(Phiên ngoại 3: Tuế Tuế Thập An)
Tên ta là Bảo Châu, là tên mà a tỷ đặt cho ta.
A tỷ của ta không cần ta nữa, ta nằm trên cành cây hòe già trong viện mỗi ngày để chờ tỷ ấy.
Bởi vì cây hòe già rất cao, có thể nhìn được rất xa.
Phía đông bên kia tường có một viện tử rất lớn, trong viện có một nam nhân ngày nào cũng múa đao khua thương, hây hây hô hô rất phiền phức.
Ta chờ a tỷ, còn hắn thì chờ ta.
1
Người khác đều nói ta ngốc, chỉ có a tỷ chưa từng chê ta.
Những câu mà a tỷ thường ngày nói nhiều nhất là: Bảo Châu của chúng ta thật xinh đẹp, Bảo Châu của chúng ta thật thông minh, Bảo Châu của chúng ta là nữ hài tốt nhất trên đời này.
Nhưng a tỷ lại không biết, tỷ ấy mới là nữ hài tốt nhất trên đời này.
Tỷ ấy che chở ta từ mùa xuân đến mùa đông, chưa bao giờ than một câu mệt mỏi.
Trong những năm tháng cha nương và các huynh trưởng không thể che chở ta, tỷ ấy đã che chở ta rất chu toàn.
Một trong những câu thường nói nhất của tỷ ấy là: Bảo Châu! Muội xem, dù sao cuộc sống vẫn luôn có hi vọng.
Ta cũng không biết bản thân muốn hi vọng cái gì, nhưng a tỷ hi vọng cái gì thì ta cùng tỷ ấy hi vọng cái đó.
Hi vọng rồi lại hi vọng, cha nương và các huynh trưởng đều trở về bình yên vô sự, ta vào ở một cái viện lớn, trở thành ấu muội của Ôn thượng thư.
Ta muốn ăn gì, mặc gì, muốn gì thì đều có cái đó, cuộc sống trở nên tốt hơn rõ ràng, nhưng ta lại không có a tỷ của ta.
Tỷ ấy nói muốn về quê gả cho Cẩu Đản ở đầu thôn, đợi tỷ ấy cưới gả xong xuôi, liền trở lại Biện Kinh, đến lúc đó tỷ ấy sẽ đến đón ta, ta có thể ở bên a tỷ thật lâu.
Nhưng không thấy a tỷ đâu nữa, tỷ ấy cũng chưa từng thành thân với Cẩu Đản trong thôn, cũng chưa từng trở về cửa hàng của chúng ta ở Biện Kinh.
Tỷ ấy không cần ta nữa, a tỷ của ta đã bỏ rơi ta.
Người mà trưởng huynh phái đi tìm tỷ ấy trở về, nói a tỷ hoàn toàn không có tung tích.
A nương khóc đến sắp tắt thở, miệng lẩm bẩm mắng a tỷ là đồ nghiệp chướng, chắc muốn làm bà ấy đau lòng c.hết mới thôi!
Cha ngồi dưới mái hiên, cả ngày không ăn không uống, không nói lời nào.
Nhị huynh và tam huynh cứ cau mày mãi, thở dài lại thở dài.
Ta kéo trưởng huynh lại, hỏi a tỷ đi đâu? Có phải tỷ ấy không cần ta nữa rồi không?
Trưởng huynh thường ngày rất lạnh lùng nghiêm túc, cũng ít nói.
Chỉ có ngày hôm đó huynh ấy xoa đầu ta, nói, người nàng ấy thích nhất là muội, sao có thể không cần muội chứ? Nàng ấy sẽ trở về thôi.
Khi nói những lời này, khóe miệng của huynh ấy còn mỉm cười.
Trưởng huynh ta cực kỳ lợi hại, ta tin lời huynh ấy.
Từ nhỏ ta đã không thích khóc, nghe nói người mắc chứng khờ khạo nào cũng như vậy.
Nhưng a tỷ đi rồi, ta để dành bánh hoa đào mà tỷ ấy thích ăn nhất ở trong tủ, bánh hoa đào bị mốc rồi mà tỷ ấy vẫn chưa trở về.
