Vừa mới sáng ra Hà Phong đã bị gọi đến phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân.
Khi đi qua bộ phận thư ký, Hà Phong nghiêng mình xuống bên tai của
thư ký Trần vừa thổi vừa trêu chọc: “Em yêu, có biết Thiên Ân thiếu gia
gọi anh đến có việc gì không?”.
Thư ký Trần khó chịu lườm anh ta một cái, nói với giọng điệu không vui: “Xin giám đốc Hà chú ý chút”.
“Con ranh, giả vờ thanh cao cái nỗi gì”, sếp Hà bĩu môi lườm, anh ta
thấy khó hiểu, sao mấy cô gái của bộ phận thư ký của tổng giám đốc ai
nấy đều như xác không hồn, chẳng biết trêu đùa gì cả vậy? Kém xa so với
mấy cô nhân viên cấp dưới của anh ta.
“Mời giám đốc Hà”, thư ký Trần đưa tay về phía anh ta ra hiệu mời vào, khuôn mặt cô vẫn không có chút biểu cảm nào.
Chưa cần nói đến cô ghét cái người đàn ông dựa vào phó tổng Thẩm để
leo lên này thế nào, kể cả là phó tổng Thẩm có đích thân đến đây, cô ấy
cũng không dám tán tỉnh ve vãn trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Một thư ký mà muốn ở lại bộ phận thư ký tổng giám đốc ba tháng thì
đầu tiên phải học được tác phong hành sự như một cái xác không hồn này,
đạo lý này cô đã biết ngay từ ngày đầu tiên đến nhận việc.
Không trêu ghẹo được những cô thư ký này, Hà Phong hậm hực quay người đi thẳng đến phòng làm việc của Nam Cung Thiên Ân.
Đứng trước cửa văn phòng, anh ta có thói quen chỉnh đốn lại quần áo
cho chỉnh tề, điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt xong mới gõ cửa đi
vào.
Khi đối diện với Nam Cung Thiên Ân, khuôn mặt anh ta đã không còn vẻ
không đàng hoàng ban nãy nữa, mà đổi lại là một khuôn mặt niềm nở xu
nịnh: “Thiên Ân thiếu gia, cậu tìm tôi ạ?”.
Nam Cung Thiên Ân đang trả lời email, đầu cũng không ngẩng lên mà
buông luôn một câu: “Thực ra anh cũng không nhất thiết phải đến tận chỗ
tôi, anh cứ bàn giao cho giám đốc nhân sự và bên tài vụ là được rồi”.
“Thiên Ân thiếu gia... cậu nói vậy là có ý gì thế?”, trong lòng Hà Phong dấy lên một dự cảm không lành.
Nam Cung Thiên Ân tiếp tục trả lời email, sau khi gửi email đi mới
ngẩng đầu lên rồi cầm lấy xấp tài liệu trên bàn ném thẳng vào người anh
ta, mặt Nam Cung Thiên Ân lạnh lùng quát lên một câu: “Anh tự xem anh đã làm chuyện gì đi!”.
Hà Phong bị sự tức giận đột ngột của anh làm cho giật nảy mình, anh
ta nhìn xấp tài liệu dưới đất, rồi lại quay sang nhìn anh, sau đó cúi
người nhặt tài liệu lên và mở ra xem.
Khi mở trang đầu tiên nhìn thấy tài liệu về bà Chu, anh ta liền biết
ngay là có chuyện gì, chỉ là chuyện này đã qua lâu rồi, Nam Cung Thiên
Ân sao lại đột nhiên nhắc tới nhỉ? Hơn nữa còn nổi cơn tam bành với anh
ta.
Anh ta biết khi anh ta xử lý việc này đã có chút thiếu sót, vì để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ nên đã ép bà lão thất thập cổ lai hy năm đó
phải nhảy lầu, nhưng năm đó anh ta thực sự không nghĩ chuyện này có gì
to tát, hơn nữa số tiền mà Tập đoàn Nam Cung đã bồi thường cho nhà họ
Chu cũng đủ để mua được mười mạng người rồi.
