Bản edit thuộc về Cắn ngươi:3> trên Wattpad nhaaa
- -----------------------------------
TG4: Sau khi bị trai tồi từ hôn, tôi gả cho cha nuôi tàn tật nhà giàu của hắn (5)
- -----------------------------------
Người như Lục Bạch, mấy thế giới trước sở dĩ phải sử dụng nhiều bố cục lắt léo tới giao đấu, hoàn toàn là bởi vì chịu sự giới hạn của địa vị nguyên chủ, không thể không mượn sức đánh sức. Nhưng hiện tại có được thân phận dễ dàng nghiền áp người khác này, có thể trực tiếp động thủ thì đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn. Cho nên những lời cậu nói lúc ở nhà cũ Lục gia kia là có mục đích sẵn, đều vì lót đường cho sau này.
Cái người cha ruột không có đầu óc của Lục Bạch, ngoài mặt đối xử với vợ và con trai út đều không tồi, trên thực tế chính là một tên gay lừa hôn, rác rưởi muốn chết. Trong nhà thì lấy một người vợ ngốc nghếch như mẹ ruột của Lục Bạch, sau đó ở bên ngoài bao nuôi vài tình nhân. Số tuổi của mấy người kia và Lục Bạch không cách biệt lắm, nhưng lúc trên giường lại vô cùng táo bạo, dâm loạn!
Đương nhiên, hiện tại trong lòng người mẹ kia của Lục Bạch đang sợ hãi và bất an, còn lo lắng cho con trai út muốn chết, tất nhiên là phản ứng không kịp. Chờ đến khi bà ta nhận ra, khẳng định phải về nhà mẹ đẻ mách lẻo. Đến lúc đó tra rõ đầu đuôi sẽ biết cái tên cha ruột của Lục Bạch rốt cuộc là cái loại rác rưởi gì. Tốt nhất là nhanh chóng ly hôn, cắn xé nhau đến càng tàn nhẫn càng tốt. Lục Bạch chỉ cần ngồi xem kịch vui.
Còn về chuyện để hai mẹ con cùng nhau đi làm ở nhà xưởng cũng là sự thật.
Lục Tường và mẹ Lục đều là loại ăn hại không biết lao động là gì, căn bản chưa từng chịu khổ cực. Dưới cường độ công việc dày đặc như vậy, cho dù hai người bọn họ tình cảm thắm thiết như thế nào, cũng sẽ nhanh chóng trở mặt thành thù.
Lục gia nhiều năm qua, ngoại trừ Lục Bạch lạc loài, còn lại ba người bọn họ đều là gia đình tử tế, cha con hòa thuận, phu thê ngọt ngào. Lục Bạch giống như một người ngoài trong gia đình ba người đó, chỉ có chức năng làm một cỗ máy ATM hình người cho bọn họ bòn rút. Lúc sinh bệnh, mệt mỏi, khổ sở đều chưa từng có người hỏi han một câu. Bao gồm cả sinh nhật một năm trước.
Ngày sinh nhật của Lục Bạch và Lục Tường thật sự rất gần nhau. Rõ ràng ngày của cậu ở trước Lục Tường, nhưng lại không có bất cứ người nào chúc một câu. Ngay cả bạn bè trên thương trường còn biết phân phó thư ký chuẩn bị quà để đem tặng, mà đám người trong nhà cũ Lục gia lại giống như không biết có người nào tên là Lục Bạch, hoàn toàn xem nhẹ cậu.
Buổi tối ngày sinh nhật đó của Lục Bạch, bánh kem không kịp ăn, ngược lại bởi vì một cuộc đàm phán ở trên bàn tiệc mà uống vào không ít rượu. Theo lý mà nói, rượu này cậu không cần phải uống, nhưng cả bàn dựa theo bổn phận, cậu là nhỏ nhất nên cũng chỉ có thể dốc hết sức tiếp rượu. Mãi cho đến thời điểm tính tiền, chỉ có người phục vụ hỏi hôm nay là sinh nhật của ngài sao, ăn một chén mì trường thọ* nhé?
