Lục Tông giơ tay bắt lấy nắm đấm nhỏ của nàng, giữ trong tay rồi cùng nàng quay về viện.
Tiến vào Long Ngọc viện, Lục Tông vô cùng thức thời tự mình tới thư phòng
ngủ. Khương Lệnh Uyển vốn còn muốn bảo hắn lưu lại, nhưng nhìn bộ dáng
hắn như vậy, phảng phất hình như còn rất thích thú đấy.
Nghĩ tới chuyện hôm nay, Khương Lệnh Uyển đúng là tâm tình phá lệ tốt, sau
khi tới xem ba nhi tử liền tắm rửa một trận, sạch sẽ khoan kɧօáϊ lên
giường ngủ.
Vừa tới giờ Hợi, Lục Tông liền quen cửa quen nẻo từ cửa sổ nhảy vào, động tác lưu loát bò lên trêи giường.
Cánh tay mạnh mẽ của nam nhân từ phía sau ôm lấy vòng eo nàng, để lưng nàng áp sát vào lồng ngực hắn.
Khương Lệnh Uyển vốn đang mơ mơ màng màng, chợt cảm thấy cổ có chút ngứa, lúc
này mới hơi co đầu lại, lầm bầm: “Tới tới lui lui, cũng không chê dằn
vặt.”
Lục Tông cười nhẹ, tiếp tục nhẹ nhàng gặm cắn sau gáy nàng.
Sau đó đem thân thể nàng nghiêng lại, lật người đè lên, đôi môi đã dời đến
xương quai xanh tinh xảo, hai tay thông thạo nắn vuốt, trêu trọc khắp
người nàng.
Khương Lệnh Uyển bị xoa đến mềm nhũn, lại vẫn không quên chính sự, hỏi: “Tông biểu ca, sau này ta phải làm những gì?”
Dò xét đường đi xong, Lục Tông cúi người hôn một cái lên miệng nàng, nói:
“Không cần quan tâm, nàng chỉ để ý tay lớn chân lớn tiêu bạc.”
Khương Lệnh Uyển ôm lấy lưng hắn, hít sâu một hơi.
Lục Tông ngậm lấy môi nàng, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu sao?”
Khương Lệnh Uyển lắc đầu, đem mặt vùi trong ngực hắn, nói: “Chậm lại một chút là được.”
Trong lòng nàng vẫn còn đang bận tâm chuyện khác.
Tỷ như sự tình Nhị hoàng tử hôm nay, ngày ấy ở khách điếm, Lục Tông đem bí mật nói cho nàng, thực ra vốn không thích hợp, nhưng hắn một chút cũng
không phòng bị nói ra, nàng đã rất cảm khái.
Mà lúc này
bản thân nàng có thể phát huy chút tác dụng, giúp đỡ hắn một ít, trong
lòng nàng cảm thấy so với hồi đó còn vui vẻ hơn rất nhiều.
Kỳ thực, những lời Kỷ Liên Y ngày ấy nói với nàng, ngẫm lại bên trong thật vẫn có mấy phần đạo lý.
Nếu như không có nàng, Lục Tông có thể hay không sẽ cưới một thê tử như Kỷ
Liên Y, tràn ngập nhiệt tình yêu hắn, hơn nữa còn có thể cùng hắn ở
trong một thế giới, luận bàn mưu kế, luyện tập võ nghệ.
Nàng cùng Lục Tông hoàn toàn là hai thái cực, nhưng hắn lại cứ một mực mắt
toét coi trọng nàng, yêu nàng thương nàng, đồng ý nhân nhượng nàng tất
cả. Có thể hay không… quá oan ức?
Nhận ra được nàng xuất thần, động tác Lục Tông thô lỗ hơn một chút, hỏi:” Nàng đang nghĩ gì?”
Khương Lệnh Uyển khẽ nhíu mày, bị đụng tới chỉ có thể nói đứt quãng: “Ta đang nghĩ… tiêu bạc… ta rành nhất việc này.”
Lục Tông hơi ngừng lại, trầm thấp bật cười.
Khương Lệnh Uyển có chút ảo não, thẹn quá hóa giận bưng mặt hắn gặm một ngụm, bất mãn: “Chàng cười gì chứ?”
Lục Tông yêu thương hôn một hồi lên khuôn mặt nhỏ của nàng, nói: “Không có gì, nàng chỉ cần thoải mái tiêu.”
Khương Lệnh Uyển a một tiếng, lại cảm khái nhớ lại Vinh Vương phủ này của cải
thật quá giàu có, nếu không phải là nàng tận mắt nhìn thấy, căn bản sẽ
không thể nghĩ đến Vinh Vương phủ lại có nhiều kim ngân châu báu đến
vậy.
