Nam Cung Thiên Ân gập báo vứt sang một góc, xoay đầu nhìn chằm chằm cô: “Cô chắc chắn muốn ra ngoài hôm nay?”.
“Chắc chắn, sao thế?”.
“Thiếu phu nhân, bên ngoài chắc sẽ có rất nhiều phóng viên”, lái xe ở ghế trước trả lời thay.
“Không sao, các anh thả tôi xuống giữa đường là được, tôi có chuẩn bị khẩu trang”, cô cười vỗ vào cái ba lô của mình, vừa nãy lão phu nhân đã nhắc nhở bên ngoài có phóng viên rồi, cô đương nhiên có đề phòng.
Lái xe không nói nữa, nhìn về phía Nam Cung Thiên Ân, đến khi Nam
Cung Thiên Ân ra hiệu lái xe thì mới khởi động xe đi đến cổng tòa nhà
của nhà Nam Cung.
Quả nhiên sáng ra đã có đông đảo phóng viên chặn ở cổng nhà Nam Cung, nhìn thấy có xe đi ra, các phóng viên ngay lập tức ào lên, không sợ
nguy hiểm chặn trước xe rồi vừa chụp ảnh, vừa lớn tiếng đặt câu hỏi.
Bạch Tinh Nhiên co lại về phía lưng ghế theo bản năng, xoay đầu nhìn
Nam Cung Thiên Ân một cái, phát hiện anh lại rất bình tĩnh, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của họ, vẫn lịch lãm yên lặng tựa vào lưng ghế.
Đến khi bảo vệ ở cửa tách họ ra, lái xe mới có thể rời khỏi căn nhà của nhà Nam Cung.
Xe lái yên ổn trên đường lớn, không khí trong xe cứ như ngưng đọng, khiến người ta cảm thấy đến cả hô hấp cũng khó khăn.
Bạch Tinh Nhiên đột nhiên hơi hối hận tại sao mình lại muốn ra ngoài
cùng anh, với cô mà nói, ở riêng với người đàn ông yên lặng là vàng này, mỗi giây đều như bị hành hạ.
Còn Nam Cung Thiên Ân ở bên cạnh lại không hề cảm thấy áp lực, đã đổi từ đọc báo sang tài liệu rồi, tập trung, nghiêm túc.
“Thiếu phu nhân, cô xuống ở đâu?”, lão Vương lịch sự hỏi.
Bạch Tinh Nhiên tỉnh táo lại, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vội vàng nói: “Dừng! Dừng! Tôi xuống ở đây”.
Lão Vương dừng xe ở ven đường vững vàng, Bạch Tinh Nhiên bèn đẩy mở
cửa xuống xe, sau đó xoay người nói với Nam Cung Thiên Ân một câu: “Cảm
ơn nhé, các anh đi thong thả”.
Nhìn bóng lưng cô chạy xa, lão Vương bất giác cười thành tiếng: “Thiếu phu nhân vẫn là một cô nhóc”.
Nam Cung Thiên Ân hơi nhếch mày, ánh mắt nhìn theo Bạch Tinh Nhiên ở
bên kia đường theo ông ấy, mới 23 tuổi, đúng là trẻ như một cô nhóc…
Trước khi gả cho Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên vừa tốt nghiệp
đại học, bình thường thực tập ở một công ty trang trí, cuối tuần sẽ đến
một cơ sở giáo dục trẻ em để dạy các bạn nhỏ vẽ tranh.
Kết hôn xong, công việc ở công ty trang trí chắc chắn không giữ được, nhưng công việc ở nhà trẻ thì vẫn phải làm, vì trừ cô ra sẽ không có ai khác muốn dạy bọn chúng nữa.
Quả nhiên, cô vừa bước vào trại trẻ mồ côi, giám đốc kiêm giáo viên
Triệu Phi Dương bèn bực mình nói: “Tinh Nhiên, mấy hôm nay cô chạy đi
đâu vậy? Điện thoại cũng không nghe, bọn trẻ nhớ cô chết mất rồi đây
này”.
Bạch Tinh Nhiên ngại nói với anh việc mình gả thay chị gái, chỉ áy náy nói: “Xin lỗi, có chút việc bận”.
Triệu Phi Dương là một người đàn ông hiền lành, năm ấy sau một tai
nạn xe người vợ đang mang thai của anh ấy đã bất hạnh rời khỏi nhân thế, sau khi tuyệt vọng tròn một năm, mới bắt đầu vực dậy tinh thần, người
thích trẻ con như anh ấy quyết định nhặt một đứa trẻ bên ngoài về nhà
nuôi. Năm đầu nhặt một đứa, năm thứ hai lại nhặt một đứa, nên là nhặt
càng ngày càng nhiều, đã trở thành trại trẻ mồ côi như bây giờ.
Bạch Tinh Nhiên có thể quen biết anh ấy, trở thành giáo viên tình
nguyện là vì năm ấy em trai Bạch Tinh Nhiên đi lạc, cô và mẹ điên cuồng
tìm mấy ngày, cuối cùng tìm thấy cậu ấy ở trại trẻ mồ côi này.
Vì cảm động với lòng tốt của Triệu Phi Dương, cũng là để báo đáp anh, nên Bạch Tinh Nhiên quyết định trở thành một giáo viên tình nguyện ở
đây, rảnh thì sẽ đến giúp đỡ dạy học, chơi với mấy bạn nhỏ đáng thương
này.
Quả nhiên là quá lâu không đến, lũ trẻ vừa thấy cô thì ngay lập tức lao lên như ong vỡ tổ, vây quanh cô.
Bạch Tinh Nhiên xoa đầu bọn nhỏ, giơ bánh ngọt mua mang đến ra trước mặt bọn nhỏ, cười tủm tỉm nói: “Đi, chúng ta vào sân ăn”.