(*) Mì trường thọ: Mì trường thọ, món ăn vào những ngày lễ Tết hay sinh nhật tại Trung Quốc, mang ý nghĩa như lời chúc sức khỏe và sống thọ.
Lục Bạch cười cười, tính tiền xong thì vội vàng rời đi. Ở khoảnh khắc trước khi bước vào cửa nhà, đột nhiên cậu lại muốn ăn một miếng. Cậu cảm thấy, bản thân lẽ ra phải nên sống lâu trăm tuổi, nếu không hai gia đình Lục gia và Lâm gia kia trông cậy vào ai đây? Nhưng cậu càng hiểu rõ thì trong lòng lại càng khó chịu. Loại cảm giác suy sụp này càng lên tới đỉnh điểm khi Lục Bạch nhìn thấy Lục Tường làm nũng với mẹ, nói không thích quà sinh nhật lần này, muốn một chiếc xe thể thao mới.
Trong nhà đừng nói đến chúc mừng sinh nhật, ngoại trừ quản gia, đám người hầu kia cũng chỉ có thời điểm đòi tiền mới chủ động nói chuyện với cậu.
Cuối cùng, Lục Bạch vẫn là muốn một bát mì. Quản gia hỏi cậu có muốn mang lên phòng không, cậu nghĩ một chút, quyết định đi phòng bếp ăn. Không phải bởi vì nguyên nhân gì khác, chỉ là bởi vì Lục Bạch nhìn thấy người khác vào lúc ăn mì trường thọ sẽ có đầy người thân vây quanh. Cho nên cậu cũng muốn ở thời điểm ăn chén mì này, bên cạnh có chút hơi người. Cho dù những người đó đều là nhân viên do cậu tiêu tiền thuê tới, tại khoảnh khắc đó, giao dịch lạnh băng của tiền tài so với huyết thống tình thân càng có hương vị tình người hơn.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Trong trí nhớ của Lục Bạch, tình cảm của một nhà ba người kia quả thực cứng hơn cả vàng. Cho nên lần này cậu muốn để ba người thể hiện một chút thứ gọi là "tình sâu nghĩa nặng" giữa bọn họ.
Hệ thống: "Nên làm như vậy! Mấy cái tên khốn nạn đó, tất cả đều là rác rưởi."
Lục Bạch thấp giọng đáp lại, giọng nói có chút mơ hồ, như là muốn ngủ. Hệ thống cảm nhận được tư duy của cậu đã bình tĩnh trở lại, ngay lập tức cũng duy trì sự an tĩnh.
Lục Bạch đúng là rất cần được nghỉ ngơi. Ba thế giới trước, mỗi một thế giới Lục Bạch đến đều như là đi trên băng mỏng. Dốc hết sức lực cũng không phải nói quá. Mặc dù thế giới này là thế giới nghỉ phép, nhưng sau khi cậu tới, đầu óc vẫn luôn hoạt động cao độ. Dù sao cậu cũng đang duy trì một cái xí nghiệp khổng lồ là Lục thị. Thân thể và tinh thần đều mất sức vô cùng nghiêm trọng, chìm vào giấc ngủ say cũng là một chuyện tốt.
Chỉ là Lục Bạch ngồi xe là đang muốn đi đâu?
Mới vừa rồi chỉ lo ngồi xem kịch hay, lại quên mất dò hỏi Lục Bạch. Nhưng rất nhanh nó đã từ hướng dẫn của tài xế nghe ra được, Lục Bạch muốn đến bệnh viện.
Thật ra từ lúc bữa tiệc kết thúc Lục Bạch đã cảm thấy không thoải mái, về nhà cũng là nhanh chóng uống thuốc sau đó xử lý xong công việc mới nghỉ ngơi. Kết quả còn phải sắp xếp cái trò khôi hài kia, làm chậm trễ việc uống thuốc, cho nên lúc này muốn đi bệnh viện kiểm tra một chút.