Năm ấy anh ta không báo cáo lên cấp trên chuyện này, một phần vì cảm
thấy không cần thiết, một phần cũng là vì sợ Nam Cung Thiên Ân trách anh ta làm việc kém cỏi, sợ ảnh hưởng đến việc thăng chức của anh ta. Vốn
tưởng chuyện này sẽ trôi qua như vậy, ai ngờ vụ việc xảy ra bao nhiêu
năm rồi còn bị lật lại.
Anh ta lén lút nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái, rồi thận trọng nói:
“Thiên Ân thiếu gia, chuyện này là do tôi năm đó chưa suy nghĩ chu đáo,
nhưng sau đấy tôi đã giải quyết êm xuôi chuyện này rồi, người nhà họ Chu sau khi nhận được tiền bồi thường cũng không đến gây rắc rối cho chúng
ta nữa, cho nên...”.
“Cho nên anh mới yên tâm thoải mái mà nói với tôi rằng chuyện đã giải quyết ổn thỏa?”, Nam Cung Thiên Ân ngắt lời anh ta.
“Người chết thì không thể sống lại được, hơn nữa... lúc đó tôi cũng không phải là cố ý”.
“Coi như là không cố ý sao?”.
Hà Phong bị câu hỏi của anh làm cho chột dạ, thực ra lúc đó anh ta đã cố ý làm như vậy, vì quyền sở hữu đất thuộc về bà Chu, mà bà Chu thì cứ một mực không chịu bán, anh ta cho rằng chỉ có giải quyết bà ấy xong
thì việc của anh ta mới có thể hoàn thành đúng kế hoạch được, thế là anh ta câu kết với người con trai bất tài của bà ấy để đối phó với bà ấy.
Chỉ là... kể cả là anh ta có cố ý đi chăng nữa, đó cũng là vì muốn
nhanh chóng giúp anh mua được căn nhà của nhà họ Chu, đâu đến mức phải
đuổi việc anh ta như vậy chứ?
“Anh đi ra ngoài được rồi đấy”, Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt lại dửng dưng nói một câu.
Bây giờ truy cứu chuyện này còn có tác dụng gì nữa, người thì đã chết rồi.
Anh không dám tưởng tượng, nếu năm đó Chu Chu biết được người thân mà cô ấy yêu thương nhất lại bị anh hại chết thì có còn yêu anh, cùng anh
về Châu Thành nữa không?
Mặt Hà Phong trở nên biến sắc, anh ta lắp bắp nói: “Thiên Ân thiếu
gia... cậu nói vậy là có ý gì ạ? Không phải là vì chuyện này mà đuổi tôi ra khỏi Tập đoàn Nam Cung đấy chứ?”.
“Nếu không phải nể mặt chú tôi thì hôm nay đến lần gặp cuối cùng tôi
cũng không muốn gặp anh”, Nam Cung Thiên Ân nói với giọng sắc lạnh rồi
buông luôn một chữ cuối cùng: “Cút!”.
Hà Phong biết tính cách của Nam Cung Thiên Ân, anh đã quyết định
chuyện gì thì người khác khó mà thay đổi được, cũng chưa bao giờ muốn
nghe cấp dưới giải thích cả, nên giờ anh ta có nói gì cũng vô dụng thôi.
Xem ra giờ đây cách tốt nhất chính là biết điều mà biến mất khỏi đây
ngay, sau đó lại đến tìm phó tổng Thẩm nhờ ra mặt nói giúp, biết đâu vẫn có cơ hội thay đổi tình thế.
Hà Phong kéo cửa bước ra thì thấy các cô thư ký bên ngoài ai nấy đều
đang đứng mà nhìn chằm chằm vào anh ta, lại một lần nữa bọn họ nhìn thấy được sự lạnh lùng vô tình của Nam Cung Thiên Ân.
