“Nhưng chúng em lớn lên cùng nhau...", Dư Tiểu Tiêu tỏ ra bất đắc dĩ, cười khổ rồi vờ tận tình khuyên bảo: “A Kiều, em cũng đừng mạnh miệng, may là không tạo thành hậu quả nghiêm trọng, bà cụ cũng là người lương thiện, em nên nhận sai một cách chân thành, nghe không?”
A Kiều đẩy tay Dư Tiêu Tiêu ra.
Cô tới cạnh bàn, viết ra một hàng chữ trên giấy note: “Cậu chủ, tôi có cách tìm ra thủ phạm!”
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Cách gì?”
Dư Kiều không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tới cạnh Hà Thúy.
Khi còn bé, lúc học cách phân biệt dược liệu với bà ngoại, bà ngoại từng khen cô có năng khiếu, hễ là dược liệu mà cô từng ngửi, cô đều nhớ rõ, không sai được.
Cô dám khẳng định việc này do Hà Thúy làm, vậy Hà Thúy sẽ phải chạm vào Khiên Ngưu Tử, trên tay cô ta còn mùi của nó.
Dư Kiều năm lấy tay Hà Thúy, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Mặt Hà Thúy đỏ lên, vội rút tay về: “Cô làm gì thế, điên à! Cô ngửi tay tôi làm gì?”
Dư Kiều bình tĩnh nhìn đối phương rồi xoay người vào phòng bếp.
“Đồ điên!", Hà Thúy vẫn vung tay tỏ ra hung dữ, Tiêu Định Bân và Tiêu Bình Sinh cũng đã tiến vào bếp.
Dư Tiêu Tiêu cắn môi, ánh mắt nặng nề liếc Hà Thúy một cái rồi vội vã theo vào bếp.
Dư Kiều ngồi xổm xuống trước thùng rác, nhìn chăm chú đống rác rưởi
Tiêu Định Bân có thói sạch sẽ nên phòng bếp của nhà họ Tiêu luôn sạch tới mức không một hạt bụi.
Nhưng rác của nguyên liệu nấu buổi trưa nay vẫn chưa được xử lý.
Tiêu Định Bân thấy Dư Kiều ngồi xổm trước thùng rác nhìn chằm chằm thì có chút ghét bỏ: “Cô ngồi chồm hổm ở đó làm gì thế?”
Giọng anh chưa dứt thì Dư Kiều đột nhiên đeo bao tay vào, lấy một cái túi nhỏ ra khỏi thùng rác.
“A Kiều, em làm gì thế, sao em lại moi rác ra làm gì, bẩn quá, vứt đi em...”, Dư Tiêu Tiêu vội bịt mũi nói.