Đã gần nửa tháng rồi mới có hồi âm, cô còn tưởng thư của mình bị thất lạc. Cô dắt bọn trẻ ra nhận đồ, có rất nhiều quần áo mới. Một xe than chuyển đến và cả một xe lương thực.
Người lái xe xuống đưa cho cô một bức thư với một hộp bánh được cất cẩn thận. Nhìn hộp bánh cô liền nhận ra ngay người gửi. Cô đưa tay nhận lấy, nói với tài xế: "Phiền anh nói với mẹ tôi là tôi sống rất tốt, bảo bà ấy đừng lo cho tôi."
Người đàn ông đó gật đầu rồi lên xe, tiếp tục chuyến hành trình dài.
Cô chia đồ cho bọn nhỏ từ quần áo đến lương thực, rồi sắp xếp thêm chút đồ đem về căn nhà gỗ. Than cũng được chia ra phân phát cho từng nhà, ở đây không có điện nên nến rồi đến đèn dầu đều rất được ưa chuộng.
Cô xách chiếc đèn dầu đặt lên trên bàn, cho học sinh về sớm một chút, gỡ hộp bánh và mở phong thư. Nét chữ trên phong thư quen thuộc lắm, chắc chắn là của mẹ cô rồi. Cô đọc từng chữ một.
"Yên Yên, con ở đó có khỏe không? Ăn uống có đầy đủ không? Ta nghe cha con nói trên đó gió rất lạnh, ta có gửi cho con thêm vài chiếc áo còn có cả lương thực và bánh con thích ăn nữa. Ta với cha con ở nhà rất nhớ con, cha con không cho ta lên đó, ông ấy nói sợ mọi người biết chỗ con đang ở rồi làm phiền nên ta cũng không dám gửi thư nhiều cho con. Con gái của ta lớn rồi, ta không mong con sống một cuộc đời cô độc như vậy, nếu có thể hãy về thăm chúng ta một lần. Ta nhớ con nhiều lắm."
Trên giấy còn có một vài chỗ mực nhòe đi, có lẽ mẹ cô đã khóc. Cô ôm bức thư gục đầu xuống dưới khóc. Tiếng cửa khẽ mở ra, một đứa bé năm tuổi đẩu cửa đi vào.
Thấy đứa nhỏ cô liền lau nước mắt, con bé chạy tới chỗ cô, ôm lấy bờ vai gầy gò của cô, bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ: "Cô đừng khóc, Á Hiên sẽ ở bên cạnh cô."
Tô Tư Yên kéo con bé lại gần: "Cô không khóc, Á Hiên thật ngoan. Mẹ con đâu?"
Con bé nhanh chóng trả lời: "Mẹ con hôm nay sẽ trực lại ở trạm xá, mẹ kêu Á Hiên sang nhà cô ngủ."
Cô xoa đầu đứa nhỏ: "Được rồi Á Hiên, chờ cô cất bức thư một lát chúng ta sẽ bóc bánh được không?"
"Dạ được ạ!"
Cô cất bức thư vào trong một chiếc hộp, từ từ đẩy vào bên trong rồi mở hộp bánh mà mẹ cô gửi cho. Bánh dứa, một loại bánh mà cô rất thích ăn.
Chẳng hiểu sao khi ngửi thấy mùi này cô lại cảm thấy buồn nôn. Cô vội chạy vào trong nhà tắm nôn khan một chút. Chỉ cần là mùi dứa cô đều sẽ cảm thấy buồn nôn. Chẳng lẽ cô bị dạ dày rồi.
Cô không quan tâm lắm, gói hộp bánh lại đưa cho Á Hiên: "Con đem về cho mẹ nha, cô cảm thấy có chút không khỏe."
Á Hiên lại gần cô xoa bụng, giọng đứa nhỏ cực kì đáng yêu: "Cô không khỏe chỗ này sao? Á Hiên xoa giúp cô một chút sẽ hết ngay thôi, mẹ của Á Hiên cũng thường làm vậy mỗi khi Á Hiên đau bụng."
Cô mỉm cười nhìn cô bé, nó thật đáng yêu làm sao. Một lát cô cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, cô ôm Á Hiên lên giường, chọc vào mũi nó: "Á Hiên của chúng ta thật ngoan, nào nói cho cô biết con có muốn thứ gì không? Cô Kỷ sẽ mua cho con."
Á Hiên lắc đầu, đôi mắt trong veo nhìn cô: "Á Hiên không muốn mua gì đâu ạ, Á Hiên chỉ muốn gặp ba ba một lần."
Tô Tư Yên ôm đứa trẻ vào lòng, một tay vỗ nhẹ vào lưng con bé: "Một ngày đẹp trời nào đó cô sẽ dẫn con đi gặp cha, Á Hiên phải thật ngoan nha, như vậy ba ba mới tự hào."
"Á Hiên sẽ ngoan mà!"
"Được rồi ngủ đi, sáng mai dậy cô Kỷ sẽ nấu cháo cho con nha."