Tuy rằng chút đau bệnh này đối với Lục Bạch mà nói chỉ là chút đau nhẹ có thể cho qua, nhưng ngăn không được cậu coi trọng tình huống thân thể của thân xác này.
Trong tiểu thuyết gốc, cha ruột và cha nuôi của Lục Bạch đều sống đến 80 tuổi. Lục Bạch và hệ thống cùng nhau cân nhắc, cho rằng bản thân nhất định phải sống đến 90 tuổi, thậm chí còn phải sống lâu đến khi không thể già hơn được nữa. Đặc biệt là cái tên cha nuôi tàn tật nhà giàu kém Lục Bạch ba tuổi từ đâu chui ra kia. Cướp vị hôn phu của con trai nuôi thì thôi đi, còn nơi chốn chèn ép Lục Bạch. Vậy thì những điều này căn bản không thể đủ! Làm một trai tồi, Lục Bạch nhất định phải gặm nhấm máu thịt của loại cha khốn nạn này, gặm đến một mẩu xương cũng không để thừa lại.
Một người một hệ thống, đi ngủ nhưng trong lòng đều tràn ngập ý nghĩ xấu xa, nhưng mà ở trong mắt người ngoài, Lục Bạch lại là một đứa nhỏ vừa đáng giận vừa đáng thương. Người khác đều trách móc mắng chửi cậu, còn trong lòng ông quản gia Lục gia lại vô cùng đau lòng cho Lục Bạch.
Khi Lục Bạch nói muốn đi bệnh viện, toàn bộ hành trình đều có tài xế và quản gia đi theo. Hai người này đều nhìn Lục Bạch lớn lên từ nhỏ, cho nên càng cảm thấy cha mẹ Lục Bạch và em trai cậu bị vậy là xứng đáng. Lại thấy Lục Bạch mệt đến nỗi môi không có chút sắc, dựa vào ghế sau ngủ gần như hôn mê, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Đại thiếu gia khổ quá. Nếu ông chủ còn sống, nhất định sẽ không đành lòng." Ông quản gia cẩn thận đắp chăn mỏng cho Lục Bạch.
Tuổi tài xế trẻ hơn chút, giọng điệu cũng mang theo không ít tình cảm cá nhân, "Ông chủ mới nhẫn tâm, còn không phải ném cái gia đình đó cho thiếu gia cung phụng hay sao? Tôi thấy buổi tối ngày hôm nay làm rất tốt! Ngày mai đuổi hết mấy người đó ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền, một đám vô ơn!"
Nhưng quản gia lại đầy mặt ưu sầu, "Cậu nói thì nhẹ nhàng, những lời đồn đại bên ngoài đó làm sao dễ nghe được."
"Hiện tại cũng chẳng có chỗ nào dễ nghe rồi. Cả cái nhà kia đã sớm hủy hoại sạch thanh danh của thiếu gia. Nhưng trên thực tế, trong giới người hiểu rõ cũng không ít, ai còn có thể không thấy rõ tròn méo bên trong chứ!"
"Nói nhỏ chút, đại thiếu gia ngủ rồi, nếu nghe thấy trong lòng lại khó chịu."
Quản gia là thật sự đau lòng cho Lục Bạch. Lúc này tuổi mới bao lớn chứ, đã phải gánh toàn bộ gia nghiệp. Nếu đặt vào nhà khác, đứa nhỏ có khả năng giống như Lục Bạch đã sớm được cưng chiều như báu vật. Cha mẹ mỗi ngày đều phải đặt ở trên miệng mà khen. Nhưng cố tình vợ chồng Lục gia lại bất công như vậy, kiêng kị Lục Bạch tuổi trẻ cầm quyền, hận không thể nhắm vào cậu như kẻ thù. Loại không có trách nhiệm làm cha mẹ như vậy, đáng giá để Lục Bạch còn nhỏ tuổi phải vì những chuyện đó huỷ hoại cơ thể sao?
Ông quản gia nghĩ đến việc Lục Bạch đuổi đám người đó ra khỏi nhà, cũng cảm thấy vô cùng hả dạ.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, Lục Bạch nghe thấy tiếng quản gia gọi thì mở mắt.