Nương làm cho ta và tỷ ấy một bộ cài tóc bằng hồng ngọc, ta bày cài tóc lên bàn trang điểm, ngày ngày ngắm nghía, hi vọng có một ngày tỷ ấy đột nhiên trở về, cầm cài tóc kia ngắm đi ngắm lại, vuốt tóc ta nói, Bảo Châu của chúng ta trưởng thành rồi, biết thương a tỷ rồi.
Cài tóc đều đã phủ bụi, ta lau rồi lại lau, tỷ ấy vẫn chưa về.
Ta khóc lóc đến thư phòng tìm trưởng huynh, đã hết mùa xuân rồi, tại sao a tỷ của muội vẫn chưa trở về?
Trưởng huynh đang vẽ tranh, mặt mày người trong bức tranh cong cong, một bím tóc buông trước ngực, trên người còn mặc áo vải màu xanh cũ kỹ của nàng.
Người trong bức tranh là a tỷ của ta.
“Cây hòe già ở hậu viện rất cao, muội cùng trưởng huynh mang thang ra đó, trèo lên cây kia chờ nàng, nếu nàng trở về, muội liếc mắt một cái liền nhìn thấy nàng.”
Trưởng huynh mang thang đi, ngồi trên cây cùng ta cả một ngày.
Đã vào mùa hè, nhưng trời không nóng lắm, có hiu hiu chút gió.
“Trưởng huynh, muội muốn ăn vằn thắn mà a tỷ làm.” Ta nuốt nước miếng.
“Ta cũng vậy.” Trưởng huynh cúi đầu, không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.
Trưởng huynh rất bận rộn, làm gì có thời gian ở cùng ta mỗi ngày.
Ta không có việc gì để làm, nên ngày nào ta cũng ngồi một mình trên cây.
Nhìn từ xa, các tòa nhà trong kinh thành trùng trùng điệp điệp, luôn luôn che khuất tầm nhìn của ta, ta duỗi cổ, muốn nhìn xa hơn, xa hơn nữa.
Vào mùa hè, a tỷ phải may cho ta một chiếc áo lót mới bằng vải bông mịn, bởi vì ta thích chạy nhảy, đổ mồ hôi nhiều, phải có nhiều đồ để thay và giặt.
Ban đêm, ta ôm chân dung a tỷ đi ngủ, nói thầm với bức tranh đó.
A tỷ, muội lại cao hơn rồi, áo lót cũng đã nhỏ rồi, khi nào tỷ mới về nhà?
Đúng lúc a nương đến tìm ta thì nghe thấy, lại ôm ta khóc một hồi.
A nương luôn nói a tỷ là phúc tinh nhà ta, nếu không có tỷ ấy thì không có Ôn gia.
A tỷ cũng là m.áu mủ trong lòng bà ấy và cha, không tìm được tỷ ấy, không biết họ đau lòng đến nhường nào.
Ta không đau lòng, ta chỉ chờ tỷ ấy, ta nghe lời tỷ ấy, mỗi ngày đều ăn ngon ngủ ngon, mỗi ngày đều vui vẻ, tỷ ấy biết ta nghe lời tỷ ấy như vậy, nhất định sẽ trở về.
A nương cho ta rất nhiều bạc vụn, ta chưa từng tiêu qua một lượng nào, tích góp toàn bộ ở trong hộp tiền, ngày nào cũng lấy ra đếm một lần.
A tỷ ta thích đếm tiền nhất, mỗi lần đếm, tỷ ấy đều sẽ cong mắt cười nói, Bảo Châu muội xem, chúng ta lại tiết kiệm được một ít tiền rồi, chờ tới khi nào muội xuất giá, a tỷ chắc chắn có thể tích góp cho muội thật nhiều của hồi môn.
Bây giờ ta cũng có tiền, ta muốn tích góp của hồi môn cho a tỷ ta.
Bên kia bức tường, là một viện tử lớn rất rộng rãi sáng sủa.
Sáng sớm hôm nào cũng có người hây hây hô hô, không phải đang múa đao thì là khua thương.
Trông hắn cao, mặt cũng không trắng như các a huynh của ta, cằm vuông vắn, thoạt nhìn vừa đoan chính vừa anh tuấn uy vũ.
