Mới có hai hôm không gặp người ta mà đã nôn nóng thế rồi à?
“Gọi A Kiều lại đây”. Tiêu Định Bân đột nhiên ra lệnh.
Quản gia vội vàng đi vào phòng bếp, Tiêu Bình Sinh còn chưa kịp nói chuyện với Dư Kiều câu nào đã phải trơ mắt nhìn cô bị gọi đi.
Anh ta biết thừa rằng Tiêu Định Bân cố tình làm thế, nhưng Dư Kiều là người hầu của nhà họ Tiêu, vì vậy anh ta không thể làm gì được.
“Mấy người đi ra ngoài trước đi”. Tiêu Định Bân bảo quản gia cùng người hầu đi ra ngoài, sau đó nói với Dư Kiều: “Cho tôi một ít canh”.
Dư Kiều yên lặng không nói một lời, múc canh, sau đó đặt vào tay anh.
Tiêu Định Bân cầm lấy thìa khuấy vài cái rồi hỏi với giọng thản nhiên: “Cô học nấu ăn từ ai vậy? Trong món canh này có những gì?”
Dư Kiều lấy giấy bút từ trong túi tạp dề ra, viết: Tôi tự học, trong canh có bỏ một vài vị thảo dược giúp dưỡng dạ dày, rất tốt cho sức khỏe.
“Dưỡng dạ dày?”. Tiêu Định Bân cúi đầu húp một ngụm canh, sau đó lại nhìn cô: “Ai bảo cô bỏ vào, dạ dày Tiêu Tiêu không tốt sao?”
Dư Kiều liếc nhìn anh một cái, môi mím chặt, lắc đầu.
Tiêu Định Bân không hỏi thêm câu nào, cúi đầu tiếp tục uống canh, với xuất thân như thế của anh, đương nhiên là anh được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, ngay cả tư thế uống canh của anh, dường như cũng tao nhã hơn hẳn những người thường rất nhiều.
Ánh mắt Dư Kiều dán vào bàn tay hiện rõ khớp xương của anh, không tài nào dời đi.
Đôi tay này đã chạm vào cô rất nhiều lần.
Cô không cách nào kiểm soát được bản thân, cô mê luyến những hồi ức và sự ấm áp dịu dàng của những hồi ức đó.
Cho dù cô biết, sau này cũng không thể có lại được nữa.
“Trên mặt đã bôi thuốc chưa?”, Tiêu Định Bân bỗng mở miệng hỏi.
Dư Kiều giật mình, gật nhẹ một cái.
Tiêu Định Bân đặt thìa xuống, duỗi tay vén chiếc khăn che mặt của Dư Kiều lên. Dư Kiều bị bất ngờ, quên mất việc đưa tay chặn lại.
“Khá hơn một chút rồi!”. Anh nhìn một chút, lại thả khăn che mặt của cô xuống, Dư Kiều cảm thấy tim mình đập thình thịch, một lúc sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Tôi muốn ăn thêm món này, cô nấu lần nữa đi!"
Tiêu Định Bân tùy ý chỉ vào một đĩa đồ ăn, Dư Kiều nhìn thoáng qua, là món ăn có vị hơi cay, cô không khỏi nhìn sang Tiêu Định Bân, khẽ khàng lắc đầu.
“Sao vậy? Hết nguyên liệu rồi à?” Dư Kiều cúi đầu, viết lên giấy vài từ.