Minh Châu

Chương 56:




Edit: Đậu Xanh
Cảnh Dực không thích nói chuyện, làm việc cũng khiêm tốn, chỉ có điều phong thái rất đặc biệt, nhìn vào biết ngay không phải người bình thường.
Khi vừa chuyển sang đây, những người khác trong phòng giam quan sát anh, thấy anh trầm lặng không đọc sách thì vẽ vời, cảm thấy không có gì uy hiếp, nhưng cái đêm đang chuẩn bị ra tay, bọn họ nhìn thấy Cảnh Dực cởi quần áo đi tắm.
Trên ngực có bốn lỗ đạn.
Trước ngực sau vai toàn là các vết sẹo dữ tợn, chẳng có lấy một vùng da lành lặn.
Mấy người bọn họ thi nhau nuốt nước bọt, sợ run.
Chàng trai đeo mắt kính bình thường rất hay bị ức hiếp, lần này thấy vết thương trên người Cảnh Dực, nhìn vào biết ngay anh là người không dễ dây vào, thế là lập tức nhận anh làm đại ca, chỉ dạy hết tất cả những gì mình học được cho anh.
Cảnh Dực không nhận đàn em, chưa kể chàng trai đeo mắt kính này đã 30, còn lớn tuổi hơn anh, biết làm sao khi đối phương mặt dày mày dạn bám riết gọi anh là đại ca, anh cũng ngầm đồng ý.
Khoảng thời gian được đi hóng mát, mọi người cùng nhau đi ra ngoài hóng gió tắm nắng, có không ít người đưa thuốc lá cho Cảnh Dực, Cảnh Dực xua tay không hút, chàng trai đeo mắt kính không tin, hỏi anh tại sao lại không hút thuốc?
Thấy Cảnh Dực không nói chuyện, anh ta bật cười, hỏi anh có phải cô gái trong nhà không cho anh hút thuốc đúng không.
Nghĩ đến Minh Châu, ánh mắt của Cảnh Dực trở nên dịu dàng hơn, anh nhẹ nhàng gật đầu.
Anh ta lại cười, “Anh đang ở đây, cô ấy không quản được đâu, len lén hút một điếu đi, cô ấy cũng đâu có nhìn thấy.”
Cảnh Dực lắc đầu, anh nói không hút thì thật sự không hút dù một điếu, từ ngày đến đây, chàng trai đeo mắt kính chưa bao giờ thấy anh nhận điếu thuốc nào từ người khác.
Mỗi phòng giam đều có người đứng đầu, trong phòng giam của Cảnh Dực ban đầu có đại ca, tuy nhiên khí thế của Cảnh Dực quá lớn mạnh, vị đại ca kia cũng vô thức rơi xuống làm đàn em của anh, mỗi lần ăn cơm, luôn phải hiếu kính mời Cảnh Dực ăn trước, nhưng Cảnh Dực chưa bao giờ giành đi miếng thịt trong bát cơm của người khác, lấy món gì anh ăn món đấy, mấy người đó thấy thế thì có chút vui vẻ, sống chung với anh càng thêm tự tại, cái gì cũng dám đùa, chỉ có điều Cảnh Dực không thích đáp lời, nên trông càng lạnh lùng hơn.
Người trong những phòng giam khác từng có vài lần đụng mặt Cảnh Dực, ấn tượng về anh là dáng người cao ráo, mặt mũi khá đẹp trai, ngoài ra cũng chẳng nhìn thấy bản lĩnh gì khác.
Có người cố tình phái đàn em đi khiêu khích anh, lúc lấy thức ăn, bọn họ đổ hết cơm canh lên người Cảnh Dực.
Trên chỗ ngồi cách Cảnh Dực ba mét, một đám người vỗ tay nói giỏi, cười rất lớn tiếng.
“Thật ngại quá.” Tên đàn em đó tuổi tác không lớn, ước chừng khoảng 19 tuổi, người gầy tong, mặt rất đen, cậu ta cười cười phủi đi cơm canh trên người giúp Cảnh Dực, “Anh không sao chứ?”
Cảnh Dực không nhìn cậu ta, chỉ nhìn chăm chăm cổ tay của mình, nơi đó có đeo một sợi chỉ đỏ, trên sợi chỉ đỏ dính một ít lá rau.
Cảnh ngục thấy bọn họ đứng đối mặt nhau, tưởng rằng sắp xảy ra tranh chấp nên thổi còi nói, “Làm gì đấy?!”
Chàng trai đeo mắt kính vội vã chạy tới phủi quần áo Cảnh Dực, “Anh, không sao chứ?”
Cảnh Dực xua tay, bảo chàng trai đứng trước mặt nhặt đĩa cơm lên giúp mình, tên đàn em kia thấy anh không tức giận, càng cảm thấy anh dễ ức hiếp, thế là cậu ta cười cười nói được, lúc cúi đầu đi nhặt thì bị Cảnh Dực giẫm lên bàn tay.
Mười ngón liền tâm, cậu ta đau đến mức cả khuôn mặt trở nên nhăn nhó, hét ầm lên.