Khi hắn khua thương, cây thương bạc giống như mọc ra từ trên tay hắn, thuyên chuyển qua lại, rất đẹp.
Lúc nào ta nhìn xa thấy mỏi mắt liền nhìn sang hắn, hắn rất thích mặc cả bộ hắc y, chân có vẻ rất dài.
A tỷ của ta nói, nam nhân có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng nhất là chân phải dài, chân dài làm việc không mất bình tĩnh.
Ta biết hắn.
Hắn là Hoài vương, tên là Triệu Thập An, là một tướng quân thiếu niên trấn thủ biên cương, mới vừa trở về kinh.
Phong hào của hắn tiếp nhận từ một thúc phụ tạo phản của hắn, hắn nói hoàng gia bạc tình, ban cho hắn danh hào như vậy, tất nhiên là muốn hắn lúc nào cũng phải tỉnh táo.
Ta thích nói chuyện một mình, đôi khi hắn lắng nghe, lâu lâu mới hỏi một câu, ban đầu là đứng nghe, sau đó là ngồi trên tường.
Ta nói về a tỷ, nói ba ngày cũng không thấy mệt.
Hắn không thích cười, cũng không xen vào, tính ra là một thính giả tuyệt vời.
Chỉ là đôi khi hắn dường như còn ngốc hơn ta.
Ta kể ta và a tỷ sống trong nhà kho bên sông Biện, con chuột còn to hơn cả con mèo, a tỷ ta cởi giày ném nó, con chuột kia liền ngậm giày của tỷ ấy rồi chạy, ngày hôm sau tỷ ấy thiếu mất một chiếc giày để đeo.
A tỷ ta còn phải đi làm, nên đành đeo giày của ta, ta thì đeo một chiếc giày của a tỷ, ngồi bên bờ sông đợi tỷ ấy.
Hắn liền hỏi tại sao không mua một đôi giày mới?
Ngươi nói xem, hắn có ngốc hay không?
Bạc trên người a tỷ ta, là phải giữ lại để thuê thuyền, nếu mua giày, phải mất bao nhiêu ngày mới có thể kiếm được lại đây?
Tới khi tan làm, a tỷ ngồi xổm bên bờ sông làm giày cỏ, hoàng hôn ngày hôm đó khác hẳn với những ngày khác, vệt nắng cháy vàng trên bầu trời, vầng sáng chiếu lên người a tỷ, vừa kiên nghị vừa dịu dàng.
A tỷ làm xong giày cỏ, đeo vào trước mắt ta đi qua đi lại, nói còn thoải mái hơn cả giày vải.
Ta hỏi Triệu Thập An, huynh đã từng đeo giày cỏ chưa?
Một hôm a tỷ ngủ thiếp đi, ta lén đeo vào thử, không thoải mái một chút nào, lòng bàn chân bị mài đến nhức nhối, vậy mà a tỷ ta lại đeo đôi giày ấy chuyển hàng ở bến tàu.
Di chuyển cả ngày.
Không biết vì sao, nước trong mắt ta tựa hồ nước đầy, đầy đến mức không thể chứa được thêm một giọt nào nữa, chỉ có thể tràn ra, tràn ra không ngừng.
Hắn ngồi ở trên tường nhìn ta, thật lâu sau mới nói: “Ngươi đừng khóc, nếu a tỷ ngươi biết ngươi khóc, nhất định sẽ rất đau lòng.”
2
“Đó là do uống nhiều nước đấy, a tỷ ta đã nói, uống nhiều nước thì nước sẽ chảy ra từ mắt.”
Ta dùng tay áo che mắt, a tỷ nói, đó không phải là nước mắt, là uống nhiều nước mới chảy ra như vậy, nếu ngày nào cũng rơi nước mắt, vậy thì sẽ đau lòng đến mức nào chứ?
“Ừm!”
Hắn từ trên tường nhảy xuống, đứng dưới tàng cây ngửa đầu nhìn ta, mặt trời có chút chói, hắn hơi híp mắt lại.
“Nghe nói ngày mốt chính là sinh thần của a nương ngươi, huynh trưởng ta đích thân dặn dò huynh trưởng ngươi phải làm tiệc lớn, không biết a nương ngươi thích cái gì?”
