nào, câu trả lời của anh có khiến em hài lòng không?"
Trương Mỹ Vân bẽn lẽn gật đầu, miệng cười toe toét không thôi.
"Hài lòng rồi thì đi ngủ thôi."
Nghe Chúng Thanh Phong nói xong câu đó, cảm xúc Trương Mỹ Vân đang lơ lửng trên chín tầng mây bông rơi cái bụp xuống đất.
Cái quái gì thế này? Không phải trong phim và tiểu thuyết ngôn tình nhân vật nam chính sẽ tỏ tình với nhân vật nữ chính trong khung cảnh lãng mạn với nến và hoa hồng cùng những lời ngọt ngào, say đắm ư? Tại sao sang tới Chúng Thanh Phong lại trở thành một phiên bản khô khan, khiến người ta hụt hãng thế này? Lễ nào ông trời đã ban cho Chúng Thanh Phong một vẻ ngoài hoàn hảo và tính cách tử tế nên đã cắt mất mấy sợi dây thần kinh lãng mạn của anh để người đời bớt ghen tị rôi? Thật ra Chúng Thanh Phong không ngờ vừa rồi Trương Mỹ Vân lại hỏi mình có thích cô không.
Vì thế anh đã chân thành nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
Và cho răng như vậy là đủ rồi.
Chúng Thanh Phong nào ngờ rằng Trương Mỹ Vân lại muốn nhiều hơn thế.
Thấy cô vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, anh hỏi: "Em không định đi ngủ à?"
"Có chứ! Đương nhiên là phải ngủ rồi."
Trương Mỹ Vân đáp với tông giọng hơi cao và lạnh lùng.
Tuy cô chỉ nói đúng một từ thôi nhưng Chúng Thanh Phong đủ tinh tế để nhận ra sự hờn dỗi trong đó.
Nhưng cô giận gì mới được chứ? Không phải vừa rồi chính cô đã thừa nhận cảm thấy hài lòng với câu trả lời của anh ư? Giờ còn giận dỗi gì nữa? Ca này đúng là khiến Thanh Phong phải bó tay chấm com.
"Mai anh phải dậy sớm để ra sân bay, anh ngủ trước nhé."
Vừa nói Chúng Thanh Phong vừa chui vào trong chăn.
Anh đang định tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên giọng Trương Mỹ Vân vang lên: "Khoan đất"
Chúng Thanh Phong quay sang nhìn Trương Mỹ Vân vẻ chờ đợi.
Không hiểu vì sao mỗi lần anh dùng ánh mắt chằm chằm nhìn cô, Mỹ Vân đều cảm thấy muốn bất động luôn.
Mãi không thấy Trương Mỹ Vân nói gì Chúng Thanh Phong thắc mắc: "Sao thế em? Còn chuyện gì nữa à?"
Như sực nhớ ra điều gì đó, Trương Mỹ Vân hỏi: "Anh không muốn hỏi gì em à2"
Vốn là người thông minh, nhạy bén nhưng lần này Chúng Thanh Phong đơ như cây cơ luôn.
Anh thật sự không lý giải được ẩn ý trong câu nói của Trương Mỹ Vân.
Chẳng lẽ Thanh Phong lại hỏi thẳng xem rốt cuộc Mỹ Vân muốn anh hỏi cô điều gì? Nhưng như thế liệu có quá sỗ sàng và khiến cô phật lòng không? Lần này ma trận mà Trương Mỹ Vân bày ra quá rối rắm và nằm ngoài vòng phủ sóng của Chúng Thanh Phong rồi.
Anh phải suy nghĩ kĩ càng trước khi nói, tránh trường hợp nói sai khiến cô giận hơn.
Rà soát lại trong đầu một lượt cuộc nói chuyện giữa mình và Trương Mỹ Vân kể từ lúc ngồi xuống giường, Chúng Thanh Phong thấy về cơ bản anh không nói gì sai hết.
Vậy tại sao Trương Mỹ Vân lại hờn dỗi với anh? Nghĩ đi nghĩ lại Chúng Thanh Phong vẫn không tìm ra đáp án cho câu hỏi này.
Cuối cùng Thanh Phong cũng hỏi một câu mà theo anh năm trong vùng an toàn: "Tại sao đột nhiên hôm nay em lại hỏi anh có thích em không?"
"Đương nhiên là muốn biết câu trả lời của anh nên em mới hỏi rồi."
Chúng Thanh Phong không biết đây có được xem là câu trả lời hợp lệ không nữa.
