Hoäc Kình? Hoắc Kình...
Dư Kiều chợt nhớ lại chút chuyện xưa, nhưng thật sự đã quá lâu rồi.
Khi ấy, cô và Tô Tẩm còn chưa bị đuổi về quê, cô vẫn là cô chủ được cưng chiều của nhà họ Dư.
Còn Hoäc Kình...
Nhà họ Hoäc là một gia tộc danh giá ở kinh đô, tuy không bằng nhà họ Tiêu nhưng cũng đã có lịch sử mấy trăm năm, cây cao bóng cả không dễ bị coi thường.
Nhưng Hoäc Kình lại là con riêng của chủ nhà họ Hoäc.
Chủ nhà họ Hoäc phong lưu đa tình, con riêng vô số kể, mẹ con Hoäc Kình may mắn hơn nên được về nhận tổ nhận tông.
Dư Kiều dần nhớ lại, lúc đó cô chưa đến mười tuổi, còn Hoäc Kình thì lớn hơn cô ba tuổi.
Tô Tẩm và mẹ của Hoäc Kình khá hân với nhau, mẹ của Hoäc Kình không có chỗ dựa, đã thế còn không thích bon chen, còn Tô Tẩm cũng thuộc kiểu người dịu dàng nên hai người mới gặp đã kết thành bạn tốt, sau đó còn đòi kết thông gia với nhau.
Nhưng khi ấy cô và Hoắc Kình đều còn nhỏ, hai bà mẹ chỉ hứa miệng với nhau, mẹ Hoäc Kình đã đưa cho Tô Tẩm một miếng ngọc bội làm vật đính ước.
Tổ Tẩm chỉ nhắc chuyện này đúng một lần với Dư Kiều, bà hỏi cô có thích anh Hoäc Kình không.
Khi ấy, Dư Kiều còn ngây thơ, Hoắc Kình lại vừa đẹp trai vừa đối xử tốt với cô nên đương nhiên là cô thích rồi.
Tô Tẩm đưa miếng ngọc bội cho cô xem, sau đó còn đùa là kiếm chồng cho cô trước.
Lúc đó, Dư Kiều thấy thú vị nên ngắm nghía miếng ngọc bội thật kỹ và chơi mấy ngày liền, nhưng vì còn nhỏ nên chẳng mấy cô đã quên chuyện đó.
Sau này, ông bà ngoại xảy ra chuyện rồi qua đời, Dư Văn Xương đã cướp đi mọi thứ của nhà họ Tô, còn cô và mẹ thì bị đuổi về quê.
Còn phía Hoắc Kình thì chẳng có chút tin tức. nào.
Về sau, tự nhiên nhà họ Hoäc cho người đến đòi miếng ngọc bội về.