Hắn chắp tay ra sau lưng hỏi.
A nương thích cái gì?
“A nương muốn a tỷ ta lập tức trở về, huynh làm được sao?” Ta cúi đầu nhìn hắn phấn khích hỏi.
Hắn không nói gì, ưỡn lưng quay đi càng lúc càng xa.
Làm được hay không, dù sao cũng nên để lại một câu chứ!
Chẳng lẽ hắn đi tìm a tỷ ta? A tỷ nói hoàng đế là to nhất, hắn là đệ đệ ruột của hoàng đế, không phải hắn to thứ hai sao?
Thiên hạ đều là của Triệu gia, chắc chắn hắn có thể tìm được a tỷ.
Ngày sinh thần của a nương, trước cửa nhà ngựa xe như nước, đầu hẻm cũng tắc nghẽn, cha nói bệ hạ không giống như trưởng huynh ta, người trong nhà càng nên cẩn thận lời nói và hành động.
A nương nói, bệ hạ làm như vậy cũng là vì hôn sự của trưởng huynh, dù sao thì lang quân cùng tuổi huynh ấy đều đã có hài nhi mấy tuổi, huynh ấy còn chưa thành hôn, tất nhiên là mượn lý do này để cho trưởng huynh gặp thêm vài nữ nương.
Lý do là gì thì có gì quan trọng? Đêm qua trưởng huynh liền ra ngoài, nói tối mới về nhà, không có nữ nương nhà nào gặp huynh ấy là được.
Ta thì chờ ở cửa từ sáng sớm, chờ vương gia kia tìm a tỷ ta trở về.
Nhưng lại chỉ có Triệu Thập An kia đến muộn, lúc tới chỉ mang theo một cái hộp trên tay.
Ta nhìn thấy hắn, vội vàng chạy tới.
Quan sát trái phải trước sau hắn một lượt.
“Chẳng lẽ cái hộp này của huynh có thể chứa được càn khôn? Thứ đựng bên trong là a tỷ ta?” Ta kinh ngạc trợn tròn mắt, cái hộp nhỏ như vậy, làm a tỷ ta ngạt thở thì sao?
Lưng hắn cứng đờ, yên lặng đứng.
“A tỷ ta đâu?”
“Ta chưa từng nói có thể tìm thấy a tỷ ngươi.”
“Nhưng huynh cũng chưa từng nói không tìm thấy mà!” Ta mở hộp ra xem, bên trong chỉ có một pho tượng Phật ngọc.
Bên trong không phải là a tỷ ta.
Sinh thần của a nương mà tỷ ấy cũng nhẫn tâm không trở về, tỷ ấy thật sự không cần chúng ta nữa rồi.
Ta trả lại cái hộp kia cho hắn, cúi đầu đi vào viện, không muốn nói thêm câu nào nữa.
Có điều hôm nay là sinh thần của a nương, a tỷ đã từng nói, cha nương bị tai biến, ta không thể chọc họ tức giận đau lòng, ta là một cô nương tốt, ta nghe lời của a tỷ.
Ta yên lặng đứng ở phía sau a nương, nghe a nương nói chuyện phiếm cùng một đám phu nhân trạc tuổi.
Chính là nói chuyện về ba huynh trưởng của ta, rằng họ đã định thân hay chưa? Nếu chưa thì nhà bọn họ vừa hay cũng có khuê nữ hiền lương thục đức thế này thế nọ.
Câu được hỏi nhiều nhất chính là về trưởng huynh của ta.
A nương nói chuyện hôn sự của trưởng huynh bà ấy không làm chủ được, khi nào huynh ấy muốn cưới, muốn cưới người nào, phải để huynh ấy tự nguyện.
Vì vậy lại hỏi a nương ta, trưởng huynh thích kiểu cô nương nào?
“Thích cười, tính tình thận trọng độ lượng, có thể cùng trải qua hoạn nạn với nó.”
A nương cười nói.
Sao ta lại nghe ra là đang mô tả a tỷ ta vậy chứ?
