Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 98: Sợ hãi




Thật ra không phải đêm hôm qua Chúng Thời Giang đột ngột bị tràn dịch màng tim, ngất xỉu mà anh đã có những triệu chứng đau tức ngực, khó thở từ trước đó.
Nhưng vì sợ mọi người lo lắng, bắt phải nhập viện điều trị nên Thời Giang đã cố gắng chịu đựng, cố tình che giấu.
Lại Minh Nguyệt mở điện thoại lên xem giờ.
Lúc này đã là 12 giờ 14 phút.
Cô quay sang nhìn Trương Mỹ Vân bảo: "Muộn rồi, mày về nghỉ ngơi đi.Để tao ở lại trông Thời Giang cho"
"Thôi, để tao ở lại đây với mày cho đỡ buồn"
"Buồn khỉ gì.Tao là bác sĩ trực đêm như cơm bữa, mày quên rồi à? Về nghỉ ngơi đi.Mẹ thức khuya quá không tốt cho em bé đầu"
"Nhưng..., Trương Mỹ Vân hơi lưỡng lự, dù sao cô cũng không nỡ để Lại Minh Nguyệt ở lại bệnh viện một mình.
"Mày thức khuya nhiều sau này em bé sinh ra cũng sẽ thức khuya đấy"
Vừa nói Lại Minh Nguyệt vừa vào ứng dụng grab, đặt taxi cho Trương Mỹ Vân.
Khoảng 2 phút sau, tài xế taxi gọi điện cho Minh Nguyệt thông báo anh ta đã chờ ở cổng bệnh viện.
Lại Minh Nguyệt đích thân hộ tống Trương Mỹ Vân ra tận cổng bệnh viện, tận mắt nhìn thấy cô lên taxi mới yên tâm quay trở lại phòng bệnh Chúng Thời Giang đang nằm.
Với điều kiện nhà chẳng có gì ngoài tiền như gia tộc họ Chúng, Lại Minh Nguyệt đã chủ động yêu cầu đăng ký phòng VIP cho Thời Giang nằm.
Vừa đi dọc hành lang, Lại Minh Nguyệt vừa than thở.
"Đúng là cái gì cũng có cái giá của nó.
Trên cuộc đời này chẳng có thứ gì miễn phí hết.
Được ăn một bữa tối sang chảnh thì phải ở lại bệnh viện trông bệnh nhân nguyên đêm"
Lại Minh Nguyệt vừa nói dứt câu, chuông điện thoại của cô vang lên.
Là điện thoại của Chúng Thanh Phong.
Lúc nãy do mải mê uống rượu, tiếp khách để điện thoại ở chế độ rung nên anh không biết cô gọi tới.
Tàn cuộc rượu, lên taxi, Chúng Thanh Phong mở điện thoại ra kiểm tra thấy có 3 cuộc gọi nhỡ.
Ban đầu Thanh Phong ngỡ là Trương Mỹ Vân gọi cho mình.
Nhưng hoá ra không phải.
Khi phát hiện ra đó là số điện thoại của Lại Minh Nguyệt, anh có chút hụt hẫng.
Tuy nhiên nghĩ rằng cô có chuyện quan trọng mới gọi cho mình nhiều như vậy nên anh liên gọi lại ngay.
Khi nghe Lại Minh Nguyệt thông báo tin Chúng Thời Giang đột nhiên ngất xỉu, phải vào viện cấp cứu vì tràn dịch màng tim, quả thật lúc đó Chúng Thanh Phong đã thật sự đã ngừng thở.
Vừa rôi anh còn chếnh choáng vì hơi men, nhưng tới lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo.
Khoảng chừng 30 giây sau, Chúng Thanh Phong mới lấy lại được hơi thở bình thường.
Anh vội vàng hỏi "Tình hình cậu Thời Giang bây giờ thế nào rồi Minh Nguyệt?"
"Đã qua cơn nguy hiểm rồi!"
Chúng Thanh Phong có thể nghe thấy tiếng ngáp của Lại Minh Nguyệt.
Chắc vì vừa trải qua thời khắc căng thẳng nên cô đã mệt nhoài và buồn ngủ.
Sau khi hỏi địa chỉ bệnh viện Chúng Thời Giang đang nằm, Chúng Thanh Phong bảo với tài xế taxi quay xe lại đưa anh tới bệnh viện.
Ngôi kế bên Chúng Thanh Phong nãy giờ nghe anh nói chuyện điện thoại với Lại Minh Nguyệt, Võ Quế Sơn đã ít nhiều đoán được tình hình.
Đợi đại boss tắt điện thoại, anh quay sang hỏi thăm.
"Anh Thời Giang phải vào viện ạ?"
Chúng Thanh Phong gật đầu, đáp: "Cậu ấy bị tràn dịch màng tim"
"Có nghiêm trọng lắm không anh?"
"Tạm thời tình hình đã ổn định rồi"
"Vậy thì may quá!"
Võ Quế Sơn nói một cách nhẹ nhõm.
"Em giúp anh đẩy nhanh tiến độ tìm người hiến thận tương thích với cậu Thời Giang lên đi.
Tiền bạc không thành vấn đề.
Cậu ấy cần được ghép thận càng sớm càng tốt"
Chúng Thanh Phong chỉ thị cho Võ Quế Sơn.
"Em biết rồi!"