Có điều nàng trong ngày thường tiêu xài bạc công
vẫn biết đúng mực, còn bạc Lục Tông làm ra cho nàng mặc sức tiêu, vẫn là nằm trong kho bạc riêng của hắn từ trước. Nay nàng đã gả cho Lục Tông,
tư khố này của hắn tất nhiên liền trở thành tiểu hầu bao để nàng thuyên
trêи eo nhỏ.
Lúc này Nhị hoàng tử có ý định lôi kéo Lục
Tông, Lục Tông tương kế tựu kế, nàng có thể ra chút phân lực giúp đỡ,
vậy cũng rất tốt. Huống hồ mấy chuyện như tiêu bạc, nàng thích làm nhất
a.
Tuy nói Lục Tông là lén lút chạy đến phòng ngủ, nhưng
mỗi ngày buổi sáng đệm giường đều có dấu vết mờ ám, mấy người Kim Kết ai mà không có tuệ nhãn, khi dọn dẹp chắc chắn đã nhìn ra được, chỉ là
không vạch trần mà thôi.
Mấy ngày đầu Lục Tông còn biết
thu liễm lại chút, sau đó quen dần, đến thời điểm phu thê cùng phòng
liền đúng là không thèm quản đến cái khác.
Nghĩ đến mấy
nha hoàn thông tuệ hiểu chuyện, Khương Lệnh Uyển cảm thấy mình thân làm
chủ nhân, cũng nên vì hạnh phúc cả đời của các nàng mà suy xét một chút, an bài cho mỗi người một mối hôn sự thật tốt mới đúng.
Nói tới việc hôn nhân, nàng liền không thể không nhớ tới Kỷ Liên Y. Kỷ Liên Y lần này đột nhiên gấp gáp định thân như thế, hơn nữa còn thấp gả tới
tận Liêu Châu, thật có chút không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này rất kỳ lạ, hơn nữa còn còn đúng lúc chỉ sau khi nàng cùng Kỷ Liên Y gặp mặt mấy ngày, thực sự là quá khéo.
Làm trong lòng nàng không khỏi nghi ngờ, liệu có phải hay không Lục Tông đã giở trò gì. Nhưng mà Lục Tông có lợi hại đến đâu, chắc cũng không thể
đem tay vươn tới cả hậu viện nhà người khác đi?
Nàng hiểu được Lục Tông tự bênh, đừng nhìn người lúc nào cũng trầm mặc ít lời,
đến lúc làm việc thế nhưng vô cùng quả quyết, hơn nữa ai cũng không nể
mặt, coi như lấy việc công trả thù riêng cũng có thể làm đến vô cùng
quang minh chính đại, làm người khác hận đến nghiến răng, lại như cũ
không làm gì được hắn.
Lục Tông như hổ đói nhào nặn dằn
vặt nàng không biết mệt, ép buộc ăn một bụng no, đến cuối cùng Khương
Lệnh Uyển không còn khí lực, mới ôm nàng khẽ trò chuyện.
Vừa nói được mấy câu, Lục Tông cúi đầu đã thấy nàng đã ngủ, lúc này mới bất đắc dĩ sủng nịnh cười cười.
Giờ Tý vừa qua được hai khắc, Khương Lệnh Uyển đầu đầy mồ hôi tỉnh lại.
“… Xán Xán, làm sao?” Lục Tông xưa nay dễ tỉnh, nhìn thấy nàng gặp ác mộng liền nhẹ giọng gọi nàng tỉnh lại.
Từ lúc hai người kết hôn tới nay, hắn vẫn rất hiếm khi thấy nàng gặp ác
mộng, mỗi đêm đều ngủ đến cực thơm ngọt. Chỉ có sau khi sinh hài tử, vẫn luôn nhắc tới bọn nhỏ, không ngủ sâu giấc như thường ngày.
Khương Lệnh Uyển thở hổn hển, ngước đầu nhìn Lục Tông đang ôm nàng, lúc này
mới giơ tay sờ sờ hắn, âm sắc run rẩy nói: “Ta vừa nãy mơ thấy…” Nàng
dừng một chút, mới nói: “Mơ thấy chàng không cần ta nữa.”
Lục Tông nắm cổ tay nàng hơi ngẩn ra, bất đắc dĩ nói: “Chớ nói nhảm.”
Khương Lệnh Uyển vùi đầu vào trong ngực hắn, thân thể vẫn đang phát run.
Vừa nãy nàng mơ tới không phải là Lục Tông không cần nàng nữa, mà là nàng chết rồi.