Hoàng hậu và thái hậu đích thân tới tham dự sinh thần a nương ta, đây là vinh dự rất lớn đối với nhà chúng ta.
Không ngờ lúc mở tiệc vào buổi trưa, bệ hạ cũng tới, trưởng huynh đi theo phía sau hắn, trưởng huynh lạnh mặt, cũng chưa từng vì bệ hạ tới mà chuyển biến khá hơn.
Đây là lần đầu tiên ta gặp bệ hạ, không nghĩ tới hắn lại nói nhiều như vậy.
Tiểu khuê nữ nhà Tống các lão cùng tuổi với ta, cũng chưa xuất giá, bệ hạ kéo nàng và trưởng huynh ta lại cùng một chỗ, nói rất nhiều, còn sơ ý nói là nàng vì chờ trưởng huynh mà chậm trễ hôn sự.
Kỳ thật, cô nương kia xinh đẹp vô cùng, đích thực là một mỹ nhân, nhưng mà lại thuộc kiểu cô nương khác xa với kiểu mà a nương nói, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các chưa từng nếm qua khổ sở trong họa bản, có lẽ trưởng huynh sẽ không thích nàng, dù sao thì bệ hạ càng nói, mặt trưởng huynh càng lúc càng đen.
Bệ hạ bảo trưởng huynh đưa nàng đi dạo, trưởng huynh đen mặt, thoạt nhìn cực kỳ không kiên nhẫn, nhưng vẫn đưa người đó ra ngoài.
Với tính khí của trưởng huynh, tất nhiên phải khiến cô nương kia khóc thì mới xong chuyện.
3
Những người lớn tuổi ngồi nói chuyện với nhau, ta ngồi nghe một lúc, cảm thấy rất nhàm chán.
Lặng lẽ lui ra ngoài, hiện giờ ta là ấu muội của thượng thư, trưởng huynh vô cùng nổi trội ở trong triều, mặc dù người khác ghét bỏ ta ngu ngốc, trên mặt cũng sẽ không biểu lộ ra.
Ta hiểu, a tỷ ta nói, mặc kệ người khác có thật lòng đối xử với muội hay không, chỉ cần muội tự mình phân biệt rõ ràng là được.
Ta biết rõ, bọn họ ghét bỏ ta một cách không rõ ràng như vậy, chỉ là vì trưởng huynh của ta.
Hôm nay cũng có khá nhiều cô nương tham dự, sân viện của nhà ta rất lớn, trong hoa viên được trồng hoa thật, đủ loại màu sắc.
Không còn giống như ở Biện Kinh, chỉ có một mảnh đất nhỏ, a tỷ cũng xới đất trồng rau, từ xuân đến thu, sân nhà ta luôn là một mảng xanh tươi.
Hoa rất đẹp, nhưng vẫn không bằng rau mà a tỷ trồng, mặc dù không đẹp hơn hoa, nhưng lại giá cả phải chăng.
Bây giờ trên bàn cơm nhà ta ngày nào cũng có món mới, ngày nào cũng có thịt, nhưng không bao giờ tươi ngon bằng những món a tỷ nấu.
Các cô nương đều đi ăn tiệc, trong hoa viên trống rỗng, ta nhớ a tỷ, nếu tỷ ấy ở đây, nhất định sẽ túm lấy cổ tay áo ta, bảo ta đi ăn cơm.
“A tỷ, hôm nay trong nhà có rất nhiều người, nhưng muội nhìn ra được, cha nương và các huynh trưởng đều miễn cưỡng tươi cười, nếu hôm nay có tỷ ở đây, dù a nương chỉ ăn một bát mì trường thọ do tỷ làm, thì có lẽ bà ấy cũng vui mừng hớn hở. Tỷ bảo muội đừng khiến cha nương buồn lòng, nhưng tại sao tỷ lại làm vậy? A tỷ xấu xa như vậy, là thật sự hạ quyết tâm không cần chúng ta nữa rồi.
Cha nói muốn bàn chuyện hôn sự cho muội, đem gả muội đi, bởi vì muội đã trở thành một đại cô nương rồi, không thể sống trong nhà nữa.