"Dạ, được ạ!". truyen bac chien
Đêm đó cô ôm Á Hiên ngủ, một đứa bé năm tuổi mà đã hiểu chuyện như vậy thật đau lòng. Cô biết hai mẹ con họ qua một lần gặp mặt. Thực ra ở cái nơi hẻo lánh ít người này việc gặp mặt hay không đều là sự sắp xếp hết rồi. Cô còn nhớ ngày đầu cô chuyển đến không chịu được cái lạnh, mẹ con bé đã đưa cho cô một chút than sưởi mặc dù hoàn cảnh của họ cũng không khá hơn cô là bao.
Cô cũng chưa từng hỏi cha của Á Hiên là ai, cũng từng yêu một người cô hiểu cảm giác của mẹ Á Hiên. Giữa hai người chắc phải có hiểu lầm rất lớn thì mẹ Á Hiên mới dứt lòng để con của cô ấy không cha. Cũng may giữa cô và Phó Mặc Thần không có gì trói buộc.
- --------------------
Sáng sớm cô tỉnh dậy đốt đèn, dóm bếp lên nấu một chút cháo. Á Hiên vẫn đang ngủ cô cũng không dám gây tiếng động mạnh sợ con bé tỉnh. Cô mở cuốn sách vừa đọc vừa trông bếp. Cái lửa của than củi sưởi ấm được cái giá lạnh của thời tiết nhưng không làm ấm được trái tim cô, lồng ngực bên trái lúc nào cũng là một tảng băng.
Cô đang tập trung đọc sách thì Á Hiên chạy tới ngồi bên cạnh, nó hơ tay gần vào bếp lửa, quay lại mỉm cười với cô. Cô đặt cuốn sách xuống, bỏ thêm củi vào bếp, xoa đầu con bé: "Sao con không ngủ nữa đi, trời vẫn còn sớm mà."
"Á Hiên sợ cô Kỷ vất vả, mẹ hằng ngày cũng vậy, Á Hiên thường thấy mẹ ngồi khóc, Á Hiên sợ cô Kỷ khóc."
Vẻ mặt cô chững lại, nó mới chỉ là một đứa bé thôi mà, sao có thể như vậy. Cô có chút đau lòng: "Cô Kỷ sẽ không khóc, sau này Á Hiên có thể sang đây ở, như vậy mẹ con cũng đỡ vất vả."
Con bé gật đầu: "Vâng ạ, con sẽ chăm chỉ làm việc."
Cô không nói gì nữa, xem nồi cháo chín rồi bê ra. Cô múc ra hai bát, còn bớt lại một chút phần cho mẹ Á Hiên, người phụ nữ ấy thường xuyên bỏ bữa, cơ thể cô ấy đã rất gầy rồi.
Sau khi ăn xong cô dắt Á Hiên về, tiện thể mang cháo sang đó. Mẹ của Á Hiên cũng vừa hay đi làm về, trên mặt cô ấy lộ rõ vẻ mệt mỏi. Vừa thấy Á Hiên, cô ta vội chạy ôm lấy nó, hôn lên trán con bé, bao nhiêu mệt mỏi đều tiêu tan. Cô ấy nhìn cô gật đầu khẽ, miệng mấp máy: "Cảm ơn cô, Á Hiên không làm phiền cô chứ?"
Cô lắc đầu: "Con bé rất ngoan, tôi rất thích."
Á Hiên ngồi xuống bóc gói bánh dứa ra, mùi hương của bánh dứa xộc vào mũi cô, cả người cô nôn nao, cô nôn khan một chút. Mẹ Á Hiên dẫn cô vào nhà vệ sinh vỗ lưng giúp cô. Được một lát liền đỡ, cô lau miệng rồi đứng dậy. Vẻ mặt ái ngại: "Chắc dạo này tôi ăn thất thường nên bị dạ dày, lát nữa phải nên trạm y tế khám xem sao."
Nhìn sắc mặt xanh xao của cô, rồi chạm vào cơ thể có vẻ ấm hơn bình thường, Châu Liên hỏi cô: "Kỳ kinh của cô dạo này thế nào?"
Nhắc mới nhớ đã hai tháng nay cô bị trễ kinh rồi: "Tôi trễ hai tháng rồi, dạo này cơ thể tôi có chút không khỏe, tim đập nhanh hơn, cảm giác hay buồn ngủ, mệt mỏi."
Châu Liên quan sát cô lại lần nữa rồi nói với cô: "Tôi đoán cô đã mang thai rồi."
Lời này của Châu Liên làm cô giật mình, lần cuối cùng hai người quan hệ đều không phòng tránh, cô chưa từng nghĩ lại có con vào thời điểm này. Cô chợt sững người, thấy vậy Châu Liên liền an ủi: "Đó chỉ là suy đoán của tôi, trước đây khi mang thai Á Hiên, tôi cũng từng bị vậy, nếu cô không thích trẻ con có thể bỏ."
Tô Tư Yên lắc đầu: "Con của anh ấy làm sao tôi có thể không thích được, chỉ là tôi sợ tôi không làm một người mẹ tốt được."