Trương Mỹ Vân thật sự không hiểu hay cố tình không hiểu ý nghĩa câu hỏi của anh? Trận đấu trí này khiến Chúng Thanh Phong cảm thấy hao tổn nơron thần kinh nhiều gấp đôi so với việc thương lượng một hợp đồng làm ăn.
Mặc dù lúc này rất muốn đi ngủ nhưng Chúng Thanh Phong lại không dám đi ngủ.
Anh sợ làm Trương Mỹ Vân giận rồi sẽ không dỗ nổi nên làm gì cũng vô cùng dè dặt.
Thanh Phong lấy cớ tiếp tục câu chuyện: "Mà Mỹ Vân này, em thấy hành động của anh chưa đủ để chứng minh là anh thích em à?"
Câu hỏi này của Chúng Thanh Phong khiến Trương Mỹ Vân có chút sững sờ.
Cô biết anh có cảm tình với mình, nhưng lại e ngại đó chỉ là hứng thú nhất thời, không phải thứ tình cảm có thể xây dựng một mối quan hệ bên lâu giữa hai người.
Chúng Thanh Phong đủ sự trưởng thành để hiểu rằng với những tổn thương từng trải qua trong quá khứ, Trương Mỹ Vân sẽ khó lòng cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh một ai đó.
Anh hoàn toàn thấu hiểu và chia sẻ nỗi niềm đó với cô.
Có lẽ trong thời gian tới, Chúng Thanh Phong sẽ kết nối với Trương Mỹ Vân nhiều hơn để cô cảm nhận được sự chân thành từ anh.
Đồng thời có thể tin tưởng và dựa cậy ở anh.
Rất tự nhiên, Chúng Thanh Phong vươn tay ra, năm lấy bàn tay của Trương Mỹ Vân.
Hành động này của anh khiến cô hơi bất ngờ, nhưng vẫn để yên tay cho anh nắm.
Sau vài giây im lặng, bỗng dưng Chúng Thanh Phong nói: "Xin lỗi em"
Trương Mỹ Vân kinh ngạc vì không hiểu tại sao Chúng Thanh Phong lại xin lỗi mình.
Nhưng cô chưa kịp thắc mắc, anh đã giải thích ngay: "Anh xin lỗi vì thời gian qua chưa quan tâm tới em và bé con đủ nhiều."
Vừa lắc đầu, Trương Mỹ Vân vừa nói: "Không đâu! Anh đã làm những gì tốt nhất cho mẹ con em rồi."
Thật sự là Chúng Thanh Phong đã đối đãi quá tử tế với Trương Mỹ Vân.
Trong hợp đồng mang thai hộ được ký kết giữa hai người, Thanh Phong chỉ có nghĩa vụ thanh toán tiền và đáp ứng mọi nhu cầu về việc chăm sóc sức khỏe cho thai phụ và đứa bé.
Không có điều khoản nào yêu câu anh phải đưa Mỹ Vân về nhà, lo cho cô từng bữa ăn giấc ngủ, thậm chí còn tìm cả công việc cho cô, giúp cô đòi nợ và hàng nghìn công việc không tên khác.
Thời gian qua Chúng Thanh Phong không chê Trương Mỹ Vân phiên phức, đuổi cô ra khỏi nhà là cô đã cảm thấy may mắn lắm rồi.
Cô lấy tư cách gì để nhận lời xin lỗi từ anh đây? Chúng Thanh Phong biết Trương Mỹ Vân đã bị lời nói của mình làm cho cảm động.
Nhân cơ hội này, anh tranh thủ đóng góp ý kiến với cô: "Nếu sau này em cảm thấy chỗ nào anh chưa được có thể nói thẳng với anh.
Như vậy anh mới biết mình sai ở đâu, và tìm cách khắc phục điều đó.
Có được không Mỹ Vân?"
Người ta đã bày tỏ tấm chân tình như vậy sao Trương Mỹ Vân có thể lắc đầu từ chối được đây? Trong lòng cô cảm thấy như có ngọn lửa nhỏ đang cháy, vô cùng ấm áp.
"Sao anh không hỏi em có thích anh không?"
Trương Mỹ Vân tò mò.
Trương Mỹ Vân thủ thỉ.
Đây chính là câu cô muốn Chúng Thanh Phong hỏi mình.
Anh không hỏi mà ngược lại còn bá đạo đáp: "Anh biết em thích anh rồi thì còn hỏi làm gì nữa cho tốn nước bọt?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.