Nhưng mà, a tỷ, muội sợ lắm, muội sợ gả đi rồi thì hắn sẽ không cho ta về nhà chờ a tỷ mỗi ngày, tỷ mau trở về có được không?”
Ta ngồi xổm trong một bụi hoa hồng, hoa hồng đỏ nở rực rỡ khắp nơi, cánh hoa như vải nhung, a tỷ thích nhất là hoa hồng đỏ.
Ta đưa tay muốn bẻ một nhánh xuống, nhưng lại bị gai đ.âm vào ngón tay, không lâu sau liền chảy ra một giọt máu.
“Hoa có gai phải dùng kéo cắt, ngươi không biết sao?”
Là Triệu Thập An.
Hắn đen mặt, giọng điệu nói chuyện lại không có trầm bổng gì, ta thật sự không nhìn ra tâm trạng hắn đang tốt hay xấu.
Hắn ngồi xổm bên cạnh ta, lấy khăn ra lau m.áu cho ta, chỉ có một giọt máu, cũng không đau.
“Có đau không?” Hắn lau vô cùng nghiêm túc cẩn thận, các huynh trưởng cũng chưa từng cẩn thận với ta như vậy.
“Huynh không biết ta từ nhỏ đã có chứng khờ khạo sao? Chứng khờ khạo có nghĩa ngốc nghếch, kẻ ngốc không biết đau lòng khổ sở, cũng sẽ không biết đau.” Ta rút ngón tay lại, nhìn hắn nghiêm túc đáp.
Hắn không nói gì hồi lâu, đứng lên đưa tay ra muốn kéo ta, lòng bàn tay dày đặc vết chai sần, hắn là vương gia, cũng là một tướng quân trấn thủ biên cương.
Ta liền nắm tay hắn đứng lên, ngồi xổm lâu, chân có chút tê dại.
“Ngươi không ngốc.” Hắn nói.
Ta cười với hắn, a tỷ nói má ta có một núm đồng tiền, cười lên rất đẹp.
“A tỷ ta cũng nói như vậy.”
“Ngươi thích hoa như thế nào?”
“Ta không thích hoa, ta thích rau mà a tỷ ta trồng, khi nhà ta ở Biện Kinh, a tỷ xới tung hết góc tường trong viện để trồng rau, ta tưới nước cho chúng hằng ngày, nhìn chúng nảy mầm lớn lên, cuối cùng trở thành một món ăn trên bàn, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ta cũng không phải người hoàn toàn vô dụng, cũng có thể phụ giúp a tỷ.”
“Ngươi thích a tỷ ngươi đến vậy sao?”
“Huynh không hiểu đâu, khi chúng ta trải qua khó khăn, a tỷ ta gầy đến mức trông như cây trúc, nhưng lại chưa từng để ta đói bụng một lần, mùa đông lạnh, a tỷ liền ôm chân ta vào trong lòng, ôm ta ngủ đến hừng đông, cũng không có ai dám chê cười ta ngốc nghếch, bởi vì a tỷ sẽ tìm bọn họ liều mạng!”
Người bên ngoài đều nói mấy năm đó Ôn gia sống khổ sở, nhưng bọn họ không biết, duy chỉ có ta, chưa bao giờ biết khổ là gì.
Hắn nhìn ta, khóe miệng lộ ra vẻ kiên nghị.
“A tỷ ngươi rất tốt, ngươi cũng rất tốt.” Hắn mở rộng bàn tay, xoa đầu ta.
Hắn thật sự rất cao, ba huynh trưởng ta đã rất cao, nhưng hắn lại cao hơn một chút, ta nhìn hắn, phải nâng cằm lên mới nhìn rõ.
“Thật sao?”
“Ừm! Ngươi rất tốt.”
Ngoài người nhà, đây là người đầu tiên nói ta cũng rất tốt!
“Ngươi có biết vì sao Ôn thượng thư lâu như vậy cũng không muốn thành thân không? Hoàng huynh ta vì hôn sự của huynh trưởng ngươi mà sắp bạc đầu luôn rồi.”
“Có lẽ chưa có cô nương nào xứng đôi với huynh ấy xuất hiện?” Dù sao cũng chưa từng thấy trưởng huynh có sắc mặt tốt đối với cô nương nào khác ngoại trừ ta và a tỷ.