Cảnh Dực thả chân ra, nhìn tên đó bằng ánh mắt lạnh nhạt, “Không sao chứ?”
Chàng trai đeo mắt kính đứng bên cạnh nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt, Cảnh Dực dùng sức dưới chân rất mạnh, day nghiền khiến mu bàn tay của đối phương chảy máu.
Cảnh ngục lại thổi còi, Cảnh Dực quay về chỗ ngồi, còn chàng trai đeo mắt kính đi lấy cho anh phần cơm khác, anh lấy lá rau dính trên sợi chỉ đỏ xuống, đứng từ xa xa, thấy tên gầy òm kia ủ rũ quay về ngồi đối đối diện đại ca của mình.
Cảnh Dực không muốn ra tay với người khác nữa, nếu muốn ra tù sớm thì bắt buộc phải biểu hiện thật tốt.
Gã cầm đầu nhìn sang phía anh với vẻ khiêu khích, ngón tay của Cảnh Dực vuốt ve sợi chỉ đỏ trên cổ tay, sắc mặt thờ ơ dời ánh mắt đi. Web‎ đọc‎ 𝐧ha𝐧h‎ tại‎ ﹢‎ TrùmTr𝘂y‎ ệ𝐧.V𝐧‎ ﹢
Buổi chiều hôm đó được đi hóng gió, gã bị bẻ gãy cánh tay.
Chàng trai đeo mắt kính nói do bản thân làm, bị giám ngục nhốt hẳn hai ngày.
Nhưng kể từ ngày đó, không ai dám gây rối với số 325611 nữa.
325611 là số nhà tù của Cảnh Dực.
Chuyện vào buổi chiều hôm ấy, ngoài giám ngục, thì những người khác nhìn thấy hết.
Bọn họ thấy người đàn ông thờ ơ lạnh nhạt ấy, lúc đi lướt ngang qua tên đại ca kia, động tác nhanh chuẩn hung tàn bẻ gãy cánh tay của người nọ.
Trong lúc mọi người đang ở bên ngoài đồn thổi các kiểu thì Cảnh Dực đứng trong nhà vệ sinh yên tĩnh rửa sạch sợi chỉ đỏ trên cổ tay, anh chưa từng tháo nó xuống, đến cả khi rửa cũng đeo trên cổ tay.
Chàng trai đeo mắt kính hỏi anh, “Anh ra tay với người ta không phải là vì sợi chỉ đỏ này bị cậu ta làm bẩn đó chứ?”
Cảnh Dực gật đầu.
Anh ta nghe vậy vô cùng kinh ngạc, một lát sau mới sáng tỏ, “Ồ, em biết rồi, là bà xã anh tặng anh đúng không?”
Cảnh Dực không nói chuyện.
Anh không dám chắc chắn, Minh Châu liệu có đợi anh không.
Ngôi sao rực rỡ này, sau khi về lại bầu trời, thì có còn cam tâm tình nguyện để cho anh hái xuống không?
Edit: Đậu Xanh
Minh Châu chưa bao giờ đến thăm Cảnh Dực.
Một lần cũng không.
Mỗi lần lễ Tết cô sẽ về nhà, dẫn Minh Bảo đến chỗ của ba mẹ để chúc Tết, lúc đốt vàng mã, tâm trạng cô bình tĩnh nói về cuộc sống gần dây.
May nhờ đám người Triệu Đại Chí, trong căn nhà cũ đã được lắp điều hoà không khí, còn lắp thêm một máy nước uống nóng lạnh và máy nước nóng để tắm gội, bọn họ chưa bao giờ đối mặt với Minh Châu, lắp đặt đồ đạc xong thì rời đi ngay.
Năm đầu tiên Minh Bảo vẫn sống trong nhà Triệu Đại Lạc, năm thứ hai thì được Minh Châu đón đi, cô thuê một căn nhà nhỏ ở bên ngoài trường học, nhờ sự giúp đỡ của giáo viên trong trường, Minh Bảo vào học tại một trường tiểu học gần nhà trọ, ban ngày Minh Châu đi làm, buổi chiều đi làm thêm, buổi tối cô quay về nhà trọ, thỉnh thoảng dạy Minh Bảo làm bài tập, thời gian còn lại thì vẽ manhua.
Cô đã bắt đầu nhận đơn làm việc, một tháng kiếm được chẳng bao nhiêu, chỉ cỡ hai nghìn tệ, cộng thêm tiền lương làm thêm trong thư viện, cũng đủ để cô và Minh Bảo chi tiêu, trừ đi tiền thuê nhà trọ, còn có thể tiết kiệm được một nghìn tệ.
Tiền Cảnh Dực cho cô, cô không hề dùng, trường học có học bổng, vì phần học bổng ấy mà mỗi năm cô phải rất cố gắng, người thì xinh đẹp, thành tích học tập lại tốt, vừa chăm chỉ vừa thông minh, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của một đám đàn anh, đàn em; cứ cách năm ba ngày lại có chàng trai tới mời cô đi ra ngoài tham gia hoạt động gặp gỡ, hoặc là hoạt động xã đoàn, Minh Châu từ chối hết cả.