“Cô Bạch, cô từng nói sẽ vẽ tranh cho bọn em”, một cô bé nói với giọng trẻ con.
Bạch Tinh Nhiên lúc này mới nhớ ra trước đó từng hứa với lũ trẻ việc
sẽ giúp chúng vẽ chân dung, nên gật đầu: “Đúng, cô Bạch nhớ ra rồi, giờ
chúng ta mỗi bạn mang một chiếc ghế đến sân, mọi người vừa ăn bánh vừa
vẽ lần lượt được không?”.
“Được”, mọi người vui mừng đồng ý.
Đây là một căn nhà hai tầng cũ kĩ, không gian bên trong cũng khá sáng sủa, sân bên ngoài cũng tương đối to, rất phù hợp cho bọn trẻ sinh hoạt và lên lớp.
Bạch Tinh Nhiên dựng xong giá vẽ bắt đầu vẽ chân dung cho một bé
trai, thái độ vẽ tranh tập trung mà nghiêm túc. Triệu Phi Dương đi tới,
kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, cười nói: “Sáng nay đọc báo mới biết, chị cô thế mà đã gả cho Nam Cung Thiên Ân, quả nhiên là vì tiền không cả cần
mạng nữa”.
Khóe môi Bạch Tinh Nhiên giần giật, hơi cạn lời.
Triệu Phi Dương tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi thấy chị cô sống cũng
sướng lắm, xem ra lời đồn về nhà Nam Cung quả nhiên đều là giả”.
“Ừm, tôi chưa từng tin những việc này”, Bạch Tinh Nhiên tùy tiện đáp, vội vàng đổi chủ đề: “Đúng rồi, việc giải phóng mặt bằng bên này tiến
triển thế nào? Đã xác định ngày chưa?”.
Vừa nhắc đến việc này, Triệu Phi Dương ngay lập tức như bóng xì hơi,
nói: “Đã qua ngày giải phóng mặt bằng lâu rồi, tôi đang đau đầu làm sao
mới tốt đây”.
“Còn có thể làm sao, căn nhà này vốn thuộc về nhà nước, anh muốn chiếm cũng không chiếm được”.
“Chiếm không được tôi cũng phải chiếm, nếu không thì làm sao? Dẫn bọn trẻ lang thang đầu đường xó chợ à?”, Triệu Phi Dương bất đắc dĩ thở
dài, tóm lại anh ấy đã chuẩn bị trở thành hộ duy nhất không di dời rồi.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Triệu Phi Dương nhìn chiếc Skyker đột nhiên lái đến cổng một cái.
Trong xe, trợ lý Nhan xoay đầu nói với Nam Cung Thiên Ân ở ghế sau:
“Thiên Ân thiếu gia, ngoài hộ trước mặt, những hộ khác đều đã chuyển đi
theo thỏa thuận rồi”.
“Hỏi xem anh ta rốt cuộc muốn bao nhiêu”.
“Vâng”, trợ lý Nhan đẩy mở cửa xe, khi cô nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên
đang vẽ chân dung cho các bạn nhỏ trong sân thì kinh ngạc hét khẽ: “Đó
không phải là thiếu phu nhân sao?”.
Nam Cung Thiên Ân thong thả mở mắt, nghiêng đầu nhìn căn nhà bên cạnh.
Ánh mắt thông qua cánh cổng rộng mở, vừa hay có thể nhìn thấy bóng
nghiêng của Bạch Tinh Nhiên. Một tay cô chống giá vẽ, một tay cầm bút
chì, vẽ tập trung mà nghiêm túc.
Mà quây quanh cô là mười mấy đứa trẻ, đứa nào trông cũng vô cùng vui vẻ.
Anh rất tò mò, tại sao cô lại ở đây.
“Thiên Ân thiếu gia, cần gọi thiếu phu nhân đến đây không?”, trợ lý Nhan lễ phép hỏi.
“Không cần”, Nam Cung Thiên Ân đẩy mở cửa xe, lịch lãm bước ra khỏi xe đi vào trong sân.
“Người xấu đến rồi, chúng ta đi đánh người xấu!”, không biết đứa trẻ
nào nói một câu, đám nhóc ngay lập tức vừa lao về phía cổng như ong vỡ
tổ, vừa ném bánh ngọt trong tay vào Nam Cung Thiên Ân đi đầu.
Bạch Tinh Nhiên sửng sốt, đợi cô buông bút chì xuống đứng dậy khỏi
ghế, Nam Cung Thiên Ân đã bị đập cho cả người toàn bơ với pudding.
Âu phục cao cấp đắt tiền, gương mặt đẹp trai mê người… lúc này đã bị đám nhóc nghịch ngợm hủy cả rồi.
“Mấy đứa làm gì thế? Còn không mau dừng tay lại!”, trợ lý Nhan bực mình quát một câu.
Tài xế cũng vội vàng xuống xe đi tới, chặn màn công kích của các bạn nhỏ cho Nam Cung Thiên Ân.
Bạch Tinh Nhiên đần mặt, hoàn toàn không ngờ Nam Cung Thiên Ân sẽ đột nhiên chạy đến, hơn nữa còn bị đám nhóc hành thành thế này. Nhìn bơ đầy khắp người anh, còn cả gương mặt lạnh lùng, cô biết anh lúc này tức
giận thế nào.
Đám nhóc tại sao lại nói anh là người xấu? Chẳng lẽ… anh chính là
công ty tập đoàn trúng thầu làng đô thị này? Bạch Tinh Nhiên không biết
anh có thấy mình không, dù có thấy hay không thì chạy vẫn là thượng
sách.
Cô giơ tay lên ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, xoay đầu chui tọt vào căn nhà.