“Hoàng huynh ta từng nói qua, Ôn thượng thư từng cự tuyệt hôn sự của nhà Tống các lão, nói muốn cưới a tỷ ngươi, có điều chuyện này bị huynh ấy và Tống Đại Bạn quấy nhiễu, mặc dù Ôn thượng thư không nói, nhưng hoàng huynh cảm thấy hắn oán trách bọn họ, trong lòng rất áy náy, liền một lòng muốn tìm một cô nương tốt cho Ôn thượng thư.”
Ta thấy hắn nói rất nghiêm túc, thật sự có chuyện như vậy sao?
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, không hiểu rõ ý tứ của hắn, a huynh ta muốn cưới a tỷ ta sao?
“Là như vậy sao? Hoàng huynh ngươi và Tống a công đó quả thực không thể khiến người ta yêu thích.” Nếu a tỷ gả cho trưởng huynh, tỷ ấy chắc chắn sẽ không bỏ lại người nhà mà đi.
Triệu Thập An nhìn ta, giật giật khóe miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Nhưng trưởng huynh từng muốn cưới a tỷ sao?
Trưởng huynh thích a tỷ? Nhưng a tỷ chưa từng nói qua, trưởng huynh cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc tới mà!
Chỉ có a nương từng nói, muốn trưởng huynh cưới a tỷ.
A tỷ không đồng ý, ta hỏi tỷ ấy lí do.
A tỷ nói, thích một người thì chỉ cần thích là được rồi, nếu xen lẫn với những thứ khác, không cần cũng được! Chẳng lẽ trưởng huynh không chỉ đơn thuần là thích thôi sao? Nếu không thì vì sao a tỷ không muốn gả?
Mặc dù ta nghe không hiểu, nhưng trưởng huynh thích a tỷ, vẻn vẹn chỉ là thích sao?
“Tình yêu trên đời này, quả nhiên là một chuyện khó khăn nha!” Ta thở dài.
“Làm như ngươi hiểu lắm vậy.” Hắn cười nói.
Khi hắn cười lên thì trông không hung dữ nữa, có chút tính khí của thiếu niên.
4
Ta ngồi trên cây chờ a tỷ, hắn múa thương trong viện, không có việc gì thì ngồi ở trên tường nói chuyện với ta.
Lúc nào ta cũng nói nhiều, hắn chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời vài câu.
Không biết hài tử nhà ai ở bên ngoài tường, nam hài chỉ vào ta rồi nới với nữ hài nhỏ tuổi bên cạnh: “Muội tuyệt đối không được học theo nàng ta, nữ hài ngoan ngoãn nhà nào mà lại biết trèo cây như vậy chứ? A nương nói nàng ta là kẻ ngốc.”
Đúng lúc trong tay ta đang cầm một quả lê, ta nghe lời a tỷ, nếu có người nói ta là kẻ ngốc, nhất định phải phản kích.
Ta ném quả lê đến, vừa vặn đập vào vai nam hài kia.
Hắn nhìn quả lê bị dập nát trên mặt đất, lại nhìn ta, ta hất cằm, cây ngay không sợ c.hết đứng mà trừng mắt nhìn hắn, đó không phải lỗi của ta.
Hắn òa khóc, khóc đến long trời lở đất.
Nữ hài nhỏ tuổi thấy hắn khóc, cũng oa oa khóc theo.
Ngay sau đó, một phụ nhân tuổi tác không lớn chạy ra từ cửa hông của nhà Tống các lão.
Nhà Tống các lão đại nhân ước chừng ta đều biết hết, nhưng ta không biết nàng ta.
Nàng ta thé giọng hỏi hai hài tử làm sao vậy?
Nam hài kia chỉ vào ta, nói đang yên đanh lành thì tự nhiên ta cầm quả lê ném vào hắn.
Phụ nhân trẻ kia xoay người ngửa đầu nhìn ta, nàng ta cũng không ưa nhìn, mắt nhỏ cằm nhọn, hai má lại không có thịt.
“Đang yên đang lành tại sao ngươi lại ném hài nhi nhà ta? Ngươi là con cái nhà nào? Sao lại không có chút giáo dưỡng nào như vậy?”