"Đi thôi. Đi khám một chút." Mới vừa rồi còn chưa cảm thấy gì, hiện tại ngủ một lúc dậy, cảm giác không khỏe trong thân thể đã dần dần tìm tới. Đặc biệt là dạ dày truyền tới từng đợt quặn đau, gần như rút đi hơn phân nửa sức lực của Lục Bạch.
"Tôi đỡ cậu."
Tài xế nhanh chóng đỡ lấy Lục Bạch. Nhưng đi chưa được hai bước, dưới chân Lục Bạch lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã ở cửa bệnh viện. May mắn bên cạnh có người duỗi tay bắt được cánh tay cậu.
"Cảm ơn. Cảm ơn nhiều." Lục Bạch không có ngẩng đầu, nhưng lại nhạy bén ngửi được trên người của người này có mùi thuốc lá quen thuộc.
"Khó chịu chỗ nào?" Giọng nói của người nọ vang lên ở bên tai Lục Bạch, trầm trầm khàn khàn đặc biệt dễ nghe. Chỉ là bên trong cất giấu lo lắng, nồng đậm đến gần như không hòa tan được. Cẩn thận nghe, còn có chút trách cứ và không tán đồng.
Lục Bạch cũng không nói lời nào, chỉ thấp thấp giọng gọi một tiếng, "Học trưởng."
Quả nhiên, tiếng thở dài quen thuộc truyền đến, sau đó trên tay người nọ dùng sức, bế ngang Lục Bạch lên. Lục Bạch thuận thế chui vào trong lòng anh, sau đó xua xua tay về phía quản gia và tài xế, tỏ vẻ không cần lo lắng, có người tiếp nhận cậu rồi.
Bạc Ngạn, cũng chính là học trưởng của Lục Bạch ở thế giới này, nhìn bộ dạng của đứa nhỏ đang núp ở trong lòng mình, cũng nhịn không được thở dài. Lục Bạch lại đánh giá bốn phía, thấy không ai chú ý thì duỗi tay lật thẻ bác sĩ đeo trước ngực của Bạc Ngạn ra đọc, "Bạc Ngạn, chủ nhiệm khoa Nội khoa."
"Học trưởng." Lục Bạch buông thẻ bác sĩ ra rồi vòng tay ôm lấy cổ Bạc Ngạn, trong giọng nói mang theo chút đắc ý nhỏ mà đến bản thân cậu cũng chưa phát giác ra, "Anh ở chỗ này học y là vì em sao?"
Như là bị đoán trúng tâm tư, bước chân của Bạc Ngạn dừng lại một chút. Lục Bạch ngay lập tức bật cười, ngẩng đầu cọ cọ vào gương mặt anh, khó được lúc làm nũng.
Bạc Ngạn nhịn không được lại thở dài, "Không thoải mái thì nói cho anh biết, mệt nhọc thì ngủ. Vốn dĩ thế giới này chính là để cho em nghỉ ngơi."
So với hệ thống, hiểu biết của Bạc Ngạn đối với thế giới nghỉ phép nhiều hơn một chút. Nhìn tên đoán nghĩa, thế giới nghỉ phép chính là cấp cho những người tham gia nhiệm vụ bị hệ thống trói định một nơi để thả lỏng thể xác và tinh thần. Dù sao thời gian dài sắm vai người khác, quay vòng quá mức nhanh chóng với bối cảnh thế giới bất đồng, đối với nhóm tham gia nhiệm vụ mà nói là vô cùng vất vả. Mà thế giới nghỉ phép tồn tại cũng là vì để cho bọn họ có thể hoàn toàn phát tiết cảm xúc, miễn cho linh hồn bởi vì chịu áp lực quá lớn mà hỏng mất. Cho nên mặc dù Lục Bạch bị Chủ Thần và Thiên Đạo nơi chốn kìm hãm, ở chỗ này cũng có thể yên tâm hoàn toàn thả lỏng.
