Người Vợ Câm Của Tiêu Tổng

Chương 117: Giúp đỡ




“Chuyện lần trước ở phòng đọc sách chỉ là ngoài ý muốn, Tiêu Tiêu là vợ sắp cưới của tôi, là người mà tôi quan tâm, tôi sẽ không làm điều gì khiến cô ấy không vui, cô cũng tự mà liệu đấy”.
Anh nói tới đây, bình tính nhìn cô: “Sau khi cùng Triệu Cường kết hôn, hãy sống an ổn bên cạnh anh ta, đừng giống như trước kia, ôm trong lòng những ý định không nên có, làm những việc đáng xấu hổ”.
Anh nói xong câu này thì cũng không nán lại thêm nữa, dời tầm mắt đặt trên người cô đi, người lướt qua mặt cô, đi thẳng về phía trước.
Dư Kiều đứng im bất động, mưa mỗi lúc một to, tóc cô cũng bị xối ướt, chiếc khăn che trên mặt cũng đã ướt sũng.
Đôi mắt ướt đẫm, không biết là mưa hay là nước mắt, nhưng như vậy cũng tốt, sẽ không ai nhìn ra cô đang khóc.
Khi Tiêu Định Bân chuẩn bị rời khỏi vườn, anh chợt dừng lại bước chân.
Thân hình nhỏ nhắn của Dư Kiều đứng trong mưa như cành phong lan yếu đuối sắp bị mưa to bẻ gấy.
“Cô còn đứng đấy làm gì, về mau!”
Đợi khi anh mở miệng thì cô mới nhẹ nhàng cử động.
Tiêu Định Bân thấy cô xoay người, bung ô ra, lúc này mới quay người đi tiếp.
Dư Kiều lại bước nhanh đuổi theo, cô nhét chiếc ô vào tay anh, sau đó không đợi anh lên tiếng, cô bất chấp tất cả, chạy vào màn mưa.
Tiêu Định Bân giữ chiếc ô, nhìn theo bóng hình cô dần xa khuất, bóng dáng bé nhỏ đó nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của anh, không nhìn thấy nữa.
Người làm của nhà họ Tiêu gần đã bị thay thế đến hai phần ba, trong số những người mới thêm vào, có đến một nửa là người của nhà họ Dư.
Gần một nửa số người do dì Lâm quản lý, đương nhiên tất cả đều nghe theo lệnh Dư Tiêu Tiêu.
Chỉ có điều, dì Lâm tính tình kiêu căng hống hách quen rồi, mấy ngày đầu đến nhà họ Tiêu còn biết điều một chút, nhưng qua vài ngày, mắt thấy địa vị của Dư Tiêu Tiêu ở nhà họ Tiêu không hề thấp, bà ta lại bắt đầu giở thói ngang ngược.
Tuy tạm thời không dám nhắm vào người nhà họ Tiêu, nhưng đối với những người giúp việc của nhà họ Dư, dì Lâm ra sức diễu võ giương oai.
Thậm chí bà ta ỷ vào việc Triệu Như và Dư Tiêu Tiêu tín nhiệm mình, tháng nào cũng ăn bớt tiền lương của họ, cấu kết với ngân hàng tư nhân lén lút cho vay nặng lãi, đến nỗi những người giúp việc của nhà họ Dư, họ chỉ nhận được một nửa số lương thông thường.
Bàn về nịnh hót luồn cúi, dì Lâm quả là chuyên gia, nhưng nếu sống trung thực thì chỉ có nước chịu thiệt.
Căn nhà kho nơi Dư Kiều ở, mùa hè vô cùng nóng nực, có đêm không thể ngủ được, cô sẽ ra vườn hoa đi dạo.
Không ngờ cô lại gặp một giúp việc nhà họ Dư tên Tiểu Bình, đang trốn ở sân sau khóc lóc.
Ban đầu Dư Kiều không định qua hỏi thăm, chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi đó nhưng đi vài bước, cô bỗng dưng nhớ ra Tiểu Bình này từng lén giúp cô đưa đồ ăn cho Tô Tẩm khi trước còn ở nhà họ Dư.
Dư Kiều không muốn nợ ân tình của người khác, cô nghĩ một chút rồi vẫn quay lại.
Ra là Tiểu Bình có người em trai học đại học ở trường dành cho người khuyết tật, hai chị em đều dựa vào tiền lương của Tiểu Bình để sống qua ngày, trước kia ở nhà họ Dư, tiền lương vẫn được phát đầu đặn, cuộc sống cũng tạm ổn.
Nhưng bây giờ lương bị ăn bớt một nửa, Tiểu Bình không đủ tiền đóng học phí hàng tháng cho em trai, cô ấy lại không thể đi đòi tiền dì Lâm, chỉ biết khóc thầm.
Dư Kiều về phòng cầm lấy ví, đưa cho Tiểu Bình số tiền mà cô ấy cần.
Tuy năng lực của cô có hạn, nhưng ít ra, vẫn đủ cho Tiểu Bình duy trì trong một tháng, em trai Tiểu Bình bị tàn tật, nếu không thể tốt nghiệp thì sẽ không có cách nào sống tự lập, Tiểu Bình sẽ phải nuôi em trai cả đời, không thể lập gia đình.
“Cô hai..”, Tiểu Bình cầm số tiền đó, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Dư Kiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.