Hai tay nàng ta chống nạnh, trông như bình đựng dầu.
Ta hơi sửng sốt, vậy mà cũng nói ta giáo dưỡng không tốt sao? Ta được a tỷ giáo dưỡng mà lớn lên, nói ta không có giáo dưỡng chẳng khác nào nói a tỷ ta không dạy ta tử tế?
“Nói bậy, nữ hài mà a tỷ ta dạy, sao có thể giáo dưỡng không tốt?”
Ta phản bác.
Phụ nhân kia dường như không ngờ ta sẽ nói như vậy, miệng hơi mở ra, lộ ra hàm răng hơi vàng.
Cách nhau một bức tường viện, khoảng cách quá gần, bộ dạng này của nàng ta thật không dễ nhìn.
Không biết tại sao, phụ nhân bắt đầu mắng chửi không ngừng.
Ta cùng với a tỷ lớn lên ở chợ, có loại hung dữ nào mà ta chưa từng thấy qua?
Nàng ta còn không tính là gì, chỉ là ta không muốn phí lời với nàng ta.
Dọc theo chiếc thang leo xuống, cửa hông không khóa, chỉ có một bà tử canh cửa, tai có chút nghểnh ngãng.
Ta mở cửa hông, thò đầu ra nhìn phụ nhân kia.
Nàng ta ngồi xổm dưới đất, kéo nam hài kia nhìn từ trên xuống dưới, dường như sợ hắn bị một quả lê đập hư.
Nàng ta không được người ta yêu thích, nhưng đối đãi với hài nhi của mình lại toàn tâm toàn ý.
A tỷ nói nhìn người không thể chỉ nhìn một mặt, mỗi người đều có khó khăn của mình, có ưu điểm tất có khuyết điểm, và ngược lại, có khuyết điểm thì chắc chắn cũng có ưu điểm, chỉ là tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người mà thôi.
Ta sẽ tha thứ cho nàng ta vì khi nãy đã mắng ta!
Triệu Thập An đứng ở phía sau ta không biết từ lúc nào, hắn vốn nghiêm trang sáng sủa, lúc không cười cũng có chút đáng sợ.
“Vì sao lúc nãy ngươi không mắng lại?” Hắn hỏi.
“A tỷ ta nói, người ta ném bùn về phía muội, vậy thì muội hãy lấy bùn đó để trồng sen! Mà nàng ta cũng không phải xấu xa lắm.”
Ta nhìn hắn cười hì hì.
Hắn giơ tay đưa cho ta một túi giấy thấm dầu, ngửi mùi ta cũng biết, là đầu bếp nhà hắn làm bánh ngàn lớp.
Nếu nói về độ ngon, bánh ngàn lớp ta từng ăn thì chỉ có nhà hắn làm ngon nhất.
Ngày tháng vội vàng, đã vào mùa thu, hoa cúc nở rộ khắp phố.
Hoàng hậu nương nương tổ chức yến tiệc ngắm cúc, ta vốn không muốn đi, nhưng a nương ta không cho, một là bởi vì hoàng hậu nương nương đích thân phái người đến nhà ta truyền lời, hai là ta sớm đã đến tuổi xuất giá.
Sau khi trưởng huynh làm thượng thư, có rất nhiều người đến nhà ta cầu hôn, chỉ là cha nói chuyện với bọn họ không tới ba câu, liền đuổi người ta đi, cha nói bọn họ đối xử với ta không thật lòng.
Nếu bọn họ không thật lòng cầu hôn, cha nói thà rằng nuôi ta đến già.
Từ khi trong nhà gặp nạn, cha nương và huynh trưởng đối với chuyện thành thân dường như rất coi trọng, hai chữ “thật lòng” này họ cũng coi trọng vô cùng.
A nương nói bắt buộc phải đi, ta cũng không còn cách nào, ngoại trừ a nương ta, trong nhà không có ai đi cùng với ta, nhưng hoàng hậu nương nương chỉ mời những tiểu nương tử và lang quân chưa từng thành thân.
A nương ta dặn đi dặn lại rồi phó thác ta cho ba vị huynh trưởng.
(Còn tiếp)