Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 74: Giận dữ




Chúng Thanh Phong vốn là người tử tế và trầm tĩnh, anh chưa bao giờ mất bình tĩnh.
Cho tới lúc này.
"Vì đó là điều tử tế à?"
anh gầm lên.
"Có phải đó là điều em đang nghĩ lúc đọc trộm thư của anh không? Liệu đọc những điều riêng tư của người khác có phải là hành động tử tế không?"
"Không, Thanh Phong, em..."
Trương Mỹ Vân cố tìm lời biện hộ cho hành động của mình nhưng không thể.
"Em chẳng thể nói gì..."
Chúng Thanh Phong nói, chọc ngón tay trỏ vào vai cô.
Hành động và thái độ của Chúng Thanh Phong lúc này khiển Trương Mỹ Vân có chút hoảng sợ.
Cô biết anh sẽ không làm tổn thương cô về thể xác, nhưng vẫn cảm thấy chút lo lắng.
"Em...
em thật sự không cố tình.
Khi em bước vào thư phòng, thấy lá thư được đặt trên bàn và...
và.."
Trương Mỹ Vân không thể nói tiếp vế sau.
Chúng Thanh Phong không buồn nghe Trương Mỹ Vân giải thích nữa.
Anh quay ngoät người lại, bước về phía bàn làm việc, lạnh lùng tuyên bố, "không một điều gì có thể biện hộ cho lối xử sự của em"
"Không, tất nhiên là không rồi, nhưng..."
"Aaaa"
Trương Mỹ Vân cảm thấy máu chảy thành dòng trên mặt cô.
Tiếng kêu của Chúng Thanh Phong chất chứa nỗi đau thật sự.
Tên anh thoát ra khỏi môi cô trong tiếng thì thầm hoảng loạn, và cô vội chạy đến bên anh.
"Có chuyện gì thế?"
Không khó để Trương Mỹ Vân nhận thấy máu đang chảy ra từ một vết thương trên lòng bàn tay Chúng Thanh Phong.
Anh vừa tự làm rách tay mình bằng một con dao rọc giấy.
Vốn không bao giờ có thể ăn nói rành rẽ trong cơn hoảng loạn, Trương Mỹ Vân cố lắm mới nói được, "Ôi không...
tay của anh..."
Ngay sau đó Trương Mỹ Vân nhảy về phía trước, rút một tệp giấy ăn trong chiếc hộp đặt trên bàn làm việc của Chúng Thanh Phong, trượt nó xuống dưới tay anh để cầm vết máu.
Trương Mỹ Vân ngước nhìn mặt Chúng Thanh Phong.
Những đường căng trắng bệch hằn sâu quanh miệng anh, và trông anh tái nhợt.
"Em nghĩ tốt hơn hết anh nên ngôi xuống đi"
cô nói.
Chúng Thanh Phong gật đầu dứt khoát và ngôi lún sâu vào trong ghế sô pha.
Ruột gan Trương Mỹ Vân dường như lộn tùng phèo.
Hễ nhìn thấy máu là cô không thể bình tĩnh được.
"Có lẽ tốt hơn hết là em cũng nên ngồi xuống; cô lẩm bẩm, ngồi tọt xuống cái bàn thấp đổi diện với anh.
"Em không sao đấy chứ?"
Chúng Thanh Phong hỏi.
Trương Mỹ Vân gật đầu, cố gắng kiềm chế một cơn nhộn nhạo vừa dấy lên trong dạ dày nhưng vì cô đang mang thai nên việc đó là không thể.
Mỹ Vân chỉ kịp nói với Chúng Thanh Phong rằng "em nghĩ mình cần vào nhà vệ sinh một lát", trước khi rời khỏi thư phòng.
Trở về phòng ngủ, Trương Mỹ Vân lao vào toilet, mở nắp bồn cầu, ngồi xuống nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong, cô rót một ly nước để súc miệng rồi nhanh chóng lấy hộp thuốc y tế gia đình, quay trở lại thư phòng.
Chúng Thanh Phong vẫn ngôi trên ghế, tay giữ chặt tệp giấy ăn, gương mặt nhợt nhạt.
Vết thương của anh có vẻ khá sâu và chảy nhiều máu.
Vừa thấy Trương Mỹ Vân, anh liên nói.
"Em về ngủ đi, anh tự xử lý được"
"Anh thế này làm sao em yên tâm ngủ được"
Trương Mỹ Vân đặt hộp thuốc y tế gia đình xuống sàn nhà, ngồi xuống bàn đối diện với Chúng Thanh Phong.
"Có đau không?"
Trương Mỹ Vân vừa bôi thuốc sát trùng lên vết thương của Chúng Thanh Phong vừa hỏi.
"Thôi, anh không cần trả lời đâu.
Dĩ nhiên là đau rồi"
Chúng Thanh Phong xoay xở nặn ra một nụ cười run rẩy.
"Đau lắm"
Trương Mỹ Vân nhìn xuống vết thương, buộc mình phải nhìn sát hơn ngay cả khi máu có làm cho ruột gan cô nhộn nhạo.
"Để em gọi Minh Nguyệt tới băng bó giúp anh nhé.
Cô ấy làm việc này giỏi hơn em"
"Anh nghĩ không cần khâu lại đâu.
Có vẻ vết thương không nặng lắm..."