Sếp Hà là cháu ruột của phó tổng Thẩm, lại là cấp lãnh đạo được công
ty đào tạo nhiều năm, vậy mà không nói năng gì đã đuổi việc người ta
luôn.
Quả nhiên, Hà Phong vừa đi khỏi thì phó tổng Thẩm là Thẩm Đông Dương đã vội đi đến xin xỏ rồi.
Nhưng Nam Cung Thiên Ân đã sớm đoán được ông ta sẽ đến, nên đã bảo
thư ký chuyển lời đến ông ta, nếu là đến nói về chuyện của Hà Phong thì
không cần vào đâu, ý của anh rất rõ ràng, lần này ai đến xin cũng vô
dụng thôi.
Không một ai biết nguyên nhân thực sự khiến Nam Cung Thiên Ân nổi
giận đến vậy, đến cả bản thân Hà Phong cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu.
Trợ lý Nhan đứng bên ngoài gõ cửa rồi đi vào trong nói với Nam Cung
Thiên Ân: “Thiên Ân thiếu gia, phó tổng Thẩm đã nói rằng chuyện của sếp
Hà sẽ do anh toàn quyền quyết định”.
“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân trả lời, anh biết chuyện này chú của anh chắc
chắn sẽ không vui, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến quyết định của
anh.
“Tối nay còn có lịch trình gì không? Nếu không có thì tôi về đây”, Nam Cung Thiên Ân gập cuốn sổ lại.
“Thiên Ân thiếu gia anh quên rồi sao? Hôm nay có bữa tiệc sinh nhật
của anh Phùng chủ tịch thành phố, anh ấy mời anh đến tham dự bữa tiệc
sinh nhật đó”, trợ lý Nhan nói.
Nếu là trước đây, bất kể là hoạt động lớn hay nhỏ, người khác đều sẽ
gửi thiệp đến Tập đoàn Nam Cung, sau đó sẽ do người khác đi thay, nhưng
kể từ khi Nam Cung Thiên Ân lộ diện công khai, khi người khác gửi thiệp
mời đều sẽ viết lên tên của Nam Cung Thiên Ân để mời anh với một tấm
lòng trân trọng nhất.
Tuy Nam Cung Thiên Ân đa phần đều để Thẩm Khác thay thế anh, nhưng
bữa tiệc hôm nay là của chủ tịch thành phố Châu Thành, hơn nữa người ta
vì muốn tránh bị nhòm ngó nên đã đặt cho bữa tiệc một cái tên là Đêm từ
thiện.
Chủ tịch thành phố đã chỉ đích danh thì anh có không muốn đi cũng phải đi thôi.
Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc rồi nói: “Được, tôi biết rồi”.
“Thiên Ân thiếu gia, xin hỏi là anh có đưa thiếu phu nhân đi dự tiệc
cùng không? Hay là đưa cô gái khác đi cùng vậy?”, trợ lý Nhan hỏi một
cách cung kính, đôi mắt nghiêm túc của cô hiện rõ vẻ mong chờ.
Sau khi Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, anh nói với cô: “Cô giúp tôi liên lạc với thiếu phu nhân đi, rồi đưa cô ấy đi chọn bộ đồ phù hợp với cô ấy nhất”.
Tuy anh không hề muốn đưa Bạch Tinh Nhiên đi theo, nhưng nếu không
đem theo vợ mà lại đưa một người phụ nữ khác đi cùng thì ít nhiều cũng
sẽ bị đàm tiếu, dù sao người ngoài không hề đánh giá cao cuộc hôn nhân
của anh.
“Được, tôi sẽ đi sắp xếp ngay”, niềm mong đợi trong đáy lòng đã tiêu tan, trợ lý Nhan gật đầu rồi quay người đi khỏi.