Đang lúc hoàng hôn buông xuống nên cả khu vườn đềm đắm mình trong sắc chiều tà.
Đây cũng là thời gian rảnh rỗi duy nhất sau suốt một ngày bận rộn của Dư Kiều, nhưng cô cũng không dừng bước ở đây quá lâu, mà men theo con đường nhỏ quay về phòng trữ đồ nơi mình sống.
Cô bỏ khăn che mặt xuống, sau đó lấy bình thuốc màu xanh mà Tiêu Định Bân đưa cho ra. Cô rửa sạch tay rồi nhẹ nhàng thoa thuốc lên vết sẹo.
Vết sẹo trông đã mờ đi một chút, nhưng vẫn trông rất đáng sợ.
Thoa thuốc xong, Dư Kiều rửa sạch tay, sau đó cầm điện thoại lên mở email.
Ngoài đoạn ghi âm giọng của Triệu Như ra thì còn vài bức anh cùng clip khác, đều là anh của Tô 'Tẩm trong đêm tối tắm hôm đó mà cô đã dùng điện thoại của Triệu Cường để chụp lại.
Những thứ này mai sau sẽ trở thành chứng cứ chứng minh Dư Văn Xương và Triệu Như đã hành hạ Tô Tẩm.
Dư Kiều sao chép hết mọi thứ trong mail ra thêm một mục nữa rồi mới thoát ra ngoài.
Khi cô làm xong mọi việc thì sắc trời bên ngoài đã tối đen.
Dư Kiều chuẩn bị tắm rửa rồi nghỉ ngơi thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
Cô ra mở cửa thì thấy là một người làm lạ mặt: “A Kiều, cậu chủ bảo cô ra vườn, vườn mà cậu chủ trồng hoa lan ấy”.
Dư Kiều sững sờ một lát, vô thức định từ chối nhưng người kia nói xong không chờ cô trả lời thì đã quay người bỏ đi rồi.
A Kiều không thể gọi cô ấy lại nên đành trơ mắt nhìn người ta bỏ đi.
Tiêu Định Bân tìm cô có chuyện gì nhỉ?
Cảnh tượng trong phòng sách hôm đó chợt hiện lên trong đầu cô, nhưng cô không dám nghĩ nhiều, vì mỗi lần nghĩ tới đều thấy vô cùng nhục nhã.
Vì Tô Tẩm nên cô rất hận những người phụ nữ làm kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác. Nhưng cô của ngày hôm đó thì có khác gì đâu.
Dư Kiều ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn đóng cửa và không đến vườn hoa.
Giữa cô và anh không nên có bất gì dây dưa gì nữa.
Tuy lần này cô về đây để thay Dư Tiêu Tiêu sinh con với anh, nhưng ngoài việc đó ra, cô thật sự không muốn liên quan gì đến anh nữa.
Khi này, A Kiều chưa làm mẹ, đồng thời cũng không hiểu ý người con có ý nghĩa thế nào với mẹ.
Cô chỉ nghĩ sinh con xong thì mọi chuyện sẽ kết thúc mà không biết là đó mới là bắt đầu của mọi nguồn cơn.
Dư Kiều năm trên giường nhằm mặt lại định ngủ, nhưng không biết tại sao mãi không ngủ được.
Cô cố không cho mình nghĩ đến Tiêu Định Bân, nhưng lại không khống chế được suy nghĩ về anh.
Với tính cách kiêu ngạo của anh, nếu cô không đến chỗ hẹn thì kiểu gì anh cũng đến tìm cho xem. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Dư Kiều đang nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, colo vội choàng dậy mở cửa rồi thò tay ra ngoài, quả nhiên là trời đang mưa.
Tiêu Định Bân đau ốm quanh năm nên rất yếu, mà giờ cũng mới khoẻ lại được vài tháng.
Nếu bị dính mưa rồi đổ bệnh thì phải làm sao?
Không, chắc anh cũng về lâu rồi, Dư Kiều đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà xuống giường mặc thêm đồ, sau đó cầm ô đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa rả rích, sau đó to dần nên cô phải tăng tốc di chuyển.
Khi đi tới bên ngoài vườn lan, Dư Kiều nhìn thấy một bóng dáng thon dài đang đứng lẻ lơi dưới ánh đèn vàng.
Dáng người đó cô quen thuộc hơn ai hết, đó chính là Tiêu Định Bân.