Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 105: Cô không thể nói, nhưng cô có thể viết




Nhưng Tiêu Tiêu lại để có thai...
Cũng tại bà ta bình thường quá nuông chiều cô con gái duy nhất này nên thành ra mới biến Dư Tiêu Tiêu thành người có tính cách ngông cuồng, vô pháp vô thiên. Đã thế, cô ta còn dám cả gan qua mặt Tiêu Định Bân và nhà họ Tiêu để gian díu với người đàn ông khác.
Dư Văn Xương nhanh chóng ký tên, đèn trong phòng phẫu thuật lại bật sáng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Triệu Như tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng chặt, sau đó khóc mãi không thôi.
Dư Văn Xương phát bực vì tiếng khóc của bà ta nên không nhịn được mắng: “Là con gái ngoan do. bà nuôi dưỡng đấy, làm ra chuyện đáng xấu hổ đó rồi còn bắt tôi phải đến thu dọn cho. Tôi cảnh cáo bà, tốt nhất bà nên cầu cho cả đời này nhà họ Tiêu cũng không biết chuyện đáng xấu hổ ngày hôm nay, không thì cả nhà họ Dư chờ chôn cùng với con gái bà đi”.
“Tiêu Tiêu cũng là con gái ông cơ mà? Giờ xảy ra chuyện này, ông không thương xót con bé thì thôi, còn quay ra mắng tôi..."
“Nếu nó không làm ra chuyện đáng xấu hổ thì có lâm vào tình cảnh như giờ không? Tôi nói cho bà biết, nhà chúng ta có được địa vị như này ở kinh đô là dựa vào mối quan hệ với nhà họ Tiêu, từ đó người ta mới coi trọng tôi. Nếu chuyện hôn ước đổ bể thì tôi sẽ li hôn với bà ngay”.
Dư Văn Xương càng nghĩ càng tức, sau đó không thèm để ý đến Triệu Như nữa mà châm một điếu thuốc rồi đi ra chỗ khác hút.
Triệu Như trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi của ông ta, sau đó tức đến mức càng khóc to hơn.
Đúng là tên khốn vô lương tâm, bà ta đã cho qua chuyện ông ta cặp kè bên ngoài rồi ăn chơi bù khú, nhưng không ngờ ông ta có thể ích kỷ đến mức này.
Tiêu Tiêu là con gái ruột của ông ta, lẽ nào con gái không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ lá đi hay sao?
Triệu Như chỉ thấy lòng mình nguội lạnh, nhưng tất cả những gì hôm nay bà ta có đều nhờ kết mối lương duyên với Dư Văn Xương, bà ta đã quen với cuộc sống ăn sung mặc sướng rồi nên giờ không muốn nhớ lại những ngày tháng khổ cực nữa.
Chuyện hôn ước của Tiêu Tiêu với nhà họ Tiêu nhất định phải giữ cho bằng được, dù bằng giá nào cũng phải giữ.
Nhưng một người phụ nữ không thể sinh con thì đâu có gia đình có thế lực nào muốn một người như vậy làm chủ gia đình.
Rốt cuộc phải làm sao, phải làm sao đây...
Dư Kiều đợi đến sáng mà vẫn không thấy Dư Tiêu Tiêu trở về.
Cô ngãm nghĩ rồi lại gọi cho Dư Tiêu Tiêu.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, nhưng người nghe máy lại là Triệu Như, giọng nói bà ta khàn đặc vì khóc, nhưng vừa lên tiếng đã mắng chửi: “Thằng khốn này, mày là tài xế theo sát Tiêu Tiêu cả ngày cơ mà, giờ con bé xảy ra chuyện rồi, mạng của năm người nhà mày gộp lại cũng không đền được đâu...”
Dư Tiêu Tiêu xảy ra chuyện ư? Dư Kiều khế nhíu mày, Triệu Như mắng nhiếc một hồi xong thì cúp máy.
Dư Kiều chầm chậm bỏ điện thoại xuống, đương nhiên cô không phải người viết email rồi gửi cho nhiều này, vì cô nào biết cách liên lạc với người của nhà họ Tiêu.
Nhưng vì tình huống tối nay, để bảo vệ mình mà cô đã nảy ra suy nghĩ này.
Nếu một ngày, cô mất đi tất cả và bị giết chết một cách im hơi lặng tiếng, vậy thì những chuyện xấu mà Dư Văn Xương, Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu làm lẽ nào cũng được chôn vùi theo cô hay sao?
Cô không thể nói, nhưng cô có thể viết.
Dù có phải xuống địa ngục thì cô cũng phải đòi lại công bằng cho những gì mà hai mẹ con cô đã phải chịu đựng.
Triệu Cường vẫn không thể cử động, hẳn chỉ biết kinh hãi nhìn cô gái nhỏ gầy yếu ở bên cạnh mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.