Bạc Ngạn hy vọng Lục Bạch có thể hưởng thụ thật tốt thời gian ở thế giới nghỉ phép. Hy vọng cậu không cần quá mệt mỏi, cũng không cần quá mức thiệt thòi chính mình.
Cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt của Lục Bạch, Bạc Ngạn cảm thấy sự xuất hiện của mình dường như có chút muộn. Cuối cùng vẫn để cậu phải khó chịu. Nhưng Lục Bạch lại không cảm thấy như vậy, ngược lại cho rằng như vậy là "gãi đúng chỗ ngứa".
"Thời điểm sinh bệnh được học trưởng bế đã là một loại may mắn. Ít nhất em có thể yên tâm ngất đi." Trên mặt Lục Bạch như cũ có ý cười, giống như những đau xót đó đều không tồn tại.
Trong lòng Bạc Ngạn bị nắm đau, chỉ có thể nhanh chóng đưa cậu đến phòng khám, trước tiên làm kiểm tra, sau đó thì uống thuốc. May mắn tình huống lần này của Lục Bạch không nghiêm trọng, nhưng thân thể cũng đã rất hư tổn, công tác hàng năm mang đến cho thân thể cậu gánh nặng rất lớn, may mắn hiện tại tuổi còn nhỏ, chậm rãi tẩm bổ thì có thể khỏe mạnh trở lại.
Bạc Ngạn sợ Lục Bạch không thèm để ý thân thể, dứt khoát nói có chút nghiêm trọng để hù dọa cậu. Kết quả Lục Bạch lại nắm lấy tay anh, ánh mắt đều là sự tin tưởng, "Học trưởng, thân thể của em giao cho anh! Nhất định phải làm em sống đến 90 tuổi!"
Bạc Ngạn lần đầu tiên nghe được dục vọng cầu sinh mãnh liệt như vậy từ Lục Bạch, cũng kinh ngạc, hơi hơi tròn to mắt. Nhưng mà câu nói tiếp theo của Lục Bạch là, "Dùng thuốc quý như nào cũng không quan trọng. Hiện tại em chính là trai tồi trong truyền thuyết. Không có tiền dưỡng bệnh, em sẽ đi bòn rút, bắt cha ruột và cha nuôi của em đưa tiền. Nếu vẫn không đủ cũng không sao, còn có em trai bán thận, bán giác mạc, bán gan để em chữa bệnh. Cho dù những cái đó không đủ cũng không thành đề gì. Em vẫn còn một tên thụ đê tiện đối với em si tâm không thay đổi. Cho dù cậu ta có phải đi bán thân cũng có thể nuôi nổi em!"
Lục Bạch càng nói hai mắt càng tỏa sáng, càng hứng thú bừng bừng. Mà Bạc Ngạn lại từ chỗ sâu trong ánh mắt hưng phấn của cậu đọc được ám chỉ bí mật. Ngoài cửa có người, Lục Bạch là cố ý nói như vậy.
Bạc Ngạn không dấu vết dùng dư quang khóe mắt nhìn ra phía cửa, quả nhiên ngoài cửa có một hộ sĩ thực tập đang đứng, trong tay còn cầm một cái điện thoại. Màn hình đang sáng lên, chắc là đang cùng người khác nói chuyện.
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói
Lục Bạch: Làm người xấu nhưng mẹ nó quá sung sướng!
- --------------------------
Cắn ngươi: Á à, bác sĩ trưởng khoa dịu dàng cấm dục hay ngại ngùng công X đại thiếu gia tra nam thích diễn kịch thích làm nũng thụ ( ̄y▽ ̄)╭ Ohohoho..... CP này ngon quá, mlem hết bát bún bòa nhaaaa
Ba ngày tới mình phải học quân sự cả ngày nên có lẽ không thể edit truyện được (mặc dù đã hết năm hai và nghỉ hè ròi), nên đăng một chương ngon nghẻ này cho mọi người cùng ngửi và cho mọi người hóng trong đao khổ chơi:)))) Mình tốt tính quá mè:3333 Lớp du chu cà mo cạ nhà cụa Kemmmm