Đối mặt với lời tỏ tình của phó chủ tịch hội học sinh, cô cũng thờ ờ từ chối, “Xin lỗi, em có bạn trai rồi.”
Phó chủ tịch hội học sinh hoàn toàn không tin, “Tôi thấy em vẫn luôn một mình, em lấy đâu ra bạn trai?”
Minh Châu không có thời gian để ý đến anh ta, chỉ lạnh nhạt nói, “Em nói cho anh biết, em có bạn trai, anh tin hay không, không liên quan đến em.”
Chuyện Minh Châu từ chối phó chủ tịch hội học sinh còn bị treo trên diễn đàn rất lâu, hai năm cô học năm 2 và năm 3, trên tường tỏ tình toàn là lời tỏ tình mà các học sinh nam viết cho cô, nhưng Minh Châu chưa từng đáp lại.
Mọi người chỉ cho rằng vì ba mẹ bất ngờ qua đời, cô bị đả kích nên dẫn đến bây giờ tính cách thay đổi lớn, nhưng Minh Châu lại không giải thích bất cứ điều gì, mỗi ngày cô luôn khiến bản thân bận rộn, bận học hành, bận làm thêm, bận vẽ manhua.
Bởi vì một khi cô ngừng lại, cô sẽ nhớ đến Cảnh Dực.
Nhớ lúc anh lên tầng trên tặng cô hai con thỏ màu trắng.
Nhớ khi anh vươn tay lau đi giọt nước bên môi cô, anh nói với cô bằng âm giọng trầm thấp, “Sau này cơ thể không khỏe, phải nói với anh.”
Cô còn nhớ đến vào cái đêm 30 Tết, anh xoa mặt cô nói, “Chúc mừng năm mới.”
Rõ ràng thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng những hình ảnh liên quan đến Cảnh Dực trong đầu cô vẫn rõ ràng giống như vừa xảy ra vào ngày hôm qua, nửa đêm mơ thấy cô sẽ luôn bị tỉnh giấc, không ngừng ôm cái gối khóc trong im lặng.
Cô biết anh không muốn để cô nhìn thấy một mặt nhếch nhác nhất của anh, cho nên cô chưa từng nghĩ đến việc đi thăm anh.
Chỉ là cô chưa bao giờ nghĩ rằng, bản thân sẽ nhớ anh đến thế.
Minh Bảo đã chín tuổi, cậu nhóc trở nên càng hiểu chuyện hơn trước, ngoan ngoãn làm xong bài tập, còn giúp Minh Châu quét dọn vệ sinh, và chăm sóc hai con thỏ trắng bên ngoài ban công.
Hai con thỏ ở chỗ của Cảnh Dực được Minh Châu đưa đến đây, cô nuôi chúng vô cùng mập mạp, hai con này vừa hay là một đực một cái, chúng mới sinh một lứa thỏ con, Minh Châu không nuôi được nhiều như vậy, có bạn cùng ký túc xá muốn nuôi cô lập tức tặng cho họ.
Lúc cô ngủ không được, sẽ dậy đi cho thỏ ăn.
Minh Bảo cũng đi cùng cô, lần đầu tiên Minh Châu dẫn Minh Bảo tới đây, cậu nhóc rất vui vẻ, ngày qua ngày cậu nhóc phát hiện chị gái không còn liên lạc với chú Cảnh Dực và chú Triệu Đại Chí nữa, cậu nhóc cũng không thể gọi điện thoại với Triệu Đại Lạc, mất đi một người bạn nhỏ tốt khiến cậu bé có chút buồn bã.
Cậu bé cũng từng hỏi qua Minh Châu, khi nào bọn họ có thể về lại nhà cũ, Minh Châu trả lời là Tết mới về.
Minh Bảo không còn hỏi nữa, cậu bé nhanh chóng có bạn mới, cũng bắt đầu vui vẻ trở lại.
Chỉ có điều, cậu bé nhạy cảm phát hiện ra chị gái rất buồn, cô luôn tỉnh lại vào nửa đêm, một mình trốn ra ban công đút cho thỏ ăn, đút thỏ ăn xong đôi mắt cũng đỏ bừng.
Cậu biết, chắc chắn là vì chú Cảnh Dực.
Bởi vì lâu rồi chú ấy không có đến tìm chị gái.
Đã hơn 2 năm rồi.
Minh Bảo cầm lá rau đút cho thỏ ăn, cậu bé ngoảnh đầu hỏi Minh Châu, “Chị ơi, tại sao chú Cảnh không đến tìm chị?”
Ngón tay của Minh Châu khựng lại, “Chú ấy có việc.”
“Ồ, vậy chú ấy có đến tìm chị nữa không?” Minh Bảo hỏi.
Minh Châu nhìn con thỏ từng chút ăn hết lá rau, cô gật đầu.
“Ừm.”
“Chị đợi chú ấy đến tìm chị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.