Rạng sáng, đường phố vắng vẻ, ít phương tiện giao thông lưu thông nên xe taxi chạy bon bon.
Chỉ hai mươi lãm phút sau, Chúng Thanh Phong và Võ Quế Sơn đã có mặt ở phòng bệnh mà Chúng Thời Giang đang nằm.
Họ vừa bước vào, Lại Minh Nguyệt đã phẩy tay, chun mũi vì mùi rượu nồng nặc.
"Hai người vừa tảm trong rượu đấy à?"
Chúng Thanh Phong nhìn cậu mình đang nằm mê man trên giường bệnh chằm chằm không chớp mắt.
Bỏ qua lời chế giễu vừa rồi của Lại Minh Nguyệt, Chúng Thanh Phong hỏi.
"Từ lúc nhập viện tới giờ cậu Thời Giang vẫn chưa tỉnh lại à?"
"Chưa! Nhưng anh đừng lo lắng quá.
Chỉ là Thời Giang đang chịu ảnh hưởng của thuốc mê nên chưa tỉnh thôi.
Sáng mai thuốc mê hết tác dụng anh ấy sẽ tỉnh lại"
Nhận thấy Chúng Thanh Phong thật sự quan tâm tới người cậu này nên Lại Minh Nguyệt an ủi anh vài câu.
"Cảm ơn em đã ở bên cạnh và chăm sóc cho cậu anh chu đáo"
"Dù sao Thời Giang cũng có thể coi là bạn của em.
Tuy không thân nhưng chẳng phải lúc khó khăn, hoạn nạn vẫn nên giúp đỡ nhau hay sao?"
"Bây giờ Quế Sơn sẽ đưa em về nhà nghỉ ngơi.
Đêm nay anh sẽ ở lại đây với cậu"
Chúng Thanh Phong sắp xếp.
"Anh say tới nỗi đứng còn không vững thì trông nom cái gì?"
Lại Minh Nguyệt thẳng thắn chỉ ra.
"Anh chỉ cần vào rửa mặt một cái là tỉnh ngay thôi.
Em không phải lo cho anh đâu"
"Em không lo cho anh.
Em đang lo cho bạn em kìa.
Anh say chắc chắn sẽ buồn ngủ, lỡ chẳng may nửa đêm Thời Giang tỉnh dậy cần hỗ trợ mà anh ngủ chổng vó lên rồi thì sao?"
Lại Minh Nguyệt chất vấn.
"Lát anh sẽ ra ngoài hiệu thuốc mua thuốc giải rượu"
"Thôi, bây giờ hai người đưa nhau về ngủ đi cho em nhờ.
Sáng mai tới sớm trông anh ấy cho em còn đi làm"
Lại Minh Nguyệt phân công rõ ràng.
Sau một lúc đôi co, cuối cùng Lại Minh Nguyệt cũng hành động quyết liệt, triệt để.
Cô không nói nhiều với người say mà trực tiếp đẩy hai người ra khỏi phòng bệnh của Chúng Thời Giang, sau đó đóng cửa lại.
Về tới nhà, Chúng Thanh Phong vào thư phòng bật đèn lên rồi ngồi xuống bàn làm việc.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra bức ảnh chụp gia đình năm người bao gồm ông bà ngoại, mẹ, cậu và Thanh Phong khi còn nhỏ ra đặt lên mặt bàn.
Bức ảnh này được chụp cách ngày mẹ Thanh Phong nhảy lầu tự sát đúng một tuần.
Năm người trong ảnh bây giờ chỉ còn ba.
Không những thế, cậu Thời Giang lại đang bị suy thận cấp.
Nỗi đau mất đi người thân là nỗi đau mà Chúng Thanh Phong không bao giờ muốn nếm trải thêm bất cứ lần nào nữa trong cuộc đời.
Mất mẹ, rồi tới bà ngoại khiến anh cảm thấy trống rỗng, hụt hẫng trong suốt một thời gian dài.
Khó khăn lắm mới có thể cất được những ký ức về họ trong sâu thẳm trái tim mình để tiếp tục sống một cuộc đời bình thường.
Nếu lần này mất đi cậu Thời Giang có lẽ không chỉ Thanh Phong mà ngay cả ông ngoại, người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn cũng sẽ không thể nào trụ vững.
Vì vậy bằng mọi cách, anh sẽ tìm được người hiến thận tương thích với cậu.
"Bà ngoại và mẹ ở trên trời có linh thiêng xin hãy phù hộ cho cậu, chở che cậu vượt qua kiếp nạn này"
Chúng Thanh Phong lầm rầm nói với hai người phụ nữ đang mỉm cười rạng rỡ trong bức ảnh.
Vừa rồi từ bệnh viện trở về, Trương Mỹ Vân đã gọi điện cho Chúng Thanh Phong nhưng không thấy anh nghe máy.
Cô sốt ruột gọi cho Võ Quế Sơn, anh nói hai người đang ở trong bệnh viện có lẽ đêm nay boss không về bảo cô cứ ngủ trước đi.
Thế nên Mỹ Vân đã đi ngủ trước.
Khoảng ba giờ sáng, Trương Mỹ Vân tỉnh dậy đi vệ sinh.
Bằng giác quan thứ sáu, cô linh cảm được Chúng Thanh Phong đã về nhà và đang ở trong thư phòng.
Vì vậy nên tò mò qua xem thử.
Không ngờ, đèn thư phòng vẫn sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.