"Nhưng mấy phút rồi vẫn chưa cầm được máu.."
"ỪI Nó khá đau đấy"
Chúng Thanh Phong trêu.
Đôi mắt Trương Mỹ Vân kinh hoàng lia lên mặt Chúng Thanh Phong.
"Anh đùa thôi"
Chúng Thanh Phong trấn an Trương Mỹ Vân.
"Chà, cũng không hẳn.
Nó đau hơn vẻ bề ngoài thật, nhưng anh đảm bảo với em là anh có thể chịu được"
"Em xin lỗi"
Trương Mỹ Vân nói, ấn mạnh hơn lên vết thương trên tay Chúng Thanh Phong để cầm máu.
"Tất cả là lỗi của em"
"Chuyện anh rạch đứt tay mình á?"
"Nếu anh không giận dữ đến thế.."
Chúng Thanh Phong chỉ lắc đầu, nhắm mắt lại một thoáng vì cơn đau.
"Đừng ngốc thể, Mỹ Vân.
Nếu không giận dữ với em, thể nào anh cũng giận dữ với ai đó khác vào lúc nào đó khác thôi"
"Và tất nhiên khi chuyện đó xảy ra anh sẽ không có một cái dao rọc giấy ở bên cạnh"
Trương Mỹ Vân lầm bầm, ngước nhìn Chúng Thanh Phong qua hàng mi rợp bóng trong lúc cô đang cúi xuống bàn tay anh.
Khi đôi mắt anh chạm phải mắt cô, chúng tràn ngập nét hóm hỉnh.
"Thanh Phong"
Trương Mỹ Vân nói, theo bản năng ấn tay mạnh hơn lên vết thương của Chúng Thanh Phong trong lúc nghiêng người sát vào anh hơn.
"Em thật sự không cố tình đọc lá thư đó đâu.
Nếu biết anh sẽ giận dữ thế này, em đã quay trở về phòng ngay lập tức khi nhìn thấy nó"
"Thôi được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi"
"Anh không giận em nữa chứ?"
"Anh hi vọng sẽ không có lần sau nữa"
"Em hứa!"
"Anh không muốn ai biết anh đã tự làm mình bị thương.
Đặc biệt là ông ngoại.
Nếu ông biết anh sẽ nghe ông ca thán mãi về chuyện đó cho xem"
"Em biết rồi!"
Trương Mỹ Vân nhấc miếng bông đang dùng để cầm máu ở lòng bàn tay Chúng Thanh Phong ra, quan sát.
"Em nghĩ máu chảy chậm lại rồi"
cô nói trong lúc thay miếng bông mới giúp anh.
"Thật ra, em chắc chắn đúng là thế, cứ xem em không còn quá buồn nôn mỗi lúc nhìn vào vết thương là biết"
Chúng Thanh Phong ước gi Trương Mỹ Vân chưa đọc lá thư của anh, nhưng vì giờ cô đã làm thế rồi...
"À, Mỹ Vân"
anh lên tiếng, choáng váng bởi sự ngập ngừng trong giọng mình.
Trương Mỹ Vân ngước mắt lên.
"Em xin lỗi.
Em ấn chặt quá à?"
Trong một thoáng, Chúng Thanh Phong chẳng biết làm gì ngoài chớp chớp mắt.
Làm sao anh lại có thể chưa từng nhận thấy mắt cô to đến nhường nào nhỉ? Anh biết chúng có màu nâu, tất nhiên rồi, và...
Không, nghĩ lại mới thấy, nếu nói một cách thành thực, anh phải thừa nhận rằng đầu buổi sáng hôm nay, nếu được hỏi, anh sẽ chẳng thế xác định được mắt cô màu gì.
Trương Mỹ Vân nới lỏng ngón tay đang ấn lên vết thương, hỏi.
"Thế này được chứ ạ?"
Chúng Thanh Phong gật đầu.
"Cảm ơn em.
Đáng ra anh nên tự làm, nhưng vì nó là tay phải, và..."
"Anh đừng nói nữa, đó là điều tối thiểu em có thể làm.
Sau khi...
sau khi.."
Mắt cô hơi trượt sang bên, và anh biết cô lại sắp xin lỗi một lần nữa.
"Anh không muốn nhắc lại chuyện này nữa"
Trương Mỹ Vân gật đầu rồi xé một miếng urgo lớn, nhẹ nhàng hết mức có thể dán lên vết thương trên lòng bàn tay của Chúng Thanh Phong.
Mặc dù đã hứa với Thanh Phong rằng hai người sẽ chấm dứt việc tranh luận về lá thư ở đây.
Nhưng thực sự trong lòng Mỹ Vân vẫn đang băn khoăn.
Cô muốn biết cô gái đã viết lá thư dạt dào tình cảm cho Thanh Phong đó là ai? Mối quan hệ giữa hai người họ là thế nào? Liệu rằng cô là một trong số dài dằng dặc những người thầm thương trộm nhớ anh, hay là người yêu cũ của anh? Chuyện gì đã xảy ra giữa họ? Liệu cuộc điện thoại lúc nửa đêm có liên quan gì tới cô gái này không? Có hàng trăm câu hỏi diễn ra trong đầu khiến Mỹ Vân tò mò chết lên được, nhưng cô không dám mở miệng hỏi Thanh Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.