Anh vừa nói xong thì chợt nhớ ra điều gì đó nên bổ sung: “Nếu tôi không có nhà, tất cả người làm mới cứ giao cho Tiêu Tiêu quyết định”.
Dư Tiêu Tiêu không khỏi mừng thầm, đây đúng là một cơ hội tuyệt vời, cô ta có thể nhân đây để gài người của mình vào nhà họ Tiêu.
Trước đó chỉ có mỗi tên tài xế Triệu Cường là tâm phúc của cô ta, thành ra làm cô ta ra tay không được thoải mái cho lắm... Dẫu sao sau này cô ta cũng còn nhiều việc lớn cần làm nữa.
“Chuyện nhà bếp..."
Tiêu Định Bân liếc nhìn Dư Kiều vẫn luôn yên lặng và giữ vẻ thờ ơ suốt nấy giờ rồi nói: “Bà thích tay nghề nấu nướng của thím Lý, nếu cô đã từng hỗ trợ cho thím ấy thì sắp tới hãy phụ trách việc bếp.núc..
Dư Tiêu Tiêu vừa mừng chưa nổi một phút thì đã bị dội cho một gáo nước lạnh, cô ta định lên tiếng nhưng thấy Tiêu Định Bân có vẻ không vui nên đành ngậm miệng.
Sự việc cứ thế được quyết định, người làm của nhà họ Tiêu vẫn thấy có gì đó sai sai.
A Kiều tước đó bị đánh cho thừa sống thiếu chết, cậu chủ ghét cô đến vậy nên ai cũng nghĩ sau này cô không còn cơ hội trở mình nữa. Nhưng sao mới loáng cái đã được lo việc bếp núc rồi.
Đó là vị trí quan trọng lo một ngày ba bữa cho. cậu chủ, nếu phục vụ cậu chủ hài lòng thì khéo lại thành thím Lý thứ hai.
Một cô nhóc bị câm, đã thế mặt còn có sẹo nhưng chỉ mất vài hôm đã xử đẹp Hà Thuý làm việc ở nhà họ Tiêu cả vài năm.
Rõ ràng cậu chủ rất ghét Dư Kiều, nhưng lại cho cô lo việc nhà bếp. Chẳng qua do mặt cô có vết sẹo, không mọi người đã nghĩ cô leo lên được giường của cậu chủ rồi.
A Kiều nghe sắp xếp của Tiêu Định Bân xong tuy thấy hơi ngạc nhiên nhưng lại bình tĩnh đón nhận, chắc cũng vì bà cụ nhà họ Tiêu ở đây nên mới anh cho cô lo việc nhà bếp tạm thời thôi.
Tiêu Định Bân thấy cô không có vẻ vui mà chỉ bình tĩnh đón nhận, không biết tại sao anh lại thấy bực.
“Thu dọn chỗ này đi, tối nấu lại món canh cá”.
Tiêu Định Bân quẳng lại một câu rồi quay người lên tầng.
Dư Tiêu Tiêu lạnh lùng liếc Dư Kiều một cái rồi cũng đi lên theo.
Tiêu Bình Sinh đứng dậy khỏi sofa, khi đi qua người Dư Kiều, anh ấy chợt giơ tay vuốt mái tóc mềm mại của cô: “Nhóc con giỏi lắm!”
Dư Kiều voo thức né đi, Tiêu Bình Sinh càng cười tươi hơn: “Tối mai đừng quên đấy, mười giờ, tôi chờ cô”.
Tiêu Định Bân đi tơi khúc quẹo cầu thang thì vừa hay thấy Tiêu Bình Sinh cúi xuống nói gì đó với Dư Kiều, hành động của cả cả hai trông rất thân thiết.
Anh hơi cau mày, trong lòng thấy hơi không vui.